Khi Tạ Đình Phong bước xuống xe, ông đã thấy tiệm bánh nhỏ chật ních người.

Ông cảm thấy phấn khích tột độ khi nghĩ đến việc nhìn thấy vị giám định thực phẩm nổi tiếng cấp bốn quốc gia.

Điểm khác biệt giữa Phương Thu và giáo sư Uông nổi tiếng ở thành phố này là giáo sư Uông giỏi lý thuyết, nên ông thường đăng bài trên các tạp chí lớn, thỉnh thoảng được mời lên TV để kể một số kiến

thức lý thuyết của mình.

Phương Thu thì hoàn toàn trái lại, ông rất ít khi xuất hiện trước công chúng trước khi được mời làm giám khảo cuộc thi ẩm thực này, chính vì vậy mà không nhiều học viên này biết đến ông.

Tạ Đình Phong rất tự hào về khả năng kinh doanh của mình, ông cho rằng ông là người đầu tiên đặt ra bước đi đầu tiên. Một khi ông có thể hợp tác với Phương Thu và nắm giữ công thức đặc biệt, thì Tạ thị sẽ có thể tiến bộ chỉ trong hai năm.

Lúc đấy không cần phải nịnh nọt Lục thị nữa, mà đích thân họ phải chủ động mời.

Ông bảo trợ lý đợi bên ngoài, tự mình vào.

Bên trong rất đông, một hàng dài đứng xếp hàng khiến ông ta hơi mất kiên nhẫn nhưng cuối cùng cũng xếp hàng. Đợi một lúc mới đến lượt, ông nói với cậu thanh niên trước mặt này yêu cầu muốn gắp ông chủ cửa tiệm.

Nếu ông ta biểu hiện ra là biết Phương Thu mở cửa tiệm ở đây, chắc chắn sẽ bị từ chối. Hơn nữa còn bị đối phương cho là vì lợi ích kinh doanh mà bất chấp thủ đoạn.

Vì vậy, ông ta quyết định giả vờ tình cờ khám phá ra cửa tiệm này, bị thu hút bởi đồ ăn ở đây và muốn kết giao.

“Được rồi, chờ một chút." Lận Quyết nhịn không được liếc mắt nhìn người đàn ông này một lần nữa.

Người đàn ông này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai.

Anh đi ra sau tiệm, đằng sau tiệm có một ban công đầy hoa, Tạ Đường đang làm thử một món mới, đôi mắt sáng ngời nhìn Phương Thu nếm thử, chờ nhận xét.

“Không đi." Phương Thu từ chối không chút do dự, nói với Lận Quyết: “Cậu xem những người mặc vest và đi giày này, thật sự họ đến đây để làm bạn với một ông chủ nhỏ sao? Làm sao có khả năng, chắc chắn họ đang muốn hỏi công thức làm bánh của tiệm chúng ta."

Mà không phải ông là người nghĩ ra công thức này mà là Tạ Đường.

Ông đã là bậc tiền bối, làm sao có thể giật tác phẩm của cô gái nhỏ.

Mặc dù ông ấy cũng thắc mắc tại sao Tạ Đường có thể làm ra được công thức đặc biệt này, cô bé vẫn còn là học sinh mà đã có thể đạt trình độ này. Nhưng ông không hỏi nhiều, dù saoTrường Giang sóng sau đè sóng trước này không phải bình thường sao..

Phương Thu luôn là như vậy, tuy nổi tiếng nhưng thực chất ông cũng chỉ là một tín đồ ăn uống.

Hiện tại, đồ ăn trước mắt ông nào có tâm trạng mà đi tiếp vị khách không quen biết.

Lận Quyết cười nói: “Tạ Đường, em đi xem sao?”

“Được rồi.”

Tạ Đường cảm thấy có người tới, không ra ngoài gặp cũng có vẻ không ổn, đang nghĩ cách đưa việc kinh doanh cửa tiệm tiến xa hơn, nếu muốn xây dựng thương hiệu cho riêng mình, cũng cần có sự hỗ trợ về tài chính.

Đương nhiên, không thể yêu cầu cha Tạ làm được.

Sẽ rất tuyệt nếu ai đó nguyện ý đầu tư.

Cô sửa sang lại váy, đứng dậy đi về phía cửa, nhưng vừa bước tới cửa, lấp tức sửng sốt -

Người ngồi bên cạnh cửa sổ, giơ cổ tay lên cau mày nhìn thời gian, không phải là ba của mình sao?

"..."

Thấy Tạ Đình Phong vừa nhìn lên, Tạ Đường nhanh chóng lùi lại, thoát khỏi tầm mắt của ông.

