Trước đây, Yến Bạch đã từng nghe nói về độ an toàn tuyệt đối của tòa nhà Công nghệ Tương lai, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên đúng là như vậy. 

Từ cửa chính vào thang máy đến phòng thí nghiệm ở mỗi tầng đều sử dụng hàng loạt các thao tác như quét thẻ nhân viên, lấy dấu vân tay nhân viên, quét cơ thể nhân viên.

Thiếu một cái cũng không được.

Yến Bạch không quá bất ngờ nhưng ít nhiều gì cũng có chút líu lưỡi, dù sao thì Hệ thống An ninh của Thịnh Thế đã là cái tốt nhất ở Trung Quốc tính đến hiện tại rồi, nhưng nếu so với Công nghệ Tương lai thì “An toàn và tiết kiệm năng lượng” mới nhất của Thịnh Thế không tính là gì cả.

Trì Noãn Noãn đưa Yến Bạch đến phòng thí nghiệm, vừa mở cửa vừa giới thiệu với anh, “Hệ thống An ninh ở đây là thành tựu chung của tất cả nhân viên nghiên cứu trong Công nghệ Tương lai, nó cũng được xếp vào hạng quốc tế.”

Ngoài những cái này, nội thất bên trong tòa nhà cũng mang lại cảm giác công nghệ khoa học, như thể đang lạc vào trong bộ phim bom tấn giữa các vì sao.

Chẳng hạn như thang máy được thiết kế vũ trụ 4D, đứng trong thang máy, bạn sẽ có cảm giác như đang ở trong không gian vũ trụ.

Chẳng qua là, dù bên ngoài có gây sốc đến đâu thì bên trong mỗi phòng thí nghiệm vẫn vô cùng đơn giản.

Nó chỉ là một phòng thí nghiệm bình thường, nhưng cũng không hẳn là bình thường, tức là toàn bộ dụng cụ trong phòng thí nghiệm đều là đồ đắt tiền.

Đây là lần đầu tiên Yến Bạch bước chân vào lãnh địa của Trì Noãn Noãn, là thế giới của cô.

Ngay tại thời điểm này, cô đã dẫn anh vào đây.

Trái tim Yến Bạch đập rộn ràng hơn bao giờ hết.

Đèn đóm trong phòng thí nghiệm bật sáng, Trì Noãn Noãn đưa Yến Bạch đi tham quan tổng thể bên trong, thật ra cũng không có gì để tham quan, cô giới thiệu về phòng thí nghiệm không quá mười câu, sau đó là đưa Yến Bạch đến khu làm việc của mình.

Giờ phút này, trên bàn xuất hiện một đống công cụ, có máy cắt mài bằng hơi nước hàng thật giá thật, kế bên là ghim cài áo hình lúa mạch tinh xảo.

Yến Bạch hơi kinh ngạc, “Là ghim cài áo?”

Trì Noãn Noãn đã đeo găng tay vào, “Ừm, em đã suy nghĩ kỹ rồi, cảm thấy tự làm thú vị hơn nhiều, hơn nữa còn có thể làm thêm mấy cái nữa, anh có thể thay đổi mỗi ngày.”

Sinh nhật hôm qua hứa sẽ tặng ghim cài áo cho anh, hôm nay cô liền bắt tay vào làm, có thể thấy cô rất để tâm đến anh.

Yến Bạch cười rạng rỡ, tự gặm đường của chính mình.

Giai đoạn chuẩn bị đã xong, Trì Noãn Noãn đặt con chip theo dõi sức khỏe vào trước, phần còn lại cô định dạy cho Yến Bạch.

“Đây.” Trì Noãn Noãn đưa cho anh một đôi găng tay.

Yến Bạch cầm lấy rồi đeo vào.

Bàn tay của anh rất đẹp, Trì Noãn Noãn không hiểu tại sao tay anh lại thon dài như vậy, khi đeo găng tay trắng vào, kích thước găng tay ôm khít từng ngón tay, làm chúng trở nên xinh đẹp đến nỗi không thể nào dời mắt.

“Được rồi.”

