Lúc này, thấy gã đàn ông đeo mặt nạ đã bị Trần Thái Nhật khống chế, các võ sĩ đang vây xem ở xa xa cũng xúm lại.

Mọi người hình thành một vòng vây, ánh mắt vô cùng phẫn nộ, nhìn kẻ ngụy trang thần bí khó lường kia.

Tên này một lòng muốn hủy hoại báu vật của Cửu Châu, đó chính là kẻ thù chung của Cửu Châu Hoa Hạ.

Gã đàn ông đeo mặt nạ khẽ run lên.

Ánh mắt Trần Thái Nhật lóe lên tia sáng, tay phải vỗ nhẹ vào vai hắn.

Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.

"A!", gã đàn ông đeo mặt nạ hét lên đau đớn, cả người run rẩy, bả vai rũ xuống, một tay không còn sức, bị Trần Thái Nhật vỗ cho gãy một cánh tay.

"Tôi khuyên anh đừng giở trò gì trước mặt tôi nữa, những người rơi vào tay tôi, sống hay chết phụ thuộc hoàn toàn vào tâm trạng của tôi".

Gã đàn ông đeo mặt nạ không nói gì, cũng không động đậy nữa.

Ngón trỏ của Trần Thái Nhật búng một cái.

Rắc.

Chiếc mặt nạ trên mặt gã đàn ông đó lập tức nứt ra, để lộ diện mạo thật.


Mọi người đều sửng sốt.

Hà Cuồng đứng ở phía sau, thốt lên với vẻ không thể tin được: "Có cần làm đến mức đó không?"
Khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ vừa bình thường vừa không bình thường.

Nói bình thường là bởi cũng có một mũi hai mắt.

Nói không bình thường là vì làn da khuôn mặt hắn dày đặc vết sẹo, khiến người ta khiếp sợ.

Trần Thái Nhật quan sát một lúc, nhíu mày.

"Dùng cách tự tàn phá để che giấu diện mạo vốn có, anh cũng can đảm đấy".

Khuôn mặt gã đàn ông đeo mặt nạ mồ hôi nhễ nhại vì quá đau đớn, vô cùng không cam lòng lên tiếng, lần này hắn không giả giọng, mà là giọng nói đàn ông trầm trầm.

"Bị anh bắt, kế hoạch của tôi đã thất bại hoàn toàn, tôi không còn lời nào để nói, chỉ mong được chết".

Trần Thái Nhật nhíu mày.

"Tôi còn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh đây, anh không định hợp tác à?"
"Chỉ mong được chết".

"Nhìn anh có vẻ đã trải qua rất nhiều lần rèn luyện chống lại tra tấn chuyên nghiệp, thế nên anh tự tin có thể mang theo bí mật xuống suối vàng sao?"
"Chỉ mong được chết".

"Anh là máy lặp lại à?"
"Chỉ mong được chết".

"Anh có từng nghe nói đến Nhân Trùng Thảo bao giờ chưa?"
"Anh hỏi đi..."
Vừa nghe thấy Trần Thái Nhật nhắc đến thần khí bức cung khiến người ta sống không bằng chết là Nhân Trùng Thảo, gã đàn ông mặt sẹo chẳng hề do dự chút nào, đồng tử co lại, lập tức thuần phục.

Có lúc, cái chết quả thực không phải là kết cục đáng sợ nhất.

Trần Thái Nhật thầm hạ quyết tâm trong lòng, sau này anh phải nhập thêm chút hàng trong tay Bắc Minh mới được.

Trần Thái Nhật nghĩ một lát, nháy mắt với Không Huyền phương trượng ở bên cạnh.

Không Huyền hiểu ý gật đầu, sắp xếp Thập Bát Đồng Nhân đưa hầu hết các võ sĩ trở về nhà họ Hoàng nghỉ tạm.

Bởi vì Không Huyền phương trượng có thân phận là đại trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ, nên hành động giải tán này không vấp phải bất cứ lời phản đối nào.

Đùa à, đại tông sư đứng đầu hạng chín bảo anh đi, anh phản kháng để ông ấy vỗ một chưởng thành cái nhân bánh sao?
Nếu Vân Hạc Phương Hồ thực sự vẫn còn nguyên vẹn, thì trận thi đấu giành quyền sở hữu Trấn Quốc Khí cũng coi như đã kết thúc, chẳng còn gì để xem nữa cả.

Đông Phương Bạch và Thiết Chân được Không Huyền sắp xếp đưa về nhà họ Hoàng, xem có cứu được không, nếu không cứu được thì thôi vậy.

Giải quyết xong xuôi, trên hòn đảo giữa hồ chỉ còn Trần Thái Nhật, Tề Vũ, Hà Cuồng, Genko, Không Huyền phương trượng và Khúc Lan Phi.


Bí mật mà gã đàn ông mặt sẹo sắp nói ra liên quan đến Trấn Quốc Khí, phải hành xử thận trọng.

Những người còn lại đều là những người Trần Thái Nhật có thể tin tưởng.

"Được rồi, bây giờ tôi hỏi anh trả lời", đồng tử Trần Thái Nhật co lại, bảo Hà Cuồng bê một tảng đá tới để làm ghế ngồi.

"Tên gì?"
"Tên...", khuôn mặt gã đàn ông mặt sẹo tỏ vẻ bối rối, sau đó cười khổ.

