“Gia đình em và gia đình anh Tề là hàng xóm của nhau. Lúc còn nhỏ, khi em chỉ mới ba tuổi thì đã rất thích bám lấy anh Tề. Anh ấy không chỉ có bề ngoài xinh đẹp mà còn là người rất tốt bụng. Các anh chị khác trong khu đều không muốn cho em chơi cùng. Chỉ có anh Tề là không để ý em nhỏ tuổi, luôn dẫn em đi chơi.

Cha của anh Tề là kỹ sư trưởng của nhà máy địa chất, bác ấy cũng rất điển trai và tài năng, nhưng vì đã từng ly hôn một lần nên bác ấy rất hay nghi ngờ. Mẹ của anh Tề, dì Liễu là hiệu trưởng trường mầm non ở nhà máy. Nghe mọi người nói, ngày còn trẻ dì ấy là hoa khôi của cả nhà máy. Nhưng cha của anh Tề luôn nghi ngờ dì ấy có quan hệ mập mờ với các đồng nghiệp nam khác nên họ rất hay cãi nhau. Những lúc này như vậy, anh Tề sẽ đưa em về nhà trước, sau đó thì an ủi trở về mẹ anh ấy.

Càng về sau, cha của anh Tề không chỉ cãi nhau với dì Liễu mà còn đánh dì ấy, dì Liễu muốn ly hôn nhưng cha anh Tề không đồng ý lại càng đánh dì ấy nhiều hơn. Anh Tề không muốn xảy ra xô xát với cha, nên chỉ có thể bảo vệ dì Liễu bằng chính thân thể của mình.

Anh Tề là học sinh giỏi nhất trường, cả giáo viên và bạn cùng lớp đều thích anh ấy. Năm anh ấy học lớp 12, nhà trường đã đề cử tuyển thẳng anh Tề vào trường trọng điểm của địa phương, nhưng anh ấy nói nhất định phải tham gia kì thi đại học, anh nói mình phải đậu vào trường tốt nhất cả nước, đưa dì Liễu rời khỏi thành phố này.

Vào mùa xuân năm đó, Anh Tề ngày càng bận rộn hơn với bài tập về nhà, anh ấy không còn nhiều thời gian để đưa em đi chơi nữa. Ngày đó là cuối tuần, em nài nỉ anh Tề hồi lâu thì anh mới đồng ý dẫn em đi thả diều ở ngoại ô. Chị không biết khi đó em đã vui đến nhường nào. Em và anh Tề đã chơi cho đến khi trời tối, anh ấy mới dỗ em về nhà.

Anh Tề nắm tay em, lúc đi bộ sang bên kia đường thì bọn em bất ngờ nhìn thấy cha của anh Tề đang cùng dì Liễu giằng co trên đường, bác ấy còn dùng tay đánh vào đầu dì Liễu! Anh Tề vội vàng dặn em ở yên, không được đi đâu, sau đó anh ấy vội vàng chạy đến chỗ cha mẹ. Anh Tề kéo dì Liễu ra khỏi tay cha mình, cha anh tức giận nên đã đánh luôn cả anh. Lúc này đột nhiên có một chiếc xe tải lớn chở đầy hàng lao tới, em sợ hãi vội hét lên, anh Tề nhìn thấy chiếc xe lao tới liền đẩy cha mẹ ra xa, rồi… anh bị chiếc xe ấy hất tung, sau khi tông trúng người chiếc xe lập tức phanh gấp nhưng không ngờ lại cán ngay vào hai chân của anh Tề...”

Anh Tề được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói tình trạng của anh ấy quá nghiêm trọng, khả năng cao là phải cắt bỏ cả hai chân, dì Liễu sau khi nghe xong thì lập tức ngất xỉu. Cha anh Tề và cả cha mẹ em rối rít van xin bác sĩ cố giữ lại chân của anh Tề, nhưng cuối cùng vì để giữ được mạng sống cho anh ấy, họ vẫn phải cắt bỏ một bên đùi phải, còn chân trái thì phải quan sát thêm một thời gian mới có thể biết là có giữ lại được hay không.”

Sau một tháng, các vết thương dần cải thiện, Khi ấy em mới được cha mẹ đưa đến thăm anh Tề, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy em liền bị dọa ngốc, anh ấy gầy đến mức khó tin, toàn thân đều là băng gạc, nằm bất động trên giường. Đùi phải đã biến mất, chỉ còn lại một khối thịt tròn tròn bị băng gạc quấn quanh. Em không hiểu chuyện nên đã sờ vào phía trên, anh Tề liền đau đến mức kêu lên! Thế nhưng anh ấy vẫn còn cười với em, nói rằng sau này không thể đưa em đi thả diều được nữa, mong em đừng trách anh ấy...

Anh ấy thật ngốc nghếch, em trách anh ấy được sao? Nếu anh ấy không thể đưa em đi thả diều, em sẽ không bao giờ thả diều nữa. Em có thể cùng anh ấy làm những gì anh ấy có thể làm được! Anh Tề nói rằng mình vẫn phải thi đại học, ngày nào cũng nằm trên giường để ôn bài. Em cũng làm bài tập bên cạnh anh ấy, khi anh ấy quá đau không thể học được nữa, em sẽ bóp chân cho anh ấy, giống như bác sĩ thường hay làm.