Trì Noãn Noãn bị anh gọi cho hoàn hồn, nửa giây sau mới “À” một tiếng, cô lấy kính hiển vi (?) lại đây, ánh mắt lưu luyến nhìn tay anh thêm vài giây nữa, sau đó hơi nâng mắt kính lên, nghiêm mặt theo thói quen: “Vậy bắt đầu thôi.”

(?) 显微镜: Mọi người biết nghệ thuật điêu khắc mũi bút chì hong? Phải có kính soi mới thấy rõ đầu bút chì á, mà mình không biết gọi nó là gì nên tạm lấy tên này nha, bạn nào biết thì chỉ giúp mình với nhé T^T

Yến Bạch ù ù cạc cạc, không biết nên làm thế nào.

Trì Noãn Noãn đưa cho anh con chip cùng với ghim cài áo lúa mạch, “Trước tiên là đặt con chip vào ghim cài áo, sau đó là đặt màn hình hiển thị vào bên sườn ghim cài áo là được. Để em dạy cho anh.”

Nói xong, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Yến Bạch.

Đây là lần đầu tiên Yến Bạch làm chuyện này, nhưng vì có Trì Noãn Noãn ở đây nên việc lắp đặt diễn ra suôn sẻ.

Ánh mắt của Trì Noãn Noãn vốn đặt trên ghim cài áo, nhưng nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng chuyển từ bàn tay đang chỉnh kính hiển vi đến khuôn mặt của người đàn ông.

Đây là lần đầu tiên mà cô mất tập trung trong quá trình làm việc.

Cô nhìn sườn mặt của Yến Bạch, từ góc độ này, cô có thể nhìn thấy hàng mi dài hơi cụp xuống của anh, chân mi đậm như kẻ mắt, lông mi dày nhưng không quá cong, tạo thành bóng râm ở đáy mắt.

Sống mũi cao thẳng, lúc này bởi vì tập trung và căng thẳng nên trên chóp mũi có vài giọt mồ hôi li ti, khiến người ta không nhịn được muốn chạm vào.

Trì Noãn Noãn cố kìm nén h4m muốn nào đó trong lòng mình, tiếp tục nhìn xuống, khi ánh mắt chạm phải đôi môi hồng nhạt của Yến Bạch, lông mi cô khẽ run lên.

Yến Bạch có làn da trắng lạnh, đôi môi hồng nhạt và đôi mắt đen láy có lẽ là hai màu sáng nhất trên khuôn mặt điển trai này.

Chẳng qua là, chúng lại hài hòa đến lạ.

Trì Noãn Noãn vô thức nhìn lâu hơn một chút, cho đến khi tầm mắt càng ngày càng thấp, toàn bộ sự chú ý đổ dồn vào yết hầu đang chuyển động trên cổ Yến Bạch.

Yết hầu của anh không lớn như những người đàn ông khác trong phòng thí nghiệm, nhưng cũng không quá nhỏ, tóm lại, nó rất hoàn hảo.

Hôm nay Trì Noãn Noãn mới phát hiện ra mọi bộ phận trên cơ thể của người đàn ông này đều phát triển dựa trên gu thẩm mỹ của cô.

Trái tim trong lồng nguc càng lúc càng đập mạnh.

Trì Noãn Noãn cảm thấy, hình như cô đã hiểu được một chút cảm giác của mình đối với Yến Bạch là gì…

Còn Yến Bạch, anh đang căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, anh cực kỳ sợ hãi bầu không khí yên tĩnh như thế này, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, anh sợ người bên cạnh sẽ nghe thấy tiếng tim đập như trống tỏi của mình.

Khi căng thẳng, tay anh sẽ run lên không kiểm soát được, suýt chút nữa là đặt sai vị trí con chip.

Nhưng ngay sau đó, mu bàn tay của anh đột nhiên trở nên ấm nóng.

Trì Noãn Noãn đứng dậy, hơi cúi người đứng ở bên cạnh anh, bàn tay đặt lên tay cầm nhíp thí nghiệm của anh, vững vàng đỡ lấy.

“Yên nào.” Trì Noãn Noãn khẽ nói.

