Editor: Nơ
Trái tim Trì Noãn Noãn giật thót một cái.

Yến Bạch áp mu bàn tay cô lên trán của anh một cách thành kính, điều này khiến cô rung động hơn là một nụ hôn.

Đúng vậy, là rung động.

Hình như cô, thật sự có hơi thích Yến Bạch!
Trên thực tế, Yến Bạch vốn dĩ muốn hôn, nhưng cuối cùng lại đổi ý.

Anh không muốn lợi dụng sự hợp tác hiện tại để làm ra hành động vượt quá giới hạn với cô, anh sẽ tôn trọng cô.

Khoảng chừng một phút, vầng trán nóng rực của anh áp vào mu bàn tay mềm mại của cô, hơi thở anh nhẹ nhàng, hi vọng thời gian có thể chậm lại từng chút một.

Nhưng đã đến lúc phải buông tay, nếu không trông anh sẽ rất kỳ quặc.

Yến Bạch buông tay nhưng đáy lòng có chút mất mát, nào ngờ một giây tiếp theo, bàn tay của anh đã bị giữ lại.

Con ngươi Yến Bạch chấn động, trong nháy mắt, ngay cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.

Anh ngây người nhìn Trì Noãn Noãn áp chặt tay anh lên trán của cô, một giây, hai giây, ba giây!
Cũng không biết trải qua bao lâu, Trì Noãn Noãn mở mắt rồi mỉm cười với anh: "Thỏa thuận đã đạt được.

"
Ngay giây phút này, cả thế giới đều trở thành màu xám, chỉ còn mỗi hai người họ, trong đôi mắt cả hai đều có ánh sáng.

*
Ngày hôm sau, tiết trời mùa thu quang đãng, học sinh dưới bục giảng có thể cảm nhận rõ tâm trạng hôm nay của giáo sư Trì rất tốt, hơn nữa nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.

Hotboy ngồi ở hàng đầu tiên nhìn đến thất thần.

Sau khi tiết học kết thúc, hotboy lấy lại tinh thần, vội vàng cầm ly café trên bàn đuổi theo.

Hầu như mọi người đều biết hotboy năm nhất khoa máy tính đang theo đuổi giáo sư Trì, cho nên lúc này cả phòng đều cười ồ lên khi thấy hotboy chạy theo giáo sư Trì một cách nhiệt tình.


Chỉ là, ai cũng biết tám mươi phần trăm hôm nay hotboy sẽ không thu hoạch được gì.

Giáo sư Trì đã đứng lớp thay được nửa tháng, ngày nào trong trường cũng có người tỏ tình với cô, đương nhiên là không phân biệt nam nữ.

Theo cách nói của một số nữ sinh, em trai có thể, tại sao em gái lại không thể?
Tuy nhiên, dù là em trai hay em gái, hotboy khoa hay hotboy trường, giáo sư Trì đều lịch sự từ chối.

Vì vậy, mấy ngày nay giáo sư Trì có thêm một danh hiệu "Không ham muốn thế tục", gọi tắt là "Nữ Bồ tát".

Nhưng bản thân giáo sư Trì lại không biết điều đó, giờ phút này, cô chỉ thấy nhức đầu vì bị hotboy chặn đường.

Hotboy lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, nụ cười đẹp trai sáng ngời: "Giáo sư đang muốn về phòng thí nghiệm sao?" Cậu ta vừa nói vừa đưa café cho cô, "Nghe nói giáo sư thích uống loại café đá này.

"
Trì Noãn Noãn không nhận, nhưng vẫn nói cảm ơn: "Cảm ơn, nhưng tôi không thể nhận.

"
Nghe vậy, một tia thất vọng thoáng qua trong mắt hotboy, nhưng cậu ta nhanh chóng vui vẻ nói: "Không sao!" Cuối cùng nói thêm một câu, "Phải rồi giáo sư, hôm nay có một vài nội dung ở trên lớp em không hiểu, em muốn hỏi giáo sư một chút.

