Đôi mắt Tiêu Mai đẹp như tranh vẽ, khuôn mặt tỏ vẻ vui mừng bất ngờ.

“Ý anh là đến Nam Hồ sao?”
Trần Thái Nhật mỉm cười gật đầu.

“Không chỉ đến Nam Hồ để lấy lại thứ vốn thuộc về chị, mà tôi còn muốn dẫn chị đến Yến Kinh, đòi lại công bằng cho chị ở nhà họ Tiêu”.

Khuôn mặt trắng nõn của Tiêu Mai bỗng lóe lên tia kinh ngạc, một lúc sau mới dần khôi phục sự bình tĩnh, trong mắt là niềm an ủi.

Cô ấy bước lên, chậm rãi ôm lấy eo Trần Thái Nhật, vùi đầu vào lồng ngực người đàn ông, giọng nói nhẹ nhõm.

“Trước kia tôi rất để ý đến mấy thứ như quyền lực gia tộc, thân thế phú quý, cảm thấy mình vô duyên vô cớ bị đuổi ra khỏi nhà, vừa đáng thương vừa tủi thân, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn ở bên anh thôi”.

Trong lòng Trần Thái Nhật cũng cảm thấy ấm áp.

“Thời gian này để chị ở nhà, chị không phát chán lên đấy chứ?”
Tiêu Mai dụi như chú mèo nhỏ, lắc đầu, ôm anh càng chặt hơn.

“Không hề, cô đối xử với tôi tốt lắm, tôi cũng thường ra ngoài mua sắm dạo phố, cuộc đời tôi chưa bao giờ được tự do như vậy”.

Trần Thái Nhật kề sát môi bên tai Tiêu Mai.


“Sau khi đến Nam Hồ, tôi có một món quà nhỏ dành tặng chị”.

Tiêu Mai nghe thấy thế thì bật cười, ngẩng đầu lên nhìn Trần Thái Nhật, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, còn mang theo chút chờ mong.

“Trùng hợp quá, thực ra tôi cũng có một món quà quan trọng muốn tặng anh, đến lúc đó anh sẽ biết”.

Trần Thái Nhật ôm người đẹp mềm mại thơm ngát, trong lòng dần nóng lên.

Nhưng Tiêu Mai đột nhiên giãy ra, ngón trỏ khẽ đặt lên môi Trần Thái Nhật, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng khiến người ta khó kìm nén, vừa mê hoặc vừa quyến rũ, rồi lả lướt rời đi.

Trần Thái Nhật đứng sững tại chỗ, nhìn bóng lưng của Tiêu Mai.

“Đã lúc này rồi, còn giả vờ phong độ ga lăng gì nữa chứ!”
Anh không nhịn được thầm phỉ nhổ chính mình, lẻ loi nằm trên giường.


Theo tính toán của Trần Thái Nhật, chỉ cần trở về trước Tết là được, nên chuyến đi Nam Hồ cũng không gấp.

Một thời gian dài trôi qua, chuyến du lịch này cũng coi như thời gian nghỉ ngơi hiếm có của Trần Thái Nhật.

Chỉ có hai người là Trần Thái Nhật và Tiêu Mai, không dẫn theo bất cứ người nào nữa, cũng không chuẩn bị rầm rộ.

Đây là yêu cầu đặc biệt trước đó của Tiêu Mai, Trần Thái Nhật cũng đồng ý.

Anh cảm thấy hai người giống như một đôi vợ chồng mới cưới đang đi hưởng tuần trăng mật, cả đường đi ngồi tàu cao tốc, vừa đi vừa chơi, vô cùng thoải mái.

Được ra ngoài riêng với Trần Thái Nhật, đương nhiên Tiêu Mai rất vui, ngày nào cũng tươi cười rạng rỡ, cuối cùng đóa hoa chín chắn và dịu dàng cũng thể hiện vẻ đẹp nhất của mình.

Trần Thái Nhật nhìn người đẹp đang ôm cánh tay mình, thỉnh thoảng lại bị sức hấp dẫn độc đáo của cô ấy thu hút, không rời được đôi mắt.

Tỉnh Nam Hồ cách tỉnh Trung Châu khá gần, ngồi xe hai tiếng là tới.

Thành phố Phù Dung của tỉnh nổi tiếng Hoa Hạ với ngành giải trí và giá nhà hợp lý, là một thành phố có nhịp sống chậm.

Trần Thái Nhật và Tiêu Mai mặc áo khoác lông dê dáng dài tình nhân, cười nói bước ra khỏi trạm xe lửa của thành phố Phù Dung.

Bởi vì đang là thời gian mọi người về quê ăn Tết, nên quảng trường trước trạm xe lửa người đông nườm nượp.

Vai kề vai, đủ các loại người túi lớn túi nhỏ ra ra vào vào.

Bởi vì khí chất và bề ngoài xuất chúng, nên Tiêu Mai được không ít người qua đường chú ý đến.