Tạ Đường lập tức quay người bước lại, một tia cảm xúc phức tạp xẹt qua mắt.

Cô rất hiểu rõ cha mình.

Ông đến đây chắc chắn là để tìm công thức món bánh ngọt. Bây giờ ông ấy không biết rằng công thức đó là do cô làm, chỉ nghĩ là do Phương Thu làm ra, vì vậy ông đến đây với mục đích mua lại công thức.

Nếu một khi ông biết nó là do chính tay mình làm ra... ông ấy có thể nghĩ rằng có thể tiết kiệm được một khoản chi phí.

Nhưng ông sai rồi, sao cô có thể để ông lấy công thức?

Tạ Đình Phong đã hoãn cuộc họp và đến cửa tiệm này đợi cả buổi chiều, nhưng cuối cùng lại bị đối phương từ chối.

Ông ta dù sao cũng là người sáng lập một công ty nổi tiếng trong nước, cho dù Phương Thu có nổi tiếng, cho dù muốn từ chối ông, thì cũng nên gặp mặt mà từ chối.

Thế nhưng một cơ hội gặp mặt cũng không cho, cũng quá không lễ phép rồi.

Lượng khách hàng trong tiệm thưa dần, Tạ Đình Phong gần như sắp nổi giận, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, nói với Lận Quyết: “Lần sau tôi sẽ đến lần nữa." Lúc này mới xoay người rời đi.

Ông không lường trước được kết quả là như thế này.

Ông cho rằng Phương Thu có thể không muốn bán công thức đặc biệt của mình một cách dễ dàng, hoặc vì túng quẫn hoặc định mở lời, nhưng lại không dám.

Trước đây, người khó tính thế nào ông vẫn thuyết phục được đối phương. Mặc dù gia đình đó không có bằng Lục gia, nhưng tài nguyên cũng không tồi.

Nhưng không nghĩ đến, chính mình lão tổng của một công ty còn phải đích thân đi mời khách, thế mà còn không nhìn thấy mặt người kia.

Trợ lý đợi ở ngoài, trời đã cuối hè, đợi cả buổi chiều cũng không dám lên xe bật điều hòa, mồ hôi nhễ nhại, thấy Tạ Đình Phong đi ra mặt lạnh tanh. Chính mình cũng không có cánh nào giúp đỡ nhưng vẫn hỏi han:

"Tạ tổng, thế nào rồi? Điều kiện chúng ta đưa ra hấp dẫn như vậy mà vị kia vẫn không đồng ý?"

Nghe được lời này, ông chỉ nén giận không thèm liếc mắt thư ký, trực tiếp lên xe.

Nhìn thấy bộ dạng này của ông, thư ký hiển nhiên không dám hỏi thêm vì ông ta đã đóng cửa rồi.

Mặc dù Tạ Đình Phong rất tức giận nhưng sự việc này thực sự là một cơ hội kinh doanh tuyệt vời, không thể để nó rơi vào tay đối thủ được. Nếu lúc đó ai nắm bắt cơ hội và cướp mất cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, thì ông sẽ thực sự rất hối hận.

Vì vậy, ông hít một hơi thật sâu, quyết định bình tĩnh lại, nói với thư ký: "Đi kiểm tra xem Phương Thu thích gì."

Anh phải bắt đầu từ sở thích của Phương Thu. Phương Thu thích trượt tuyết và chơi gôn, những thứ này không thành vấn đề, ông đều có.

Thư ký gật đầu, khởi động xe, dự định lái xe trở về công ty.

Tuy nhiên, vào lúc này, Tạ Đình Phong đột nhiên vội vàng nói: "Dừng lại, dừng lại -"

Thư ký không hiểu ra sao, suýt chút nữa đâm vào đuôi xe phía trước, may mà thắng kịp, phát ra tiếng "kít" vang dội, thư ký nhanh chóng điều chỉnh.

Nhưng Tạ Đình Phong lúc này cũng không rảnh quan tâm.

Ông nhanh chóng hạ cửa kính xe xuống, chăm chú nhìn về phía cửa kính của cửa tiệm.

Ngay sau khi ông rời đi, một cô gái bước ra từ phía sau cửa tiệm, đeo tạp dề đang đưa đồ cho khách hàng.

Ở rất xa, có chút mơ hồ không rõ, cùng với đám đông, khó có thể nhìn rõ dáng vẻ của cô gái. Đó là lý do tại sao ông không phản ứng khi nhìn thấy.

Nhưng Tạ Đường là con gái ruột của ông, làm sao ông có thể không nhận ra?