"
Đối diện với đôi mắt phượng màu trà của Trì Noãn Noãn, hotboy lập tức giơ bốn ngón tay lên ngay thái dương, "Em thề, em hoàn toàn không có lòng riêng gì đâu, em thật sự có vấn đề không hiểu!"
Nhìn vào đôi mắt chân thành của cậu ta, Trì Noãn Noãn suy tư một chút, cô hỏi: "Vấn đề gì vậy?"
Dây thần kinh căng thẳng của hotboy thả lỏng, cậu ta cầm sách giáo khoa và hỏi một vài câu về buổi học.

Trì Noãn Noãn lần lượt trả lời cho cậu ta, chuyên nghiệp đến mức không có nửa câu thừa thãi.

Sau khi giải đáp xong, cô liếc nhìn đồng hồ định rời đi, nhưng lại nghe thấy hotboy đột nhiên gọi cô: "Giáo sư!"
Trì Noãn Noãn dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta.

Dưới ánh mặt trời, chàng trai cao to ngượng ngùng gãi ót, hỏi cô: "Hôm nay là sinh nhật của em, tối nay có tổ chức tiệc sinh nhật, em có thể mời giáo sư không?"
Hotboy đoán Trì Noãn Noãn nhất định sẽ từ chối, nhưng cậu ta vẫn ôm hy vọng, dũng cảm đối diện với ánh mắt của cô.

Khoảng cách giữa bọn họ không gần cũng không xa, cậu ta có thị lực rất tốt, có thể nhìn thấy nốt ruồi lệ ở đuôi mắt dưới thấu kính của cô, đẹp đến mức khiến người ta mê mẩn.


Cậu ta vô cùng hồi hộp, tim đập không ngừng, chỉ thấy người cầm máy tính ở phía đối diện nâng nhẹ mắt kính đã trượt xuống sống mũi, vẻ mặt vẫn không hề dao động.

"Chúc mừng sinh nhật bạn trước nhé.

" Trì Noãn Noãn rất nghiêm túc gửi lời chúc, sau đó nói: "Nhưng xin lỗi, có thể tôi không có cách nào đến đó được, nếu bạn trai tôi biết sẽ rất tức giận.

"
Trì Noãn Noãn đã nói những lời "gây sốc" bằng giọng điệu bình tĩnh nhất.

Trong nháy mắt, thế giới của hotboy sụp đổ, đôi môi run rẩy, hồi lâu mới hỏi: "Giáo sư, cô có! bạn trai rồi sao?"
Trong cơn hốt hoảng, hotboy dường như nhìn thấy nụ cười khó phát hiện trên khuôn mặt của người phụ nữ đối diện.

Trì Noãn Noãn nhìn người phía sau hotboy đang bước từng bước đi về phía mình, khóe môi vô thức cong lên, cô "Ừm" một tiếng: "Anh ấy đến đón tôi rồi, tôi về trước.

"
Hotboy mở to hai mắt, quay đầu nhìn theo ánh mắt của Trì Noãn Noãn.

Lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao khoảng 1m9, mặc áo sơ mi trắng và quần âu đơn giản nhất, nhưng anh vẫn đẹp đến lạ thường, ngũ quan sắc sảo, thật không ngoa khi dùng "da trắng mặt xinh" để miêu tả anh, nhưng lại không hề nhìn thấy một chút nữ tính nào ở người đàn ông này, ngược lại, người đàn ông có khí chất uy nghiêm, cổ tay áo được xắn lên, những đường cơ bắp trên cánh tay lộ rõ, cả người anh đầy vẻ chững chạc và sự quyến rũ ổn trọng mà người khác không có.

Hotboy có chút không nói nên lời, thấy người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, sau đó bước tới chỗ giáo sư Trì, nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi trên mặt cô ra sau tai, rồi lại vô cùng tự nhiên mà đặt lòng bàn tay to lên đầu giáo sư Trì xoa nhẹ hai cái.

"Anh tới đón em.

"
Cho đến khi hai nhân vật vô cùng xứng đôi này rời khỏi tầm mắt của cậu ta, hotboy vẫn chưa thể ráp lại thế giới đã sụp đổ của mình.