Khi có người lớn ở đó, Anh Tề luôn giả vờ vui vẻ và cố gắng để an ủi dì Liễu, để dì đừng buồn. Tuy nhiên, khi chỉ còn có em trong phòng, anh Tề sẽ nắm tay em, kể với em về sự cố gắng của bản thân! Anh phải chịu đựng nỗi đau, nỗi đau từ một người lành lặn thành một người tàn tật. Anh sợ cha mẹ cảm thấy có lỗi, nên không bao giờ dám nói cho người khác biết, mình đã tuyệt vọng đến thế nào! Anh ấy nghĩ em còn nhỏ, chưa biết gì nên mới dám kể với em chuyện này. Thực ra, em biết tất cả mọi thứ, nhưng em không thể nói với anh ấy, nếu biết anh ấy sẽ không nói với em bất cứ điều gì nữa.

Cuối cùng thì ngày thi đại học cũng đến, sức khoẻ anh Tề yếu tới mức không thể ngồi xe lăn nhưng anh ấy nhất định phải hoàn thành bài thi trong ba ngày. Sau khi trở về, anh ấy đã ốm liền mấy ngày, điểm thi vào đại học của anh rất cao, đủ để vào các trường đại học tốt nhất tỉnh, nhưng anh không trúng tuyển, người ta không muốn sinh viên thiếu một chân!

Cha anh Tề cảm thấy rất hối hận, cuối cùng đã đồng ý ly hôn với dì Liễu. Không lâu sau, toàn bộ nhà máy được chuyển đến Phúc Kiến, cha của anh Tề và hầu hết mọi người đều chuyển đi, chỉ còn lại vài chục gia đình ở lại.

Nhà máy không còn trường mẫu giáo, nên dì Liễu không có việc làm, nhiều trường mẫu giáo tư thục đã nhờ dì làm hiệu trưởng. Tuy công việc vất vả nhưng để có nhiều thời gian chăm sóc anh Tề, dì Liễu đã phải đến nhà máy sản xuất mỹ phẩm làm công nhân. Sau khi thân thể khỏe thêm một chút, anh Tề dần học cách đi lại bằng nạng. Ban ngày anh ấy sẽ tìm công việc làm phụ giúp dì Liễu san sẻ gánh nặng, ban đêm thì đi học bổ túc..

Khi anh Tề cầm được tấm bằng đại học, anh ấy xin nghỉ việc ở xí nghiệp và đi khắp nơi tìm việc. Anh ấy tài giỏi như vậy nhưng vì chỉ có một chân nên không công ty nào muốn nhận. Cho đến khi anh ấy gặp được chị, chị giúp anh ấy tìm việc và trở thành bạn gái của anh ấy!

Em ghen tị với chị, không ai biết – chính anh Tề cũng không biết, ngay từ khi em tám tuổi, em đã yêu anh ấy, em không khinh thường anh ấy chỉ có một chân, em biết một người mạnh mẽ như anh, đáng để một người con gái yêu cả đời. Nhưng lúc ấy em còn quá nhỏ, và trước khi em đủ trưởng thành, thì anh Tề đã yêu chị!

Thế nhưng, chị lại bỏ rơi anh ấy, chỉ vì cha mẹ chị không thích anh Tề nên chị cũng không cần anh ấy! Chị không chút hồi âm đã trốn đến nơi xa xôi này, lúc em đến công ty tìm chị nhưng không gặp thì mới biết chị đã đến đây. Anh Tề sẽ không thể đi tìm chị, bởi vì chân trái của anh ấy cũng sắp không giữ được nữa rồi! Anh ấy cũng không muốn khiến chị khó xử, cũng không muốn chị vì anh ấy mà chống đối với cha mẹ...”

Tiểu Vi nấc nghẹn không thành lời, cô gục xuống bàn khóc nức nở. Ninh Nhi kinh ngạc đến ngây người, bát mì trước mặt chưa hề động đũa giờ đã nguội lạnh. Cô khẽ vuốt ve Tiểu Vi, dùng hành động thay lời an ủi. Cô vẫn luôn biết Tiếu Vi thích Tịnh Tề, nhưng cô chưa từng biết cô gái nhỏ này đã thích thầm lâu đến thế, còn thích vô cùng nghiêm túc. Đột nhiên cô ý thức được, từ trước đến nay cô đã không trân trọng Tịnh Tề một cách nghiêm túc, cô luôn cho rằng hạnh phúc là lẽ đương nhiên, mà không hiểu rằng tình yêu cũng cần có thử thách. Tịnh Tề trải qua nhường ấy đau đớn thê thảm nhưng vẫn có thể giữ được sự cởi mở và kiên cường, anh chính là báu vật mà cô phải trân quý cả đời, vậy mà cô suýt nữa đã đánh mất anh!

“Tiểu Vi.” Ninh Nhi nhẹ nhàng nói, “Trước đây là chị không tốt, nhưng sau này sẽ không như vậy. Chị sẽ không làm tổn thương anh Tề của em nữa.”