Cô đang khom lưng ở bên người anh, khoảng cách giữa hai người thậm chí còn không bằng nửa nắm tay, gần như là chạm vào nhau.

Trái tim Yến Bạch đập kịch liệt, anh mím môi, nín thở theo bản năng.

Giọng nói của cô gái nhỏ vây lấy tai trái của anh, xung quanh vành tai có chút ngứa ngáy, từng chút từng chút một chạy thẳng vào tim anh.

Trì Noãn Noãn không cảm nhận được phản ứng của Yến Bạch, vừa rồi sau khi thoát khỏi vẻ đẹp của anh, cô liền phát hiện anh suýt chút nữa là đặt sai vị trí con chip, nên ngay lập tức chuyển sự chú ý về ghim cài áo.

Lúc này, cô đang nắm tay Yến Bạch để đặt con chip vào, nhưng vì không thể nhìn thấy vị trí chính xác và góc nhìn không tốt nên cô chỉ có thể chống tay còn lại qua người anh, định tự mình chỉnh kính hiển vi, “Đi qua một chút.”

Khi cô vòng cánh tay từ sau lưng anh sang phía bên kia, Yến Bạch cũng cúi đầu theo phản xạ có điều kiện, cho cô đủ không gian, nhưng làm như vậy thì cả người anh như bị Trì Noãn Noãn khóa ở trong lồng nguc…

Khóa trong lòng nguc!

Con ngươi của Yến Bạch chấn động.

Một tay của Trì Noãn Noãn đặt ở bên trái của anh, tay còn lại chống ở bên phải, mà anh lại bị giam ở trong, chỉ cần cử động một chút là có thể chạm vào bất cứ thứ gì không nên chạm vào.

Chẳng hạn như, cằm của cô, và cả sự mềm mại ở sau lưng.

Anh đã cố gắng điều chỉnh suy nghĩ của mình, ngăn không cho bản thân nghĩ ngợi lung tung, nhưng anh không thể cưỡng lại lời nói bên tai của cô.

Lỗ tai ngứa ngáy, anh nhúc nhích cơ thể theo bản năng, nhưng vừa cử động thì cơ thể liền cứng lại.

Trì Noãn Noãn đã đặt con chip vào ghim cài áo, ngay khi quay đầu nói chuyện với Yến Bạch,  cô vô tình chạm môi lên thái dương của anh.

Trì Noãn Noãn: “…”

Yến Bạch: “!!!”

Lúc này, Trì Noãn Noãn mới nhận ra khoảng cách giữa hai người rất gần, mà hình như cô vừa… Làm chuyện xấu thì phải…

Bầu không khí rơi vào im lặng.

Trong vòng chưa đầy một phút, đã có rất nhiều thứ vụt qua trong đầu Trì Noãn Noãn, trong số đó có một câu “Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho nửa đời còn lại của anh.”.

Trì Noãn Noãn bị suy nghĩ của chính mình làm cho câm nín, ho khan vài tiếng rồi lắp bắp nói: “Xong… Xong rồi.”

“Anh… Anh mau xem thử đi.”

Yến Bạch đỏ mặt, nhưng nụ cười trên môi rất đậm, anh nói “Ừ.” rồi đi kiểm tra ghim cài áo hình lúa mạch, anh cố tỏ ra bình tĩnh là vì không muốn cô gái nhỏ quá xấu hổ, nhưng khi liếc sang bên cạnh, nhìn thấy đôi tai đỏ bừng không khác gì anh là mấy, tâm trạng anh lại càng thoải mái.

Kế tiếp là sẽ hoàn thành các bước còn lại, bởi vì vừa xảy ra “sự cố” như vậy, nên hiệu suất làm việc của Trì Noãn Noãn càng tăng, chưa đầy hai tiếng đã làm xong năm ghim cài áo và khuyên tai.

Thấy cô vùi đầu nghiêm túc làm ghim cài áo, Yến Bạch không khỏi bật cười.