Lúc này, cậu ta nghe thấy bên cạnh có một tiếng thở dài.

Hotboy: "?"
Quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái đeo kính gọng đen, tóc mái ngố, mặc áo hoodie rộng rãi và quần đùi.


Cô gái nhìn về cùng một hướng với cậu ta rồi tiếp tục thở dài: "Thật là xứng đôi.

"
Nếu người đó là giáo sư Trì, dường như cô ấy cũng không cảm thấy khó chịu gì mấy.

Suy cho cùng, người ưu tú nên ở bên cạnh người ưu tú.

Tất nhiên, cô ấy cũng không có ý nói rằng mình không ưu tú, cô ấy chính là Mạnh Dĩnh, là nữ ca sĩ và diễn viên xuất sắc nhất trong giới giải trí!
Đúng vậy, cô gái đang than ngắn thở dài này chính là Mạnh Dĩnh.

Nửa tiếng trước, Mạnh Dĩnh đến đưa bữa cơm tình yêu cho Yến Bạch, nhưng đã bị Yến Bạch từ chối, hơn nữa còn thông báo với cô ấy rằng anh đang yêu đương với giáo sư Trì.

Lúc đầu Mạnh Dĩnh không tin, nhưng khi nghe nói Yến Bạch sẽ đến trường đại học Q, cô ấy lập tức đi theo, tận mắt chứng kiến ​​sự tương tác giữa Yến Bạch và Trì Noãn Noãn thì không tin cũng phải tin.

Nhưng nỗi buồn do thất tình mang lại chỉ diễn ra ngắn ngủi, bản thân cô ấy cũng hiểu rõ tình yêu mà mình dành cho Yến Bạch chưa đến mức sẽ không thể sống nổi nếu thiếu anh, chỉ là cô ấy không cam lòng, bởi vì không ai có thể từ chối được sự quyến rũ của Mạnh Dĩnh, điều này đã được công nhận trong giới giải trí.

Tận mắt nhìn thấy người mình thích ở cùng với người mà mình ngưỡng mộ, Mạnh Dĩnh có cảm giác "Có lẽ đây mới là kết thúc viên mãn", nhưng trong lòng ít nhiều vẫn cảm thấy không thoải mái.

Tuy rằng bây giờ cô ấy cảm thấy Yến Bạch và Trì Noãn Noãn vô cùng xứng đôi, nhưng không có nghĩa là người khác cũng cảm thấy như vậy.

Người khác ở đây chính là hotboy.

"Xứng cái gì mà xứng!" Hotboy vô cùng khó chịu.

Mạnh Dĩnh bị phản bác: "?"
Việc này cô ấy không thể không nói: "Sao lại không xứng? Cậu nhìn vào chiều cao của họ đi, rất hợp nhau đấy, một người 1m9 và một người 1m75! Hợp quá ấy chứ? Hơn nữa, cả hai đều là trai xinh gái đẹp, là vô cùng hợp! Cuối cùng, hai người họ đều rất ưu tú!"
Hotboy chế nhạo: "Ai mà biết được người đàn ông kia ưu tú cỡ nào, hừ!"
Mạnh Dĩnh: "???"
Túm quần lại là nói hơn nửa ngày trời, ngài là fan độc duy* của giáo sư Trì chứ gì.

*Fan độc duy: Chỉ thích mỗi một người, trong mắt họ thì người này là giỏi nhất
Tôi đây đã bước một chân vào hố thất tình, chân còn lại bước vào hố CP của giáo sư Trì và Yến Bạch, vì vậy tôi nhất định phải khai sáng cho kiếp fan độc duy của cậu, gặm đường mới là chân ái!
Hotboy vẫn chưa nhận ra mạnh Dĩnh, vì vậy, cậu ta cảm thấy khó hiểu khi bị một bà chị trông hơi ngốc nghếch phổ cập kiến thức rằng người đàn ông tên Yến Bạch kia có bao nhiêu xuất sắc.

