Trần Thái Nhật vừa lên tiếng, Không Huyền phương trượng và Khúc Lan Phi đứng bên cạnh đều tỏ vẻ vô cùng lo lắng.

Lời nói của Lý Khắc Chu quá khó tưởng tượng.

Trấn Quốc Khí nói cho cùng cũng chỉ là một món đồ cổ.

Hủy một món đồ cổ mà có thể ảnh hưởng đến tất cả các võ sĩ Hoa Hạ sao?
Sự ảnh hưởng trong phạm vi cả nước này khiến Trần Thái Nhật không khỏi nghĩ tới một thứ khác.

Sự khác biệt về đất và nước.

Cho đến nay, phạm vi ảnh hưởng của sự khác biệt về đất và nước đối với võ sĩ đã được chứng thực qua thực tiễn.

Rời khỏi phạm vi Hoa Hạ là thực lực của võ sĩ sẽ dần đi xuống, những ví dụ trong báo cáo công khai không có bất cứ trường hợp ngoại lệ đặc biệt nào.

Nguyên nhân cơ bản của hiện tượng này, đến nay vẫn chưa tìm ra.

Biên giới Cửu Châu Hoa Hạ giống như một rào chắn vô hình, phàm là võ sĩ, cứ ra khỏi đó là sẽ gặp nguy hiểm, ở lại là được an toàn.

Trần Thái Nhật thầm nghĩ, nếu thực sự có cách để tái tạo lại một lượt các võ sĩ Hoa Hạ.

Thì sợ rằng chỉ có một cách.

Lợi dụng sự tồn tại của sự khác biệt về đất và nước, làm dao động căn cơ bản thổ, sông núi của Cửu Châu Hoa Hạ.


Trần Thái Nhật tự lẩm bẩm, lặp đi lặp lại.

“Trấn Quốc Khí… Trấn Quốc…”
Xem ra mười Đại Trấn Quốc Khí tuyệt đối không phải là đồ cổ thông thường, mà là thứ liên quan đến vận mệnh võ thuật của toàn Hoa Hạ.

Giá trị của nó vượt xa cái gọi là công pháp cấp Thần.

Trong lòng anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thanh Đồng Thần Thụ, Hậu Mẫu Đế Vương Đỉnh hiện giờ đang được chính phủ bảo vệ, vẫn còn nguyên vẹn.

Vân Hạc Phương Hồ vừa mới xuất hiện, cũng đã được anh giành lấy bảo vệ.

Xem ra sau này, nếu có tin Trấn Quốc Khí khác lại xuất hiện, thì phải đến đó ngay, nếu không sẽ loạn lớn.

Trần Thái Nhật nghĩ đến đây, không khỏi nhìn lại tổ chức Hội Đông Vinh với con mắt khác.

Đúng là mối họa chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Âm mưu có thể khiến hàng chục triệu người gặp nguy hiểm mà bọn họ cũng có thể nghĩ ra được.

Nhưng Trần Thái Nhật lại suy nghĩ sâu xa hơn.

Trấn Quốc Khí liên quan đến vận mệnh võ thuật Hoa Hạ, chuyện cấp độ này thì chỉ có những người tài giỏi ở cấp cao nhất mới được biết.

Còn người mới nổi lên trong mười năm nay như Trần Thái Nhật, tuy đã lên đến đỉnh cao, nhưng bởi vì không có truyền thừa lịch sử, nên vẫn chưa được biết gì về thông tin này.

Vậy thì rốt cuộc là ai đã bán tin này cho tổ chức như Hội Đông Vinh nhỉ?
Hoặc là tầng lớp cao cấp của Hội Đông Vinh, bản thân họ chính là người của một gia tộc nào đó truyền thừa đã lâu ở Hoa Hạ?
Trần Thái Nhật suy nghĩ rất lâu.

Cửu Châu Hoa Hạ, cho đến hiện giờ, gia tộc giàu có kéo dài đến hơn hai trăm năm, lại có khả năng nắm được tin tức kiểu thế này.

“E rằng chỉ có những nhà giàu hoàng kim ở Yến Kinh thôi”.

Trần Thái Nhật bất giác lắc đầu.

Cũng không biết lợi ích lớn đến đâu mới có thể khiến những tên súc sinh đó bỏ mặc an nguy của nhiều người như vậy.

Chuyện này chờ bắt được lãnh đạo cấp cao của Hội Đông Vinh, hoặc là sau khi đến Yến Kinh, rồi điều tra sâu hơn cũng không muộn.

Đồng tử Trần Thái Nhật dần co lại, nhìn Lý Khắc Chu với thái độ dò xét.

Lúc mới gặp Trần Thái Nhật, dường như đối phương cũng hơi căng thẳng, nhưng sau lần thẩm vấn này, hắn lại trở nên bình tĩnh hơn.

Trần Thái Nhật nhìn dáng vẻ hắn, đột nhiên hỏi.


“Hình như anh không lo tôi sẽ giết anh nhỉ?”
Lý Khắc Chu mỉm cười, khuôn mặt đầy vết sẹo khẽ run rẩy, khiến người ta sợ hãi.

“Vốn dĩ tôi cũng lo lắng, nhưng bây giờ, tôi có một lý do khiến cậu không giết tôi nữa”.

Trần Thái Nhật nhíu mày.