Chuyện gì xảy ra, Đường Đường làm việc ở đây?

Đúng vậy, Tạ Đình Phong chợt nhớ ra gần đây Đường Đường có về muộn, nhưng ông rất bận việc công ty đến mức cũng không có thời gian hỏi vấn đề học hành của Khinh Khinh, thì làm sao ông ấy có thời gian chăm sóc cho con gái út của mình được.

Hơn nữa, Đường Đường luôn ngoan ngoãn nên ông không quản cô đi đâu.

Nhưng không ngờ lại thực sự làm việc ở đây, nếu Tạ Đường làm việc ở những nơi khác, có lẽ ông vô cùng không vui, cảm thấy Tạ Đường đang làm mình xấu hổ, Nhị tiểu thư nhà họ Tạ không đủ tiền tiêu vặt. Phải ra ngoài để làm việc?

Nhưng hiện tại, Tạ Đường xuất hiện ở cửa tiệm này, hẳn đã làm ở đây một thời gian cho nên hẳn là có biết Phương Thu một chút.

Đôi mắt của ông đột nhiên sáng lên, nếu Tạ Đường có thể thuyết phục Phương Thu thì công thức này có thể thuộc về ông.

Cái này đúng là "Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn".

(Tạm dịch nghĩa: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng). Ý tứ câu này là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt lại phát hiện thấy trong bóng râm của rặng liễu xanh mát có khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu và còn có một thôn trang thanh bình, yên ả..



Ông cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, dựa lưng vào ghế da vẫy tay với thư ký đã trở lại xe. “Lái xe đi.”

Thư ký cũng có chút kinh ngạc: “Nhị tiểu thư sao lại ở đó?”

“Con bé này, đúng là làm tôi ngạc nhiên ”Tạ Đình Phong nói.

Ông mỉm cười nghĩ, cũng không hiểu tại sao Đường Đường vận khí lại tốt như vậy?

Đó có phải là sự may mắn? Hay là nhìn xa trông rộng, có đầu óc?

Hơn nữa, chuyện Lục Trác đang theo đuổi Đường Đường cũng là thật, ông cho rằng Tạ Khinh giỏi hơn, nhưng ai biết được con bé đứng trước mặt Lục Trác còn không dám nói nửa lời.

Nếu lần trước chuyện của Lục Trác khiến ông có cách nhìn khác về hai cô con gái, thì bây giờ tâm trạng của ông phức tạp hơn một chút.

Hôm nay vốn dĩ muốn đưa Tạ Khinh giới thiệu với Phương Thu một chút.

Đường Đường có giáo sư Uông làm cố vấn, trong khi đó Khinh Khinh vẫn luôn ở nhà nháo. Mà Trịnh Vĩnh Hoa luôn thổi gió bên gối ông. Khiến ông chú ý định thuê cô vấn riêng cho Khinh Khinh.

Nhưng không nghĩ tới...

Cô con gái lớn cũng không thèm để tâm người mình đi gặp chính là giáo sư Phương, thậm chí còn nói là đợi kết quả thi xong nên không thèm đến.

Ông cau mày, đối với chuyện này có chút bất mãn với cô con gái lớn.

Ngược lại, những ngày này, cô con gái nhỏ càng ngày càng trông vừa mắt...

Nhưng nói về thành tích học tập vẫn kém chị gái.

Nghĩ đến kết quả thi, Khinh Khinh chắc chắn có thể vượt qua, Đường Đường thực sự khó nói.

Danh sách thi cấp 1 sẽ được công bố vào chiều ngày hôm nay.

Tạ Khinh đã đợi ở lớp từ sáng sớm, hồi hộp lẫn khẩn trương, đã thi hai lần rồi, nếu không đậu lần này chắc chắn sẽ là trò cười của cả khoa-

Không, không thể nào, lần này cô ta phải vượt qua! Cô ta nghiến răng, cô ta đã dành rất nhiều công sức để ôn tập trước kỳ thi, làm sao có thể không qua cơ chứ.

Không chỉ phải vượt qua mà còn phải trở thành người đứng đầu bảng xếp hạng của thành phố, tốt nhất là vượt qua những người còn lại và trở thành số một của trường, chỉ bằng cách này cô ta mới trở lại vị trí nữ thần trong các bài đăng trên diễn đàn khuôn viên trường.

... Gần đây Tạ Đường đi sớm về muộn, không thấy Tạ Đường ở nhà nhiều, không biết nó đạt bao nhiêu điểm trong kỳ thi cấp một này.

