Không biết Lục Trác với Hướng Hoành, Quan Vũ phát tờ rơi có tác dụng hay không, tóm lại ngày hôm sau là cuối tuần, Vương Văn Văn cùng Tạ Đường mở cửa đã thấy rất nhiều người kéo nhau lại đây mua.

Khi nhìn thấy khách hàng đầu tiên, Tạ Đường đã rất ngạc nhiên, cô nghĩ rằng mọi người chưa có tuyên truyền mà khách hàng đã xuất hiện.

Ve sầu ngoài cửa sổ kêu inh ỏi, ánh mặt trời chiếu vào, trên mặt cô nở một nụ cười, cô nghĩ rằng đây là một khởi đầu rất tốt.

Ngoại trừ sinh viên khoa ẩm thực, sinh viên các khoa khác cũng không đặc biệt quan tâm đến vấn đề ăn uống, nhưng nữ sinh, họ luôn thích những món tráng miệng, đặc biệt là những thứ dễ thương này. Ngay từ cái tên đã cho người ta cảm giác thèm ăn.

Nhất là bây giờ đã là cuối hè, nóng nực, buồn bực, ai cũng không muốn ăn đồ chua cay nóng hổi ở quán xá, mà muốn ăn một thứ gì đó mát lạnh.

“Nhìn xem, gần đây có phải là người rất nổi tiếng trên diễn đàn trường học không, hoa khôi khoa mới của bọn họ.”

Hai nam sinh vừa vặn đứng ở bên ngoài tiệm thì nhìn thấy cô gái bận váy xanh kẻ sọc qua cửa kính nhịn không được tấm tắc khen:

"Da trắng, chân dài, eo nhỏ. Chậc, chậc...Chỉ chưa thấy mặt thôi. Sao chúng ta không vào xem thử?" Cậu nháy mắt với người bên cạnh.

Người kia cũng động tâm, dù sao những bức ảnh xem trên diễn đàn khuôn viên trường trước đây quả thực rất đẹp, lúc đó cậu ta còn so sánh Tạ Đường với chị gái Tạ Khinh cũng chính là hoa khôi lúc trước, thì Tạ Khinh còn thua xa em gái.

Khi họ bước vào, đa số rất nhiều nữ sinh, không khỏi tò mò đi qua, muốn xem bên trong bán gì. Đây được gọi là hiệu ứng đám đông, nơi nào càng sôi động thì càng có nhiều người tụ tập.

Nhìn thấy là đồ ngọt thì không khỏi có chút thất vọng.

"Ở đâu mà chả có tiệm bánh ngọt. Có gì đặc biệt? Ngay cả khi cái tên nghe đẹp với ngon, vẫn sẽ tăng cân."

Vào mùa hè, Yến Lê phải mặc quần tây để che đi phần mỡ thừa ở chân.

Một cô gái gầy gò khác tên là Trương Lan, cũng không sợ tăng cân, nhìn thấy hai đứa con trai đang cầm cái bánh hương xoài, không khí tràn ngập mùi ngọt ngào, cô ấy không nhịn được li3m môi nói:

"Tớ muốn nếm thử, nghe nói đây là đồ học sinh trường ta làm ra. Cậu đi cùng tớ, lát nữa tớ cho cậu ăn ké.”

Yến Lê miễn cưỡng, nhưng vẫn đồng ý đi cùng.

Nói xong, cả hai bước vào. Họ không ngờ rằng lại đông như vậy, phải xếp thành ba hàng để đợi.

Hai người nhìn trái nhìn phải thì thấy hàng ở ngoài cùng bên phải đang bưng món tráng miệng ra là một chàng trai mặc áo sơ mi trắng,khuôn mặt đẹp trai. Họ không khỏi tròn mắt nhanh chóng chuyển sang hàng đó.

“Cậu ấy cũng học trường chúng ta?”

“Đúng vậy, nhớ không nhầm học khoa nghệ thuật, nhưng…” Yến Lê thì thầm vào tai Trương Lan.

Trương Lan lập tức cảm thấy có chút tiếc hận, cậu ta thoạt nhìn rất ưu tú, sao lại gặp loại chuyện này? Chẳng trách cậu ta vừa học vừa làm.

Có nam sinh dịu dàng và những cô gái xinh đẹp làm nhân viên phục vụ, cửa hàng này thực sự hot hơn những cửa hàng khác, mới vừa khai trương tiệm đã có rất nhiều người mua.

Vốn đang nhìn chằm chằm vào Lận Quyết, nhưng khi anh ta đặt bánh ngọt xuống, sự chú ý của Trương Lan hoàn toàn bị thu hút bởi món bánh dâu tây topping dừa trên tay.

