Để đến Dương Sóc tìm Ninh Nhi, Tiểu Vi đã tiêu hết tất cả tiền mừng tuổi mà cô tích góp của mình. Ninh Nhi đưa Tiểu Vi đi mua một bộ quần áo để thay và một vài món quà nhỏ, sau đó đưa cô về khách sạn để nghỉ ngơi. Tiểu Vi mệt mỏi nằm ra giường, lúc sắp chìm vào giấc ngủ cô liếc mắt thấy Ninh Nhi đang ngồi ngẩn ngơ bên bàn.

Tiểu Vi đứng dậy, mở máy tính xách tay mà Ninh Nhi mang theo, cô nhập một vài ký tự vào trình duyệt, chẳng mất bao lâu một trang web tuyệt đẹp đã hiện ra trước mặt Ninh Nhi.

“Đây là cái gì?” Ninh Nhi trợn tròn mắt, tim không thể khống chế mà đập càng lúc càng nhanh.Trên màn hình là mô hình chibi của cô, phía dưới là một căn phòng chỉ thường xuất hiện trong truyện cổ tích, trước cánh cửa còn nhấp nháy dòng chữ rất đáng yêu: Ninh Ái.

“Đây là thứ mà anh Tề đã bí mật làm cho chị khi anh ấy đến Thượng Hải công tác.” Tiểu Vi nhẹ nhàng thao tác con chuột, một thiên thần nhỏ có cánh cũng bay nhẹ theo con chuột.

Ninh Nhi nhấp chuột vào cánh cửa, màn hình chuyển đến một thảm cỏ rất đẹp. Có rất nhiều tiểu thiên sứ ôm trong người phong thư màu hồng phấn nho nhỏ, phía trên mỗi phong thư là một cái tên khác nhau. Ninh Nhi mở lần lượt từng cái, Đó là tất cả hình ảnh và tin nhắn ghi lại mọi khoảnh khắc kể từ khi cô và Tịnh Tề gặp nhau rồi đến yêu nhau. Tịnh Tề đã sử dụng cách viết đầy yêu thương để miêu tả cô như một thiên thần nhỏ, một nhân viên dày dặn kinh nghiệm, và là một người ngốc nghếch, vụng về. Ngoài những bức ảnh, còn có rất nhiều tranh manga do Tịnh Tề vẽ tay, Ninh Nhi háu ăn, Ninh Nhi ngủ nướng, Ninh Nhi vùi đầu tăng ca, những hình ảnh sinh động thật đẹp, thật hài hước chứa nhiều kỷ niệm đáng nhớ, nhưng lại khiến Ninh Nhi bật khóc!

Cô nhớ đến buổi tối đó, sau khi từ Thượng Hải trở về cô đã tặng cho Tịnh Tề một chiếc đồng hồ có ảnh chụp của hai người, Tịnh Tề nói cũng cô cũng có quà. Nhưng ngay khi anh mở máy tính thì cô nhận được điện thoại của cha mẹ, từ giây phúc đó, cuộc sống của bọn liền thay đổi hoàn toàn. Hai người cố gắng muốn lấy lòng cha mẹ, nhưng chớp mắt lại rơi vài vòng xoáy không có cách nào khống chế được, hạnh phúc trôi đi ngày càng xa...Ban đầu vốn dĩ đã có thể dùng cách tốt hơn để nói chuyện với cha mẹ cô, nhưng cô lại tự cho mình thông mình đem hết thảy đổ sông đổ biển; cô chỉ vừa trải qua một chút đả kích thì lập tức giống như đà điểu bỏ trốn, bỏ anh lại một mình ở thành phố không có cô, một mình chịu đựng giày vò tâm hồn lẫn thể xác..

Tiểu Vi rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô, rồi ấn vào một phong thư khác, giao diện yêu cầu mật khẩu xuất hiện trên màn hình. Tiếu Vi nói: “Đây là phần riêng tư, em không biết mật khẩu, em nghĩ đây là những lời mà anh Tề dành riêng cho chị.

“Giao diện từ từ hiện lên, trước mắt Ninh Nhi xuất hiện một trang nhật ký màu tím nhạt, dòng chữ tiêu đề được trang trí xung quanh là những cánh hoa nhỏ màu trắng rất đẹp —– Ái Ninh Dairy.

Ninh Nhi lau nước mắt và theo trực giác mách bảo cô nhập ngày sinh nhật của mình.Tiểu Vi yên lặng đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh vật ngoài cửa số đến xuất thần.

Ninh Nhi xoay người, rất chân thành nói: “Cám ơn em, Tiểu Vi, em là cô bé tốt nhất thế giới, cũng là người bạn tốt nhất của chị và Tịnh Tề —— chờ em đủ lớn, em sẽ gặp một người hoàn mỹ giống như Tịnh Tề.”

Tiểu Vi nhìn cảnh đêm yên bình và đẹp đẽ của phố Tây ngoài cửa sổ, cô nở nụ cười: “Em sẽ gặp được một người con trai thuộc về em, nhưng anh Tề thì chỉ có một.”

Ninh Nhi đang ngẩn người không biết nói gì, Tiểu Vi đi về phía giường ngủ cười nói: “Em đi ngủ đây, chị có thể tự mình đọc được tin nhắn riêng mà anh Tề viết cho chị!”

Ninh Nhi thở dài, xoay người nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, Cảnh Tịnh Tề luôn là một người ấm áp và kiệm lời, rất nhiều lời yêu thương mà anh chưa từng trực tiếp nói với cô, anh muốn nói rằng, có được cô thật tốt. Tất cả sự biết ơn đối với thế giới này vì đã cho anh gặp được cô, anh đều viết hết trong cuốn nhật ký. Ninh Nhi đắm chìm vào những câu từ thầm kín tận đáy lòng của Tịnh Tề, cùng anh ôn lại quãng thời gian mà họ đã trải qua, cô khóc một đêm, cũng cười một đêm. Khi người chuyển phát nhanh gõ cửa giao vé, Ninh Nhi mới nhận ra trời đã rạng sáng.