"Bế quan lâu quá, tôi sắp quên luôn rồi, chắc tên là Lý Khắc Chu".

Không Huyền phương trượng đột nhiên biến sắc, ánh mắt kinh ngạc.

"Lý Khắc Chu? Có phải là vua ám sát Lý Khắc Chu đã biến mất khỏi bảng đơn hạng bảy trong bảng xếp hạng lực chiến không? Chẳng phải cậu đã chết rồi sao?"
Lý Khắc Chu mặt đầy sẹo trầm mặc mấy giây.

"Tôi chưa chết, mà chỉ đổi sang cách khác để theo đuổi võ đạo tôi muốn thôi".

Ánh mắt Trần Thái Nhật soi mói.

"Hình như anh còn một biệt danh nữa chưa nói cho tôi biết".

Lý Khắc Chu rùng mình, chậm rãi gật đầu.

"Huyền Ti Thần".

Mọi người nhất thời chưa có phản ứng, Khúc Lan Phi ở bên cạnh nghĩ một lát, đột nhiên lên tiếng.

"Gà đen?"
Lông mày Lý Khắc Chu giật giật, liếc nhìn Trần Thái Nhật ở bên cạnh, không dám phản bác, nhưng sợ là trong lòng đang vô cùng hoảng hốt.

Trần Thái Nhật trong lòng đã rõ.

Tên Lý Khắc Chu này quả nhiên là người của Hội Đông Vinh.

Màu sắc của trời đất, mười hai con giáp, đây là quy tắc đặt tên của tổ chức bí mật Hội Đông Vinh.

Tư Thần chính là con gà.

Biệt danh của Lý Khắc Chu là Huyền Ti Thần, phù hợp với đặc điểm của tổ chức này.

Đương nhiên, Gà đen mà Khúc Lan Phi nói cũng đúng...!
"Được rồi, anh hãy khai thật mục đích của chuyến đi này, tại sao phải hủy Trấn Quốc Khí, và mối quan hệ với hai người Đông Phương Bạch”.

Lý Khắc Chu thở dài, dưới ánh mắt của mọi người, bắt đầu khai ra.

Cả quá trình kể lại kéo dài mười mấy phút.


Trần Thái Nhật càng nghe càng nhíu mày, mưu đồ của Hội Đông Vinh này đúng là lớn quá.

"Thế nên, thế lực võ đạo mà đám người kia chủ trương mở rộng ở thành phố Đông Hải là do Hội Đông Vinh ngầm ủng hộ và lôi kéo sao?"
"Đúng vậy".

"Bọn họ biết về gốc gác của các anh không?"
"Không, chúng tôi hứa là có thể đào tạo ra nhân tài dẫn đầu liên đoàn võ thuật Hoa Hạ tương lai cho bọn họ, bọn họ thấy có lợi nên mới hợp tác với chúng tôi".

"Đông Phương Bạch và Thiết Chân thì sao? Anh lấy lợi ích gì để xúi bọn họ ra tay?"
Lý Khắc Chu không khỏi lộ vẻ khinh miệt.

"Không cần lợi ích, bọn họ năm nào cũng bế quan ở thành phố Đông Hải, trước kia đã có tiếp xúc.

Sau khi tung tin đồn công pháp cấp Thần được giấu trong Trấn Quốc Khí, bọn họ liền mắc câu, đến tìm người giúp".

Nói xong, hắn nhìn về phía Không Huyền phương trượng ở bên cạnh.

"Dù sao thì bọn họ cũng không chắc chắn có thể cướp được từ tay hạng chín khác".

Trần Thái Nhật khẽ thở dài.

Chấp niệm, vì chấp niệm đối với công pháp cấp Thần mà nảy sinh tâm ma dục vọng, đường đường cao thủ hạng chín mà lại lao đầu vào nguy hiểm.

Trần Thái Nhật dừng lại một chút, tiêu hóa thông tin vừa nghe được, ánh mắt trịnh trọng.

"Theo lời anh vừa nói, mười Đại Trấn Quốc Khí có liên quan rất lớn đến vận mệnh võ thuật của cả Hoa Hạ, nên Hội Đông Vinh mới muốn hủy hoại bằng mọi giá, cụ thể là thế nào?"
Lý Khắc Chu chớp mắt, chậm rãi giải thích.

"Hội Đông Vinh vốn là tổ chức coi việc phá vỡ cân bằng của Đông Á, tự lập môn hộ làm mục tiêu".

"Bây giờ thế lực của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ ngày càng lớn, gần như nằm trong trạng thái phát triển không ai cân bằng được ở cả khu vực Đông Á, gây bất lợi cho nguyên tắc phân tán phá hoại, trói buộc lẫn nhau của Hội Đông Vinh".

"Tôi không biết Trấn Quốc Khí cụ thể sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh võ thuật của toàn Cửu Châu Hoa Hạ như thế nào".

"Nhưng trong hội từng nói rõ ràng, chỉ cần có thể hủy được một Trấn Quốc Khí, thì các võ sĩ của cả Hoa Hạ sẽ phải chịu ảnh hưởng phụ nặng nề".

Ánh mắt Trần Thái Nhật lạnh lùng, trong lòng sáng tỏ, chậm rãi thốt ra mấy chữ.

“Sự khác biệt về đất và nước sao?”
- -------------------