**********
"Cháu tới đón bà xã tương lai của cháu."


Sét đánh ngang tai, thời gian dường như dừng lại.


Phó Khanh Khanh cho rằng mình nghe lầm, trừng mắt: "Cháu nói cái gì?! Bà xã...bà xã tương lai? Ai?!"


Cô nhìn anh một cái, theo bản năng theo tầm mắt anh nhìn lại......


Lê Hoan?!


Bà xã tương lai của anh, cháu dâu.... tương lai của cô, là Lê Hoan kia!?


Phó Khanh Khanh khiếp sợ đến không cách nào hình dung, lắp bắp, một câu hoàn chỉnh nói cũng nói không nên lời: "Cô ấy? Cháu cháu cháu...... Các người...... cô......"


Ngay khi Phó Khanh Khanh nói lên ba chữ Phó tiểu nhị, Lê Hoan liền biết là Phó Tây Cố tới.


Cô cũng không để ý.


Chỉ là cô như thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi chính mình nói rõ ràng minh bạch như vậy, người này thế nhưng có thể vô sỉ thản nhiên mà nói ra một câu như vậy.


Tầm mắt người đàn ông còn dừng ở trên người mình, mặc dù cô không có ngước mắt, vẫn có thể cảm giác đến rõ ràng.


"Phó nhị công tử," cô ôn ôn nhàn nhạt mà nhắc nhở, khóe môi vẫn chứa ý cười nhẹ, "Mời nói chuyện cẩn thận, tôi và anh cũng không có quan hệ, thanh danh của cô gái như tôi không chịu nổi bị hủy hoại như vậy."


Ánh mắt trước sau sáng quắc mà nhìn chăm chú cô, Phó Tây Cố cười nhẹ: "À, hiện tại là không có quan hệ, nhưng thật nhanh sẽ có, coi như trước tiên quen thuộc, Phó phu nhân tương lai."


Lê Hoan hít một hơi thật sâu.


Người này......


"Phó nhị công tử......"


"Cùng nhau ăn cơm chiều chứ?" Phó Tây Cố từ từ đánh gãy cô, lại nhìn về phía Phó Khanh Khanh đang ngây người, không nhanh không chậm nói, "Cháu thay Thẩm Mộ tới thăm cô, cháu dẫn Phó phu nhân tương lai đi đây."


Phó Khanh Khanh nguyên bản muốn nói cự tuyệt, sau khi nghe đến tên Thẩm Mộ lại có chút nghẹn lại.


Cô nhìn Phó Tây Cố liếc mắt một cái.
Tròng mắt chuyển động, cô ngoan ngoãn gật đầu, nửa phân phó nửa uy hiếp: "Được thôi, cháu giúp cô chiếu cố tốt chị Lê Hoan nha, cơm nước xong còn phải đưa cô ấy trở về, biết không? Bằng không......cô xử đẹp cháu!"


Lê Hoan mở miệng muốn cự tuyệt.


Bàn tay chợt bị cầm lấy.


Đột nhiên không kịp phòng ngừa.


Cô phản xạ có điều kiện liền muốn hất ra, không nghĩ người đàn ông này giống như là đã biết trước, nhẹ nhàng đem tay cô giữ chặt.


Hô hấp Lê Hoan tức khắc dồn dập.


Trái lại người đàn ông,vẫn là bộ dáng như cũ không chút để ý.


Không nhanh không chậm, Phó Tây Cố cúi người tới gần, cười nhẹ, tiếng nói từ từ nhàn nhạt: "Phó phu nhân tương lai, chúng ta đi thôi?"


Khoảng cách gần gũi gần như không tồn tại, khi nói chuyện, hô hấp ấm áp của anh tất cả đều phun ở trên da thịt cô.


Thật nóng.


Mà tư thế của anh, thân mật giống như người yêu.


Thân thể Lê Hoan hơi cứng lại.


"Em cũng không muốn bị Khanh Khanh nhìn thấy chúng ta thân thiết như thế nào, đúng không? Ngoan." Lòng bàn tay ở trên da thịt cô vuốt ve, Phó Tây Cố tiến đến bên tai cô thấp giọng nỉ non, nắm tay cô dắt đi.


Trong lòng như là có ngọn lửa bùng lên, Lê Hoan cơ hồ nhịn không được nữa.


Phó Tây Cố liếc mắt nhìn cô một cái, thuận thế đem cô kéo đi.


Phó Khanh Khanh vui vẻ mà hướng bóng dáng hai người phất tay: "Hẹn hò vui vẻ nhé Phó tiểu nhị, đừng quên lời cháu nói đấy!"


"Đã biết." Phó Tây Cố lười nhác đáp.


Phó Khanh Khanh vui vô cùng.


*****


Của phòng bệnh đóng lại, giây tiếp theo, Lê Hoan liền dùng sức lần nữa, muốn hất tay người đàn ông ra.


Tuy nhiên vẫn tốn công vô ích.


Cô thở sâu, ánh mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào anh, lạnh lùng nhắc nhở:


"Phó nhị công tử, xin tự trọng."


"Hoan Hoan," tiếng nói gợi cảm thanh lạnh thấp thấp kêu tên cô, không hiểu sao mà bao trùm một tầng mê hoặc, Phó Tây Cố rũ mắt, "Mu bàn chân của em bị mảnh vỡ làm bị thương rồi, anh mang em đi xử lý, ngoan một chút, được không?"


Có một loại đàn ông, biết rõ giống như là độc dược bọc mật, lại vẫn ngăn không được giờ phút này tim đập nhanh.