“Anh lên kế hoạch ba người vây giết tôi, một lòng muốn dồn tôi vào chỗ chết, rõ ràng là nội bộ Hội Đông Vinh các anh cũng đã nghe nói đến danh tiếng của tôi”.

“Phải, người trấn thủ biên giới phía Tây xuất hiện, tất cả mọi người trong tổ chức chúng tôi đều cảm nhận được áp lực rất lớn, có lúc tôi quả thực không muốn chủ động chọc vào cậu”.

Trạng thái hiện giờ của Lý Khắc Chu càng lúc càng kỳ lạ, không ngờ trong ánh mắt lại tỏ vẻ nhẹ nhõm, chủ động bắt chuyện với Trần Thái Nhật.

“Đường đường là đại nhân trấn thủ biên giới phía Tây, tôn quý đến mức nào chứ, cần gì phải chấp nhặt đám tiểu nhân thấp hèn như chúng tôi? Đúng không?”
Không khí xung quanh Trần Thái Nhật đột nhiên ngưng tụ từng giọt sương màu trắng.

Mọi người đứng xung quanh đều cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ.

Ai nấy bỗng có cảm giác như rơi xuống hầm băng, từ đáy lòng đến cơ thể, đều cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Ánh mắt Trần Thái Nhật lạnh như băng, vẻ mặt bình thản, nhìn Lý Khắc Chu trạng thái bất thường.

Cơ bắp trên người Lý Khắc Chu bỗng căng cứng, thần kinh cả người cảm nhận được một luồng áp lực đến từ nơi sâu thẳm.

Mạch máu như sắp đông cứng, trái tim dường như đã ngừng đập, hơi thở cũng khó khăn, tai bắt đầu ù lên.

Sắp chết rồi!
Lý Khắc Chu chưa từng có cảm giác nguy hiểm này, vẻ mặt nhẹ nhõm vừa rồi lúc này đã biến mất tăm.

Trần Thái Nhật chậm rãi nói từng chữ.

"Nếu các anh đã biết tôi, thì chắc là các anh cũng biết, con người tôi đúng là không lạm sát, nhưng vẫn có một vài nguyên tắc cơ bản, về phần anh..."
Ánh mắt Trần Thái Nhật sắc như dao, nhìn thẳng vào mắt Lý Khắc Chu.

Lý Khắc Chu bỗng cảm thấy cả người run rẩy, khuôn mặt hắn tỏ vẻ đau đớn vặn vẹo, nhưng hắn không thốt nổi một tiếng kêu rên nào.

Rắc rắc.

Tiếng xương bị bẻ gãy vang lên từ cơ thể hắn, sau đó, cơ bắp trên cánh tay bắt đầu căng lên, rồi sưng tím, rỉ ra máu tươi.

Lúc này, Lý Khắc Chu không thốt nổi lời cầu xin nào, ánh mắt đầy tuyệt vọng, cả người vặn vẹo biến dạng, nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật.

Khuôn mặt Trần Thái Nhật không có chút thương hại nào, chậm rãi nói.

"Lần sau, đừng lấy đồ đệ, hoặc bất cứ người thân nào có liên quan đến tôi ra để uy hiếp tôi.

Sai lầm này anh chỉ được phạm duy nhất lần này trong đời".


Dứt lời, anh búng một đạo khí kình trên tay ra.

Rắc.

Cổ Lý Khắc Chu ngoẹo đi, lập tức mềm nhũn dưới đất, không còn hơi thở.

Genko thấy Trần Thái Nhật nổi giận thực sự, liền vội vàng bước tới, đôi tay mềm mại nắm chặt lấy tay anh, giọng nói vô cùng dịu dàng.

"Chủ nhân, vừa rồi anh nói bọn họ dùng đồ đệ để uy hiếp, lẽ nào là...!cô Ninh?"
Tề Vũ ở bên cạnh cũng biến sắc.

"Đúng vậy, chẳng phải cô nhóc Ninh Yên Nhiên kia cũng đến Hàng Thành để xem Trấn Quốc Khí ra mắt sao? Tại sao đến giờ vẫn chưa thấy đâu?"
Mọi người đều kinh hãi.

Sắc mặt Trần Thái Nhật bình tĩnh, chậm rãi gật đầu.

"Theo lý mà nói, Yên Nhiên đến Hàng Thành là liên lạc với tôi, nhưng đến giờ vẫn bặt vô âm tín, chắc là đã bị đồng bọn của Lý Khắc Chu bắt đi.

Đây chính là lý do mà hắn dám đối đầu với tôi".

Trần Thái Nhật nhìn thi thể dưới đất, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

"Nếu hắn không làm việc này thì may ra còn sống, nhưng động đến giới hạn của tôi, chết là còn may".

"Không Huyền phương trượng, trang chủ Khúc, tôi có việc muốn phiền hai người".

Không Huyền và Khúc Lan Phi vội vàng cúi người.

"Xin đại nhân cứ nói".

“Bây giờ tôi có một việc vô cùng quan trọng cần phải làm, Trấn Quốc Khí đã được tôi sắp xếp ổn thỏa, sẽ không còn nguy hiểm gì nữa.

Mọi người trở về nhà họ Hoàng trước đi, nói với Tiểu Uyển là tôi sẽ nhanh chóng trở về thăm cô ấy".

"Được".

"Tề Vũ, Hà Cuồng, Genko đi cùng tôi, lập tức xuất phát cứu người".

- -------------------