Sau khi làm xong mọi việc, Trì Noãn Noãn không muốn nhìn thấy Yến Bạch đeo lên sẽ có hiệu quả như thế nào, chắc đến lúc đó cô sẽ rơi sạch liêm sỉ mất, tuy rằng đã xác định được mình thích Yến Bạch, nhưng dưới tình huống hiện tại, cô sợ mình biểu hiện quá rõ ràng sẽ khiến vịt đến bên miệng còn bay mất.

Đợi đã! Cái gì mà vịt đến bên miệng cơ chứ???

Thời điểm trông thấy biểu cảm thay đổi liên tục của Trì Noãn Noãn thì Yến Bạch đã thu dọn mọi thứ xong xuôi, anh lấy hộp đựng cơm ra, may là nó vẫn còn nóng.

Lúc mới vào đây, anh vốn định cho cô ăn trước, nhưng thấy cô chỉ muốn chuyên tâm làm việc nên cũng không quấy rầy.

“Em đói chưa? Anh có làm mấy món em thích.” Yến Bạch vừa nói chuyện vừa mở hộp đựng cơm ra, đang định bày ra bàn thì đột nhiên hỏi cô: “Có được ăn trong phòng thí nghiệm không?”

Ánh mắt của Trì Noãn Noãn vẫn còn mông lung, không dám nhìn thẳng Yến Bạch, nghe vậy liền nhìn chằm chằm hộp cơm rồi gật đầu, “Được.”

Yến Bạch nén cười, bày đồ ăn ra bàn.

Trì Noãn Noãn xem qua, từ đồ ăn đến món canh, thậm chí cả cơm cũng là cơm đậu đỏ, tất cả đều hợp khẩu vị của cô.

Cô không khỏi cong môi.

Vẻ ngoài của người đàn ông trước mặt không chỉ đúng gu thẩm mỹ của cô, mà những mặt khác cũng như vậy.

Tính tình dịu dàng, có tài nấu nướng, còn rất ân cần và chu đáo, nhớ rõ từng sở thích của cô, biết cô không thích ăn tỏi, thích uống sữa chua vị dứa, kiên nhẫn dạy cô nấu ăn, khi ở bên cạnh anh thì cô luôn được thoải mái, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Hình như anh chẳng có điểm nào là không tốt, anh rất tốt, vô cùng tốt.

Trì Noãn Noãn nghĩ, cô không thể bỏ lỡ một người tốt như vậy chỉ vì một mối tình không thành. Cũng không thể chỉ vì cái tên rác rưởi như Tiếc Ứng Chi mà không tin rằng trên đời này còn có một người đàn ông tốt như Yến Bạch.

Cô nghĩ, có lẽ đã đến lúc cô phải hành động.

Tối đó, Lâm Hạ Chí nhận được tin nhắn WeChat của Trì Noãn Noãn thì từ say khướt chuyển sang tỉnh rượu.

Khương Thịnh đang cõng cô lên lầu thì sau lưng đột nhiên nhẹ bẫng, quay đầu lại thì thấy Lâm Hạ Chí đã nhảy khỏi lưng mình, lúc này đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, nở nụ cười quỷ dị.

Khương Thịnh: “?”

Thấy ánh mắt khó hiểu của anh ta, Lâm Hạ Chí giơ điện thoại lên, “Giáo sư Trì của chúng ta rung động trước tình yêu rồi, muốn bắt đầu theo đuổi đàn ông!”

Khương Thịnh cười ngoan ngoãn, “Ừm.”

Lách cách, Lâm Hạ Chí gõ chữ trên bàn phím một lúc lâu, chợt nhớ ra tuy mình là “tay sát trai” nhưng nếu dùng chiêu của mình cho Trì Noãn Noãn thì không hợp lắm.

Lâm Hạ Chí hơi nhíu mày, liếc nhìn chàng trai trước mặt.

Chàng trai cao lớn, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ mơ hồ.

Lâm Hạ Chí chợt đưa tay ghì cổ Khương Thịnh.

Khương Thịnh không đỡ kịp động tác bất ngờ của cô, bước chân không vững nên đụng trúng nguc của Lâm Hạ Chí.

Khương Thịnh: “…”

——————–