Không liên quan đến tình yêu, chỉ là dụ hoặc.


Lê Hoan nhìn khuôn mặt tự phụ của người đàn ông kia gần trong gang tấc, máu toàn thân tựa hồ đều đình trệ vài giây.


Anh thế nhưng......chú ý tới.


"Không cần." Cô cự tuyệt.


Nhưng mà......


"Phó Tây Cố!"


Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị bế lên theo kiểu công chúa, mắt thường có thể thấy được Lê Hoan đang kinh hoảng, thất thố, tiếp theo, là khống chế không được mà tức giận.


"Phó Tây Cố!"


Người đàn ông cười.


Lê Hoan bất giác ý thức được cái gì, nhanh chóng bình tĩnh, trở lại bộ dáng như thường, cô lạnh giọng mở miệng nói: "Phó nhị công tử......"


Đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng nõn của cô, Phó Tây Cố ngậm ý cười, tiếng nói khàn khàn mà nói: "Anh tương đối thích nghe em gọi anh là Phó Tây Cố, hoặc là... Tây Cố."


Chung quy vẫn là không nhịn được, mặt Lê Hoan lạnh đi.


"Tôi tự đi."


"Anh không tin."


Một hơi lập tức nghẹn ở cổ họng, nửa phần buồn bực, Lê Hoan cảm thấy, ngần ấy năm, chính mình đã thật lâu không có bởi vì người ngoài mà cảm xúc vô cớ mất khống chế như vậy.


Cố tình, người đàn ông khóe miệng còn trước sau chứa ý cười nhàn nhạt, trong mắt càng là tràn đầy sủng nịch, phảng phất...... như người vô cớ gây rối chính là cô.


"Thả tôi xuống."


Phó Tây Cố không nhúc nhích.


"Hoan Hoan," anh nhìn chăm chú cô, ngữ điệu ôn nhu, "Ở Nam Thành này, người nhận ra khuôn mặt này của anh không phải số ít, em lại nháo muốn xuống, vạn nhất bị người thấy chụp ảnh rồi phát tán trên mạng......"


Lê Hoan giận quá hóa cười.Anh cư nhiên còn không biết xấu hổ uy hiếp cô?!


Nhấc môi, mở miệng nói, tiếng nói của cô một chữ so một chữ càng lạnh: "Phó nhị công tử......"


"Hoặc là, chúng ta lại tâm sự việc của bạn em? Hoan Hoan, khả năng em không rõ ràng lắm, ở Phó gia, Khanh Khanh chỉ nghe được lời anh nói."


Lời nói, bị cứng rắn chặn ở cổ họng.


Lê Hoan nhìn về phía anh.


Rõ ràng là khuôn mặt tự phụ, anh tuấn, nhưng hôm nay, chỉ có thể làm người ta nghĩ đến hai chữ --


Ác liệt.


Cô dường như khống chế không được cảm xúc của chính mình.


Cô quy quy củ củ nhẫn nại nhiều năm như vậy, ở toàn bộ giới thượng lưu trong vòng gần như ẩn mình, rốt cuộc là nơi nào đắc tội cái tên keo kiệt lại ác liệt này?


Nhưng rốt cuộc, cô vẫn là nhịn xuống.


"Uy hiếp tôi?" Môi màu đỏ nở ra tươi cười, cô lạnh lạnh trào phúng, "Tùy anh, tôi không để bụng, tôi có thể làm đều đã làm, nó đã làm sai chuyện, tôi vẫn còn muốn cho nó thu thập không thành?"


Phó Tây Cố cũng cười, mặt mày ôn hòa, một bộ quý công tử bộ dáng nhẹ nhàng:


"Hoan Hoan, em hiểu lầm anh, anh chỉ là lo lắng thương thế của em, cứ cho là vết thương nhỏ, nhưng cũng yêu cầu kịp thời xử lí, da thịt thiếu nữ quý giá không thể lưu lại sẹo."


"Hoan Hoan, em không đau lòng chính mình, nhưng anh đau lòng, anh để ý em."


***********


Lê Hoan cuối cùng vẫn là bị người đàn ông mang đến một văn phòng bác sĩ , bị nhẹ nhàng ôn nhu mà đặt ở trên sô pha.


"Ngoan, chờ một lát."


Lê Hoan không có lên tiếng, chỉ là quay mặt đi, không muốn liếc anh đến một cái.


Thật mau, có người đẩy cửa mà vào.


"Phó nhị công tử, đồ vật ngài muốn đều đã chuẩn bị tốt." Y tá nhỏ đi vào, mặt đỏ tim đập mà nhìn mặt mày anh tuấn của Phó Tây Cố, gương mặt nóng bừng.


Phó Tây Cố ưu nhã mà cong cong môi:


"Cảm ơn."


Cô y tá nhỏ mặt càng đỏ hơn.


"Kia......"


"Làm phiền đóng cửa lại."


Mất mát không chút nào che dấu, cô y tá cứng đờ, nhưng cũng may cô thật nhanh phản ứng lại.


"...... Được." Cuối cùng nhìn vào mắt Phó Tây Cố, trái tim nhảy đặc biệt mạnh, cô cắn cắn môi, lui ra ngoài.


Trong văn phòng an tĩnh sạch sẽ, trong lúc nhất thời chỉ còn lại có hai người.


~~~~~~hết chương 5~~~~~~


Chương này ngắn lắm, mọi người đọc đỡ nha :))