Lúc này Trần Thái Nhật đã hiểu được đại khái tình hình.

Không còn nghi ngờ gì nữa, mình và Tiêu Mai ngồi tàu hoả đến tỉnh Nam Hồ, vừa mới xuống đã bị người ta để mắt đến.

Mà người ở tỉnh Nam Hồ có dây dưa với mình, chắc chắn là ông trùm của tỉnh này.

Gia chủ giàu có bị mình doạ sợ tè cả ra quần - Phó Vân Đào.

Ở tỉnh Trung Châu, Trần Thái Nhật đã dùng thực lực khiến ông ta sợ đến mức tè ra quần, mất hết thể diện.

Giữa hai người đã hình thành một mối hận thù vô cùng lớn.

Bây giờ, anh đến tỉnh Nam Hồ - địa bàn chính của ông ta.

Quả nhiên, đối phương đã ra tay, hơn nữa còn dùng khổ nhục kế ác độc nhất.

Đây là một âm mưu khiến người ta không có cách gì trốn tránh được.

Tên trộm ban nãy cố ý đến trộm đồ của Tiêu Mai, mục đích chính là muốn dụ Trần Thái Nhật mắc câu.

Đợi đến khi hai người hình thành cục diện đối đầu thì tên trộm lùn này đột nhiên nảy sinh xung đột với Trần Thái Nhật, sau đó sẽ tự sát.

Trần Thái Nhật sẽ trở thành hung thủ giết người bị tình nghi hàng đầu.

Trạm xe lửa chính là địa bàn chính nơi đối phương bố trí cục diện.


Trần Thái Nhật nhìn xung quanh một vòng.

Trong số hơn năm mươi người đang đứng xem kia, ít nhất có khoảng một nửa mang vẻ mặt bất thường, thi thoảng lại trao đổi ánh mắt với nhau.

Mấy kẻ này là những thành viên dẫn dắt biến tấu câu chuyện.

Đầu tiên sẽ định tội cho Trần Thái Nhật một cách công khai với tốc độ nhanh nhất.

Gian phu và giết người.

Sau đó sắp xếp đám đông đứng vây xem, hò hét, kêu gào đòi trừng phạt.

Tình hình bây giờ đã là quần chúng phẫn nộ.

Với tình hình bị điều khiển dư luận, không ít người vây xem đều tức giận phỉ nhổ.

Không ngờ chiến thần số một Cửu Châu - Trần Thái Nhật mà ai ai cũng kính nể.

Bước xuống trạm xe lửa chưa đầy năm phút đã trở thành một kẻ bị cả nghìn người chỉ trỏ.

Tất cả những chuyện này mới chỉ là bắt đầu.

Trần Thái Nhật khẽ ôm Tiêu Mai vào trong lòng, lên tiếng an ủi:
“Yên tâm đi, bọn chúng vẫn còn kịch chưa diễn xong, xem thôi là được rồi”.

Đúng vào lúc này, một gã đàn ông thoạt nhìn trông rất hung tợn gân cổ gào lên từ trong đám người đứng xem xung quanh.

“Loại côn đồ hành hung người khác công khai đáng bị người người đánh chửi, chúng ta không được sợ, tất cả mọi người, người đông sức lớn, chúng ta bắt hắn lại đã sau đó giao nộp lại cho chính quyền!”
Đến rồi!
Đây chính là mục đích sau cùng!
Kích động cảm xúc, điều khiển tiết tấu, mục đích cuối cùng là muốn đám đông cùng nhau ra tay, lấy khẩu hiệu bắt trộm mà xông lên.

Người đàn ông đó không biết lấy từ đâu ra một cây gậy ngắn, nhét vào tay một cậu thanh niên thoạt nhìn vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học đang đứng bên cạnh.

“Đi thôi! Chúng ta cùng đi đánh hắn!”
Cậu thanh niên đó ngơ ngác, biểu cảm hơi do dự.

Ánh mắt người đàn ông đó chợt thay đổi, miệng bắt đầu khích tướng.

“Cậu có phải là đàn ông nữa hay không?”
Câu nói này khiến mặt của cậu thanh niên liền đỏ bừng lên.

“Sao tôi lại không phải đàn ông chứ, chúng ta có nhiều người như vậy mà còn phải sợ một tên trộm hay sao? Đánh!”
Nói xong cậu ta nhận lấy cây gậy ngắn.

Hai mươi mấy người có tổ chức, không biết lấy từ đâu ra đủ loại vũ khí hỗn tạp.

Gậy ngắn, xẻng, gậy dài, ô.

Đủ loại vũ khí lần lượt nhét vào trong tay đám đàn ông bên cạnh.


Trong nháy mắt, lá gan của những người đứng xem xung quanh cũng lớn hơn.

Nhìn ánh mắt bọn họ, dù là già trẻ hay gái trai, dục vọng bạo lực và phá hoại nguyên thủy trong lòng đã bị khơi dậy.

Mà mục tiêu trút giận chính là Trần Thái Nhật phía trước!
Đám thuộc hạ của Phó Vân Đào làm mọi chuyện rắc rối như vậy, mục đích chính là đánh lừa dư luận.

Trần Thái Nhật phát hiện, trong nhóm người có hai kẻ thân hình gầy gò, dáng vẻ hung hãn đã âm thầm giấu dao trong tay áo.

Đám người kia, có lẽ thật sự có nguyện vọng tốt đẹp trừ hại cho dân, hy vọng có thể đích thân ra tay tóm gọn một kẻ xấu xa cho xã hội, sẽ không quá nặng tay.