Nhưng giỏi hay không thì liên quan méo gì đến cậu ta, dù sao cậu ta cũng chính thức thất tình rồi!
Đàn chị ngốc nghếch: "Thất tình? Vậy chắc chú em cũng đau lòng như chị rồi, thật ra, chị cũng thích Yến Bạch lâu rồi ấy, nhưng hiện tại chị cảm thấy người thích hợp nhất với Yến Bạch chính là giáo sư Trì, cho nên, em trai à, cưng có muốn nhảy hố Yến Trì không?"
Hotboy: "??????"
Hotboy trở về ký túc xá, nhìn điện thoại rồi lại đặt xuống, lặp lại vài lần như thế, cậu ta nhìn chằm chằm vào hình đại diện selfie mơ hồ trên WeChat, đến bây giờ vẫn không hiểu nổi tại sao mình lại thêm WeChat với bà chị ngốc kia?
*
Trì Noãn Noãn và Yến Bạch vẫn chưa hay biết gì, sau khi Mạnh Dĩnh thất tình, cô ấy vừa đau lòng vừa ship CP của bọn họ, còn tiện tay lôi kéo đàn em cũng đang thất tình giống mình gặm đường chung.


Hai người đi dạo trong khuôn viên trường, càng ngày càng có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ, nghe thấy xung quanh đều đang bàn tán về mối quan hệ của hai người, có một số nam sinh đang xô đẩy nhau chuẩn bị tiến lên tỏ tình.

Yến Bạch nhíu mày liếc nhìn đám con trai đang xô đẩy nhau.

Khi mấy chàng trai tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông cao lớn này, sống lưng họ toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Yến Bạch không để ý đến bọn họ nữa mà cúi đầu nhìn cô gái nhỏ.

Cô gái nhỏ đang đeo tai nghe nói chuyện với phòng thí nghiệm.

Yến Bạch tiếp tục nhìn xuống, dừng ở trên tay cô.

Bàn tay của cô thật đẹp, các ngón tay thon dài và trắng nõn, khớp xương nhỏ nhắn, mạch máu nổi rõ trên mu bàn tay.

Có thể là do anh nhìn chằm chằm quá lâu, Trì Noãn Noãn hơi nghiêng đầu, nương theo tầm mắt của anh, Trì Noãn Noãn nhìn vào tay mình.

Giờ phút này, khoảng cách giữa hai người dường như rất gần, nhưng ở giữa vẫn còn một khoảng cách nắm tay, Yến Bạch cũng không vì hai người đạt được thỏa thuận mà làm ra chuyện vượt quá giới hạn với cô, điều này khiến Trì Noãn Noãn cảm thấy yên tâm, nhưng ít nhiều gì cũng có vài phần bức bối.

Cô không biết tại sao mình lại bức bối, chỉ là cô cảm thấy không thích khoảng cách hiện tại giữa họ.

Nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn hỏi anh: "Chúng ta có thể nắm tay không?" Sau khi hỏi xong, vì để tránh cho bản thân không biến thái, cô bổ sung một câu dư thừa, "Nếu chúng ta nắm tay, bọn họ sẽ biết quan hệ giữa hai chúng ta, cho nên sẽ giảm bớt những rắc rối không cần thiết ở trường sau này.

"
Nói xong, Trì Noãn Noãn rất muốn cắn lưỡi, mấy lời này của cô giống như thừa thãi và thảo mai.

Cô chỉ muốn! Để anh đừng cách xa cô như vậy.

Trì Noãn Noãn cảm thấy hơi chột dạ, thỏa thuận là do cô đề nghị, mà yêu cầu được đưa ra trong thỏa thuận chỉ để giải quyết "rắc rối" mà cả hai đang gặp phải, nhưng mục đích của cô dường như càng ngày càng trở nên không đơn thuần!
Trì Noãn Noãn bắt đầu khinh bỉ bản thân, đột nhiên, lông mi cô run lên, cô quay đầu theo bản năng.

Yến Bạch quay mặt sang hướng khác, chỉ để lại cho cô vành tai đỏ bừng và đuôi mắt nhuộm đỏ của anh.

Cô nhìn xuống, cả hai đang nắm tay.

Ngón tay của Yến Bạch từ từ xâm nhập và nắm chặt lấy bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

.