Cô cắn một ngụm, vẻ mặt lập tức trở nên kinh ngạc.

Yến Lê ngồi bên cạnh, bởi vì Trương Lan rất gầy có thể ăn đồ ngọt, với lại cô quá béo nên không thể ăn, trong lòng cảm thấy chua xót, không khỏi than thở: “Nhanh lên đi, đi dạo phố bị muộn rồi.”

Yến Lê chưa kịp phản ứng lại đã bị Trương Lan đút cho một miếng vào miệng: “Cậu ăn thử xem.”

Ăn ngon, nó không ngọt lắm. Vị chua chua ngọt ngọt tràn ngập đầu lưỡi, lại còn mát lạnh, ngay lập tức cuốn đi cái nóng mùa hè.

“Oa!” Yến Lê sửng sốt một lúc mới thốt lên: “Tớ chưa ăn món bánh ngọt nào ngon như vậy, nhưng hơi đắt.”

Cô nhìn giá trên thực đơn: “So với các tiệm khác thì đắt hơn một chút.”

Trong nháy mắt, Trương Lan đã ăn hết những món còn lại, vui mừng nói: “Nhưng cũng đáng. Tiệm này ngon quá.”

Sau khi ăn xong cô nhịn không được lại chen vào hàng lần nữa, lần này cô không chen vào hàng kia nữa, mỹ nam có ăn được không. Cô mua thêm cái bánh vị xoài, vừa thấy hai nam sinh kia chọn món này, cô cũng muốn ăn.

Mà Yến Lê rất ghen tị khi thấy cô có thể vui vẻ ăn liên tiếp hai cái bánh, cắn chặt răng cũng mua một cái. Béo thì béo đi.

Kiểu này ngày nào cũng có vài người mua nhưng cũng không quá nhiều, dù sao thì khắp nơi đều có tiệm bánh ngọt, món này không có điểm gì đặc biệt ngoại trừ hương vị rất ngon.

Hầu hết các cô gái ăn bánh ngọt đều sợ mập, thậm chí chỉ ăn thêm hai miếng nhỏ vì thấy ngon, đến miếng thứ ba thì họ cũng không dám ăn thêm.

Trương Lan giờ được coi là khách quen của tiệm này, dù sao cô ấy là tín đồ của đồ ngọt, dưới sự dẫn dắt của cô, Yến Lê tuy hơi mập nhưng không nhịn được cũng đi theo cô mua một cái.

Ăn liên tục một tuần, Yến Lê phàn nàn: “Đều tại cậu, mình khẳng định lại tăng cân rồi.”

Sáng nay, vừa ăn vừa đi bộ đến trường, Trương Lan tự dưng nhìn cô từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: "Không biết có phải là ảo giác của tớ không, hình như cậu gầy đi một chút... không, là gầy nhiều... nhưng nhìn... "

Cô không biết phải diễn tả như thế nào. Nhưng mà chưa nói xong, Yến Lê cũng cau mày, bối rối nhìn cô rồi nói:" Không biết có phải là ảo giác của tớ không, cảm giác như cậu cũng đã trắng lên rồi. "

Phải biết rằng, trước đây Trương Lan luôn đen, gầy, được đặt biệt danh là người Châu Phi trong lớp, nhưng bây giờ, cô ấy quả thực đã trắng lên một chút.

Cả hai dừng lại, đều vô cùng ngạc nhiên.

Trương Lan đầu tiên nói: "Tớ đã không thoa kem chống nắng trong tuần này, với lại thời tiết rất nóng tớ cũng không che ô."

"Tớ cũng vậy." Yến Lê thì thầm: "Tớ vẫn ăn như trước đây. Buổi tối cũng không có vận động, hơn nữa mỗi sáng đều cùng cậu ăn bánh ngọt, không béo lên mới là lạ. Làm sao có thể giảm cân? ”

Cả hai đều không thể tin được.

Tiệm bánh trong trường mở được gần một tháng, mà hai người bọn họ nhất định ngày nào cũng phải đến tiệm này điểm danh, nhưng càng ăn Trương Lan lại trắng lên, mà Yến Lê cũng gầy đi.

Tuy rất ngạc nhiên nhưng bọn họ cũng cảm thấy có thể là ảnh hưởng tâm lý, dù sao cũng an ủi được phần nào, cho nên bọn họ càng đến tiệm đó thường xuyên hơn.

Không chỉ là hai người họ cảm thấy như vậy. Thực tế, nhiều người trong diễn đàn trường học cũng đăng, nói rằng công thức của tiệm bánh ngọt bên cạnh trường học là gì? Tại sao sau khi tôi ăn nó, tôi đã không nổi mụn nữa.