Thế nhưng một đám khác thì lại thật sự muốn lấy đi tính mạng của Trần Thái Nhật!
Dưới sự khích tướng không ngừng, cậu thanh niên mang dáng vẻ sinh viên đại học kia đã vô cùng kích động, miệng hô lên rất to:
“Xông lên hết cho tôi, trong tay hắn không có vũ khí!”
Nói xong, mấy chục người cùng nhau xông lên, trong tay cầm theo vũ khí, đánh về phía đầu Trần Thái Nhật!
Tình hình bây giờ vô cùng nguy hiểm.

Những kẻ đang xông đến kia, ngoài mấy tên có ý đồ hiểm ác thì phần đông là người dân chân chính.

Những người không hiểu rõ chân tướng ra sao.

Nói cách khác, nếu như không bị kích động thì bọn họ đều là những người dân vô tội, có bố mẹ vợ con, có công ăn việc làm.

Trần Thái Nhật mà ra tay thì nhất định sẽ đổ máu!
Thế nhưng những người này lại không thể giết! Thậm chí ngay cả đánh trả cũng không thể.

Nếu như Trần Thái Nhật dùng sức lực thật sự để ra tay.

Vậy thì tội danh giết người bị vu oan kia sẽ trở thành thật ngay trong nháy mắt.

Người phụ nữ thông minh như Tiêu Mai cũng lập tức ý thức được mức độ cấp bách của tình hình.

Bị người vây đánh nhưng lại không có cách nào đánh trả.

Người phụ nữ dịu dàng nghiến răng, trong lòng căng thẳng, mạnh mẽ đứng ra phía trước Trần Thái Nhật rồi hô lên.

“Mấy người không được làm bừa! Muốn đánh thì đánh tôi đi!”
Câu nói này thật sự khiến cho đám người dừng lại.

Trần Thái Nhật cũng sững sờ, không ngờ Tiêu Mai lại xông ra bảo vệ cho anh!
Tình tiết này sai quá sai! Sao người đẹp lại xông lên phía trước thế này?
Cầm nhầm kịch bản rồi sao?
Nghĩ ngợi một chút là hiểu ngay, Tiêu Mai không nỡ nhìn thấy Trần Thái Nhật bị sỉ nhục.

Tình cảm dịu dàng mà Trần Thái Nhật dành cho người phụ nữ này càng trở nên sâu sắc hơn.

Anh tiến lên một bước, ôm cô ấy vào lòng, khẽ vuốt cái mũi nhỏ của người đẹp.

“Đừng làm mấy chuyện ngốc nghếch, nếu đánh chị thì tôi đau lòng chết mất, yên tâm đi, dù là tôi hay chị thì bọn họ cũng không động được vào đâu”.


Đám đông xung quanh, ai ai cũng khí thế hung hãn, nhìn thấy Trần Thái Nhật không hề bận tâm, còn công khai diễn phim tình cảm thì càng trở nên tức giận hơn.

Cậu sinh viên đại học kia mặt đỏ bừng bừng.

“Tôi không tin lại có tên côn đồ hống hách như thế!”
Nói xong, cậu ta nhảy bổ ra trước mặt, nện cây gậy ngắn xuống đất.

Khoé miệng Trần Thái Nhật khẽ nhếch lên, đột nhiên chuyển động.

Giống như di chuyển trong nháy mắt, Trần Thái Nhật đột nhiên phóng lên trước, giơ tay đoạt lấy cây gậy ngắn, ngón tay khẽ động.

Rắc!
Cây gậy bằng gỗ liền gãy thành bốn, năm mảnh.

Cậu thanh niên ngơ ngác, những người khác đang có mặt cũng đồng loạt dừng lại.

Trần Thái Nhật tuỳ tiện giơ bàn tay ra, trước tiên là để mọi người kiêng nể, sau đó mở lời.

“Đám người hiếu kỳ mấy người nhất định nói rằng tôi là hung thủ giết người, con mắt nào của mấy người nhìn thấy tôi giết người thế?”
Người đàn ông trung niên to béo lập tức nhảy ra:
“Hai con mắt của tôi nhìn thấy cậu giết người đấy!”
Trần Thái Nhật khẽ nhướn mày, chỉ vào cái xác của gã đàn ông lùn dưới đất.

“Ý của ông là tôi giết hắn sao?”
Đám người đồng thanh gào lên:
“Không sai!”
Trần Thái Nhật bất lực lắc đầu, tiến về phía bên cạnh vài bước, đi đến bên cạnh cái xác của tên lùn kia, chậm rãi đạp xuống.

“Cái đám ngu ngốc mấy người đã nhìn rõ chưa, người này căn bản vẫn chưa chết!”
Tất cả mọi người đột nhiên sững sờ, ngay sau đó, gã đàn ông trung niên béo ịch đột nhiên bắt đầu mắng chửi không ngừng.

“Mắt của cậu mù rồi hay sao, cả người hắn đã lạnh ngắt luôn rồi! Khoé miệng còn có máu đang chảy ra, cậu còn nói hắn chưa chết hả? Lừa người đấy à?”
Trần Thái Nhật quay đầu lại, nhìn đám người đang bừng bừng lửa giận, khoé miệng khẽ cười, nhẹ nhàng dùng tay trái đặt lên trên xác của gã đàn ông lùn kia.

“Có đúng hay không thì mấy người tự mình nhìn cho rõ đi”.

Anh vừa dứt lời.

Gã đàn ông lùn đang nằm dưới đất đột nhiên ngồi dậy!
- -------------------