Ban đầu cô ấy còn cảm thấy hơi khó chịu, bởi vì trước kia ở Hồ Nam bị nhốt trong biệt thự, đến An Thành cũng ở lâu trong nhà họ Thẩm, nên việc ra ngoài thế này rất mới mẻ đối với cô ấy.

Trần Thái Nhật lại cảm thấy không tồi, thậm chí còn cảm thấy hơn người, bên cạnh có một người đẹp cũng là việc rất đáng lên mặt đối với đàn ông.


Tiêu Mai ôm chặt cánh tay Trần Thái Nhật, thoáng thấy yên lòng.

Hai người bước về phía cổng trạm, cẩn thận tránh mọi người.

Đột nhiên, Tiêu Mai bị một người qua đường khẽ va vào.

Người kia vóc dáng thấp nhỏ, nhìn vẻ mặt hung ác, nhỏ giọng nói xin lỗi rồi vội vàng quay đầu rời đi.

Trần Thái Nhật nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo.

Không ngờ lại gặp trộm ở trạm xe, đúng là xui xẻo.

Tên này hành động rất kín kẽ, nhưng trong mắt Trần Thái Nhật thì đương nhiên chỉ được coi là vụng về.

Chỉ trong chớp mắt, anh đã chắn trước mặt tên lùn.

“Đưa tôi thứ mà anh không nên cầm ra đây”.

Tên lùn ngẩng đầu, nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt oán độc.

Trần Thái Nhật nhướng mày.

“Sao nào? Anh còn muốn khiêu khích à?”
Khuôn mặt đối phương bỗng nở nụ cười kỳ lạ, chậm rãi nói một câu khiến người ta khó hiểu.

“Trần Thái Nhật, anh không nên đến Nam Hồ”.

Dứt lời, tên lùn đã bay tới, giơ vuốt, hét lên.

“Đồ gian phu này, tao phải giết mày!”
Ánh mắt Trần Thái Nhật đanh lại, giơ tay tung một chưởng, đánh vào vai tên lùn.

Anh không dùng lực, mà chỉ đẩy tên này ra.

Ai ngờ được, tên lùn này lùi lại mấy bước, đột nhiên cả người co giật, tay chỉ vào Trần Thái Nhật, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

“Các người… dám ra tay độc ác!”
Nói xong, trong ánh mắt của mọi người, gã phịch một tiếng, ngã ngửa xuống đất.

Tiêu Mai nhìn thấy thế thì biến sắc, vội vàng chạy tới hỏi.

“Người này…”
Trần Thái Nhật không nói gì, trầm mặc một giây rồi nhìn xung quanh.

Bởi vì tiếng hét khi nãy, xung quanh đã có rất nhiều người xúm tới hóng chuyện, ánh mắt ai cũng đảo qua đảo lại giữa hai người Trần Thái Nhật và tên lùn nằm dưới đất.


Những người hóng chuyện đều không ngại làm lớn chuyện.

Có một người dáng vẻ là dân lao động, thoạt nhìn khá to gan, ngồi xổm xuống, đặt tay lên mũi tên lùn.

Đột nhiên cả người anh ta run rẩy, vẻ mặt kinh ngạc, ngẩng đầu lên nói.

“Chết rồi!”
Ồ!
Đám đông xung quanh lập tức ồn ào.

“Chết người rồi!”
“Có người từ nơi khác đến đánh chết người rồi!”
“Anh không nghe thấy vừa rồi người đàn ông kia kêu sao, hắn còn là gian phu đấy, con đàn bà bên cạnh chắc chắn là hồ ly tinh!”
“Đôi nam nữ chó má!”
“Không ngờ dám hành hung công khai trước mặt mọi người!”
Không biết tại sao mà người vây xem ngày càng nhiều, từ mười mấy người, dần lên hai mươi, ba mươi, cuối cùng có tới năm mươi, sáu mươi người xúm tới.

Đủ các loại người, ông lão bà già, thanh niên trai tráng, phụ nữ chua ngoa.

Ai nhìn thi thể dưới đất cũng tỏ vẻ phẫn nộ, ánh mắt nhìn Trần Thái Nhật như nhìn hung thủ giết người.

Tiếng chửi mắng ngày càng lớn, ngày càng khó nghe, đám người xung quanh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống hai người họ.

Sắc mặt Tiêu Mai trắng bệch, không khỏi sợ hãi.

Không ngờ vừa đến Nam Hồ đã gặp án mạng, còn liên lụy đến Trần Thái Nhật nữa.

Cô ấy ôm chặt cánh tay Trần Thái Nhật.

“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Trong đám người, có mấy người chửi bới rất hăng, ánh mắt nhìn Trần Thái Nhật như nhìn kẻ thù giết bố.

Ánh mắt Trần Thái Nhật không khỏi lạnh lẽo, khóe miệng nở nụ cười khinh bỉ.

“Dùng mạng của một tên thuộc hạ để đối lấy cơ hội giết tôi tập thể sao? Phó Vân Đào, ông nằm mơ giữa ban ngày rồi đấy!”
- -------------------