Vừa lo lắng, vừa không thể kìm được lấy móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Cô ta rõ ràng cảm thấy Tạ Đường thua kém bản thân về mọi mặt, nhưng không hiểu sao mọi thứ đã thay đổi kể từ khi nó rơi xuống nước.

Tạ Đường bây giờ không chỉ khiến cô ta bất an mà còn trở thành một đối thủ đáng gờm.

Sự bất an trong lòng cô ta càng lúc càng mạnh, cứ như thể Tạ Đường sẽ vượt qua cô ta trong kỳ thi cấp một - không, không thể, cô ta cố gắng hết sức an ủi bản thân, lại miên man suy nghĩ nó có thể tham gia cuộc thi này nói không chừng cố vẫn của nó cho nó đi cửa sau.

Nói như vậy, Tạ Đường đã tiến bộ không ít, trước đây đi học chỉ có một mình lầm lì, nhưng bây giờ không chỉ có rất nhiều bạn, mà còn khiến cho giáo viên nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ.

Cô ta cau mày.

Vu Tuyết Kiều với Dung Tú ríu rít bên tai cô ta, nhắc đến lớp học thể dục buổi chiều và bữa tiệc từ thiện sắp tới do nhà họ Lục tổ chức, không biết là muốn tuyên bố cái gì.

Phải biết rằng từ lúc Lục phu nhân qua đời, đã nhiều năm không tổ chức đại tiệc như vậy, kể cả sinh nhật của Lục Trác mỗi năm, thế lực tài chính nhà họ Lục cường đại như vậy cũng chưa từng tổ chức bữa tiệc nào liên quan đến anh.

Vì vậy, việc mời nhiều người nổi tiếng như vậy lần này là điều rất bí ẩn.

Chẳng lẽ là ý định chính thức chuyển nhượng cổ phần cho Lục Trác?

Rốt cục, nghe nói thân thể cha Lục Trác nửa năm nay rất kém.

Thời điểm nhắc đến Lục Trác, Tạ Khinh vẫn còn chút tâm tư nghe ngóng, không còn suy nghĩ gì về những chủ đề khác, cô ta miễn cưởng nở nụ cười.

Sau đó cô ta không khỏi có chút tức giận, trước đây nếu Cố Viễn ở đó, anh thường sẽ là bạn nhảy của cô ta.

Mặc dù hoàn cảnh gia đình của Cố gia không được tốt như mình, nhưng điều may mắn là bản thân Cố Viễn là một người đàn ông đẹp trai, tài giỏi, cùng nhau tham dự cũng không mất mặt.

Tuy nhiên, cô ta có gọi điện cho Cố Viễn vài ngày trước, nhưng đầu dây bên kia không trả lời.

Cô ta chỉ nghĩ đến điều đó lại thấy khó chịu, không biết Cố Viễn tự dưng phát bệnh thần kinh gì mà tự dưng đối xử lạnh nhạt với cô ta.

Trước khi kết thúc tiết thứ ba, giáo viên ở một số lớp của Khoa Ẩm thực đã vội vã đến văn phòng, tất cả đều vội vàng, bất kể là những bạn học thi đầu cấp hay những bạn học không tham gia trong lớp học, tất cả đều rất hào hứng. Chính xác, vì đây là kết quả của cuộc thi lớn.

Trước kia lớp C không có liên quan gì đến kỳ thi cực kỳ khó này, chỉ có Cố Anh Nam năm nào cũng có thể đến đó, nhưng không qua được kỳ thi.

Nhưng năm nay, những người trong lớp C đều rất hào hứng.

Vương Văn Văn là người vui mừng nhất, thậm chí không nghĩ đến lớp học, cô ấy thường xuyên nhìn hành lang, sau đó ném một mảnh giấy nhỏ cho Tạ Đường: "Danh sách thi sắp ra chưa? Chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài sau giờ học. ”

Tạ Đường mở tờ giấy nhỏ ra, còn chưa kịp đọc, nam sinh phía sau đã rất cao hứng, thấp giọng quan tâm:“ Tạ Đường, cậu thấy thế nào, có qua không? Cho cả lớp chúng ta thở phào nhẹ nhõm được không? "

Cố Anh Nam nhìn mọi người rất quan tâm đến cô ấy, đáy lòng hơi ghen tị.

Lần đầu tiên cậu tham gia, thực ra mọi người đều rất lo lắng, rốt cuộc là lớp C, lớp kém nhất khoa, bị hai lớp kia chế giễu suốt năm, nếu thật sự có bạn nào đặc biệt giỏi mới có thể vượt qua cấp một. Cũng được khuyến khích một chút. ai nói cậu không có cố gắng đâu, chỉ là vẫn không qua, cho nên dần dà việc này mọi người đối với cậu cũng không còn chờ mong như trước.