Hiệu quả của những người khác không rõ ràng như Trương Lan và Yến Lê, họ sợ ăn nhiều sẽ mập và nổi mụn, gần đây họ còn mua bánh ngọt ở tiệm này vài lần, vậy mà làn da vẫn mịn màng lại còn không mọc mụn.

Điều này quá kì quái!

Vậy có nghĩa là tiệm bánh này có linh khí, nhưng nó đã làm như thế nào? Phải chăng có công thức đặc biệt nào hay không?

Hiện tại chuyện này chỉ mới lan truyền trong trường học, nhưng đối với Tạ Đường bận rộn không nhận ra thời gian trôi nhanh, kiếm tiền rất nhanh.

Gần một tháng qua, sau khi loại bỏ chi phí, họ có thể đã kiếm được tổng cộng hàng chục nghìn nhân dân tệ. Bây giờ chỉ mới bắt đầu, mà đã kiếm được bằng này, nếu tiếp tục làm chắc chắn sẽ có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Tiệm bánh ngọt đã đi vào ổn định, hơn nữa có Phương Thu chiếu cố, Tạ Đường cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô đã kiếm được một khoản kha khá, nhưng chắc chắn là không đủ để rời khỏi Tạ gia lúc này. Trong lòng cô có một ý tưởng mơ hồ về việc xây dựng một thương hiệu, nhưng cô vẫn chưa quyết định cũng xấu hổ khi nói với bất kỳ ai.

Nhưng dù thế nào thì cuối hè Tạ Đường cũng được trải nghiệm phong phú, không chỉ bận rộn với tiệm bánh ngọt, còn có thời gian đến học giáo sư Uông, chỉ nghĩ thời gian trôi qua thật nhanh.

Trong khoảng thời gian này, Lục Trác thật sự không xuất hiện trước mặt cô nữa, kể từ lần trước anh thẳng thừng từ chối trên xe buýt, Lục Trác dường như cuối cùng đã từ bỏ. Tạ Đường trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Ở kiếp trước, khi còn là Tạ Đường hèn mọn rụt rè đứng ở nơi không có ánh nắng, cô thường sáng sớm đến trường, từ trên hành lang lặng lẽ nhìn xuống.

Lục Trác với một vài người bạn của anh đi vào từ cổng trường tinh thần phấn chấn. Đôi khi anh xách cặp trên vai, đôi khi bằng một tay.

Anh thỉnh thoảng nâng khóe miệng cười, nhưng nhất thời lại là vẻ mặt âm trầm, bả vai tràn đầy cáu kỉnh, như mới rời giường.

Anh nhanh chóng biến mất ở góc tòa nhà dạy học của khoa bọn họ, Tạ Đường chỉ có thể đi theo đến chỗ rẽ.

Khi đó Tạ Đường chỉ nghĩ Lục Trác là kẻ kiêu ngạo, ngang tàng.

...

Sáng sớm, Tạ Đường đặt cặp sách xuống, đi tới hành lang, hít một hơi thật sâu, cảm nhận được ánh nắng vàng nhạt chiếu vào mình, trong phòng học, sách giáo khoa trên bàn bị gió thổi lay động.

Thời gian trôi đi sẽ không bao giờ quay trở lại.

Cô không còn coi người đó như ánh sáng mà theo đuổi nữa, bởi ánh sáng ấy vốn dĩ không thuộc về cô.

Ánh mắt không còn sự hèn nhát và thiếu tự tin, không còn cái bóng do bố mẹ và chị gái gây ra, mà là sự kiên định, sáng suốt và biết lên kế hoạch cho bản thân.

Mái tóc đen dài trong ánh nắng ban mai, cuối cùng cô cũng có thể đứng dưới ánh mặt trời.

Hôm nay cô cũng không thấy Lục Trác đi vào từ cổng trường như mọi ngày, Hướng Hoành và Quan Vũ đi dự tiệc sinh nhật của một cô gái trong khoa, tối qua là hát karaoke và chơi game, ăn uống..

Chơi đến tận khuya, sáng nay không dậy nổi, xin nghỉ phép, mà Lục Trác luôn lười đến những nơi tụ tập đó, cho nên sáng nay mới đến một mình.

Lục Trác một tay đút túi, một tay xách cặp sách đi vào, bỗng ngẩng đầu lên.

Anh dừng bước chân lại.

Đứng từ xa, anh mím môi nhìn cô.

Gần đây Tạ Đình Phong bận đến sứt đầu mẻ trán, trong khách sạn đã xảy ra chuyện gì đó, bị một người nước ngoài ăn vạ, vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ. Tuy nhiên, lúc đó giám đốc khách sạn chi nhánh đó đã xử lý không tốt nên đã bị đưa tin lên truyền thông.

Trong cơn thịnh nộ, Tạ Đình Phong đã sa thải rất nhiều người từ trên xuống dưới của công ty, công việc của công ty quá bận rộn nên ông ta tạm thời không có thời gian phân tâm chuyện của Tạ Đường và Lục Trác.

Sau cuộc khủng hoảng này, một số cổ đông đã nhân cơ hội đưa ra vấn đề khó khăn, yêu cầu khai triển hạng mục mới.

Tạ Đình Phong đương nhiên cũng bất chấp mất bao nhiê tiền, miễn là phải thuê được một chuyên gia thẩm định đồ ăn hàng đầu để tạo lại uy tín, hoặc mua một công thức đặc biệt để đưa công việc kinh doanh đồ ngọt trở lại, nhưng đâu có đơn giản vậy?

Trong hai năm qua, ông ta chỉ có thể bỏ dở hạng mục này mà không làm được gì.

Gần đây thư ký của ông có đưa ra một bảng số liệu, có một tiệm đồ ngọt mới mở gần trường học hai cô con gái đang học đã thu hút sự chú ý của ông, theo thống kê thì lượng người đến rất đông.

Có rất nhiều bài viết trực tuyến thảo luận về tiệm bánh ngọt đó, làm thế nào mà một tiệm bánh nhỏ lại có sức hút lớn như vậy?

Tạ Đình Phong bắt đầu chú ý đến, nhưng ông không vội vàng đến thăm mà trước tiên là kiểm tra thông tin chủ cửa tiệm này.

Tra được ra chủ cửa tiệm này tên là Phương Thu, cái tên Phương Thu thoạt nhìn rất quen thuộc, liền kêu thư ký đi tra thông tin!

Chỉ mất chưa đầy mười phút phát hiện ra rằng ông chủ tên Phương Thu này thực ra là giám khảo của cuộc thi ẩm thực trong khuôn viên thành phố sắp được phát động. Ông ta đã là một Thẩm định thực phẩm cấp 4. Chỉ có một số ít người ở Trung Quốc đạt cấp độ 4.

“Thảo nào.”

Tạ Đình Phong vỗ đùi: “Thảo nào cửa tiệm nhỏ này ngay sau khi khai trương lại đông như vậy. Hóa ra là Ngọa hổ tàng long. Anh chuẩn bị xe, chiều tôi đi gặp người đó. ”

*Ngọa hổ tàng long (卧虎藏龙): chỉ những người tài giỏi nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.

Tạ Đình Phong suy nghĩ một hồi, rồi đột nhiên nói: “Gọi Khinh Khinh đến để con bé đi cùng với tôi.”

Lúc này, trong lòng ông, mặc dù Lục Trác đang theo đuổi Tạ Đường, nhưng xét về tài ăn nói, ông vẫn cảm thấy Tạ Khinh là tài năng hơn cả.

Vì vậy, ông ta muốn nhân cơ hội này để Tạ Khinh quen biết với lão sư Phương Thu.

Nhìn những bài viết đó, người ta nói rằng những món bánh đó có công thức mới chưa từng thấy?

Tạ Đình Phong là một nhà kinh doanh, không am hiểu ẩm thực, nhưng lúc này đôi mắt của ông đang sáng lên phấn khích, và ông nhìn thấy những cơ hội kinh doanh tiềm năng đằng sau công thức này.

Vì vậy, bất kể cái gì cũng phải mời bằng được Phương Thu và mua cả công thức nữa!

Mà cấp bậc cao như Phương Thu chắc chắn cần phải có trợ lí.

Tốt nhất mời được cả trợ lý của Phương Thu!

Đã hơn nửa tháng kể từ kỳ thi cấp một, ba ngày nữa sẽ có kết quả. Vào sáng sớm, Nhậm Tiểu Báo cố gắng vận dụng mối quan hệ bạn bè cũ của ông muốn biết trước kết quả kiểm tra.

Nhưng vì thẩm quyền của kỳ thi cấp độ 1 thực sự nghiêm ngặt nên ông chưa hỏi.

Điều này làm ông khẩn trương đến nỗi đi đi lại lại trong phòng, uống nước liên tục.

So với ông, Tạ Đường có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, bởi vì trong lòng hiểu rõ cho nên không háo hức chút nào.

Khi kết quả sắp được công bố, Tạ Khinh ngồi trong lớp học như ngồi trong đống lửa. Lần trước bị Cố Viễn lạnh mặt làm tâm trạng cô ta khó chịu một thời gian. Gần đây mới khôi phục lại một chút, điều quan trọng nhất lúc này là kết quả thi!