Nhưng Tạ Đường thì lại khác.

Tạ Đường xinh đẹp, lại ngoan, dạo gần đây trên diễn đàn cũng rất nổi tiếng, được mọi người quan tâm.

Thậm chí còn quan tâm hơn cả khi cậu đi thi.

... Người so với người, quả không công bằng.

Tạ Đường thực ra trong lòng cũng khá chắc chắn, nhưng cô vẫn khiêm tốn nói nhỏ với nam sinh bàn sau: “… Tớ chưa biết, đợi đến khi có kết quả.”

Chỉ còn năm phút nữa là hết giờ học rồi—

So với bầu không khí sôi nổi trong lớp c, lớp A bên kia danh sách người tham gia chiếm hơn phân nửa trong tổng số mười người. Họ đều lo lắng về việc liệu họ có thể qua hay không, nơi nào còn quan tâm đến tạ Khinh? Vì vậy, lớp học của họ hoàn toàn khác với ở đây, tuy cũng rất căng thẳng, nhưng đó là một bầu không khí áp lực, đầy cạnh tranh.

Mặc dù Vu Tuyết Kiều với Dung Tú cố ý làm Tạ Khinh vui vẻ bớt lo lắng, nhưng tại thời điểm này thật sự không vui nổi.

Nhưng có ai hỏi thì Tạ Khinh vẫn nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp nói: "Kỳ thi cấp một thực sự không khó đối với tớ. Tớ đã không thể hiện tốt trong hai lần đầu tiên."

Vì vậy, hỏi lại là vô nghĩa. Dù sao, thấy Tạ Khinh vẫn còn cười được, họ không cần quan tâm...

Học sinh ba lớp thậm chí không biết rằng lúc này trong văn phòng có vài giáo viên đã bùng nổ rồi.

Đặc biệt là Trác Thụy một chút cũng không thể tin được, hai con mắt như sắp rơi xuống.

Rồi tiếng chuông tan học cuối cùng cũng vang lên, dây thần kinh căng thẳng của mọi người đột nhiên căng lên, gần như ngay lập tức, một đám người chạy xuống tầng dưới.

Đương nhiên, người đi thi là người hồi hộp nhất, tim như muốn nhảy ra ngoài, nhưng người chạy nhanh nhất lại là người hào hứng muốn xem chuyện phiếm.

Đặc biệt, có rất nhiều người trên diễn đàn cá cược rằng liệu hoa khôi mới Tạ Đường có thể vượt qua khảo nghiệm hay không.

Hẳn là không qua đi, mọi người sôi nổi bình luận, chắc chắn Tạ Khinh có thể qua, nhưng Tạ Đường, điểm số trước đây của cô ấy thật sự không có gì nổi bật...

Mặc dù Tạ Đường không lo lắng, nhưng Vương Văn Văn lo sắp chết rồi. Khi âm thanh vang lên, cô nắm lấy cổ tay Tạ Đường, chạy xuống.

Tạ Đường chạy theo, ngẩn người.

Còn Tạ Khinh thì không thể tỏ ra khẩn trương như vậy, cô ta luôn ở trên cao đợi mọi người xuống lầu rồi mới đi đến cuối cùng. Cô ta hít một hơi thật sâu trước khi đi xuống cầu thang.

——Còn cho rằng nơi công bố kết quả sẽ chật kín người.

Nhưng ai mà biết được, có một vài nam sinh cao lớn đứng ở đó chặn tầm nhìn danh sách. Anh chàng cao lớn ở giữa đứng lặng lẽ, mặc chiếc áo hoodie màu đen, bệnh cảm còn chưa có khỏi, khuôn mặt hơi trắng bệch, đôi môi khô khốc có điểm mệt mỏi.

Lục Trác đút tay vào túi quần, vẻ mặt bất cần.

Anh quay lưng về phía sau, cố hết sức không nhìn Tạ Đường, chỉ nhìn bảng xếp hạng, còn không thèm nhìn kết quả của người khác?

Nhưng cho dù nghĩ như vậy, anh cũng không nhịn được hơi quay người sang một bên, giả bộ lơ đễnh, nhanh chóng ngẩng đầu, liếc nhìn qua hành lang.

Trong đám người lướt nhìn đã trông thấy.

Thấy thì thấy rồi, không nhịn được mà nhìn cô thêm lần nữa.

Nhưng mà tại sao cô ấy lại gầy hơn rồi?

(Dâu: Ôi trời, khổ thân Lục Trác quá.)