Ánh mắt Trần Thái Nhật hơi nghiêm túc.

“Cũng công bằng đấy”.

Diệp Thâm gật đầu nói: “Để tôi đi mời mấy trưởng lão khác đến đây”.

Mục Vân đạo nhân chìa tay ra: “Mời cậu Trần ngồi, chờ đợi một lát”.

Mấy người lần lượt ngồi xuống.

Vương Tác Lâm nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt soi mói, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, nhìn dáng vẻ như muốn khai chiến luôn tại căn phòng này.

Công phu dưỡng khí của Mục Vân đạo nhân rất tốt, ngồi khoanh chân xếp bằng trên ghế, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Trần Thái Nhật đầy vẻ tò mò.

Trần Thái Nhật… đang uống trà.

Sơn trà do Đại Lâm Tự sản xuất cũng là một đặc sản nổi tiếng ở địa phương.

Trần Thái Nhật nhìn thấy trên bàn có trà, liền không chút khách khí, tự rót cho mình một ly, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Anh khẽ nhấp một ngụm, khuôn mặt tỏ vẻ ung dung và thỏa mãn.

Cuối cùng Mục Vân đạo nhân vẫn không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Không biết cậu Trần là võ sĩ độc hành hay là có môn phái?”

Trần Thái Nhật nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp.

“Không môn không phái, chỉ là nhờ chút kỳ ngộ nên mới lĩnh hội được lý luận tinh hoa của võ thuật”.

Mục Vân đạo nhân nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời này lắm.

“Thế hiện giờ cậu Trần xếp hạng mấy trong bảng xếp hạng chiến lực Cửu Châu?”

“Trên bảng không có tên tôi, trước kia không có, sau này… sợ là cũng không nốt”.


Sắc mặt Mục Vân đạo nhân hơi kinh hãi.

Bảng xếp hạng chiến lực Cửu Châu là bảng xếp hạng thực lực của võ sĩ có quyền lực nhất cả Hoa Hạ, do Giảng Võ Đường Yến Kinh công bố.

Về cơ bản, những võ sĩ được thống kê đều có tên trong bảng.

Nếu võ sĩ đạt hạng tám trở nên thì lại càng có thể nhờ vào bảng xếp hạng này để đề cao tên tuổi khắp nơi.

Nếu Trần Thái Nhật dám đến đây làm giám khảo, thì đương nhiên cũng có chút bản lĩnh, vậy mà lại không có tên trong bảng?

Mục Vân đạo nhân và Vương Tác Lâm liếc mắt nhìn nhau.

Chuyện này thật là kỳ quái.

Vương Tác Lâm gãi đầu, cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Thế cậu cảm thấy mình thuộc trình độ nào? Lát nữa đánh với các trưởng lão khác, chắc không phải cậu định nhờ miệng lưỡi để qua ải đấy chứ?”

Trần Thái Nhật im lặng một giây, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, một lúc sau anh mới chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đột nhiên tỏa ra ánh sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Võ thuật là vô tận, nếu thiên hạ không có tôi thì ai dám xưng vô địch!”

Vương Tác Lâm và Mục Vân đạo nhân đều kinh hãi.

Hai người đều tỏ vẻ khó tin.

Cậu thanh niên trước mặt này dám tự nhận là vô địch thiên hạ?

Hơn nữa còn ngay trước mặt hai đại trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ nữa.

Dáng vẻ còn không giống như đang đùa!

Mục Vân đạo nhân tỏ vẻ hơi bất mãn, nói với giọng điệu khuyên nhủ: “Này anh chàng trẻ tuổi, cậu phải biết biết núi cao còn có núi cao hơn, còn đầy người giỏi hơn mình, đừng ngông cuồng tự đại quá”.

Trần Thái Nhật nhếch mép cười, lắc đầu, không tiếp lời, chỉ tự thưởng thức ly trà trong tay mình.

Vương Tác Lâm ngồi ở bên cạnh có phản ứng lại, ánh mắt nhìn Trần Thái Nhật ngày càng tràn ngập ý chí chiến đấu.

Đúng lúc này, Diệp Thâm dẫn theo ba người bước vào.

Ánh mắt Trần Thái Nhật nheo lại.

Sáu đại trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ đã đến đủ.

Ba Ngạn Na - hồng y đại lạt ma Kim Đỉnh Tự tỉnh Mông Nội, võ công xuất thần nhập hóa, có biệt danh Hồng Đỉnh Kim Phật.

Trữ La Thành - quán chủ của Trấn Viễn Quốc Thuật Quán ở Yến Kinh, tinh thông mười tám loại binh khí, sở trường nhất là trường thương, được tôn xưng là Thương Vương.

Khúc Lan Phi - trang chủ của sơn trang Thất Tú ở Thục Trung, nguồn cội gia truyền kéo dài mấy trăm năm ở địa phương, sở trường dùng ám khí, là đệ nhất Tây Xuyên mà không ai dám dị nghị.

Sáu cao thủ tuyệt thế tề tựu ở La Hán Đường của Đại Lâm Tự, khí thế tản ra trong vô thức cũng đủ khiến võ sĩ sơ cấp bình thường như rơi xuống vực sâu, tẩu hỏa nhập ma.

Diệp Thâm đã kể với ba trưởng lão kia chuyện về Trần Thái Nhật.

Trữ La Thành để râu chữ bát, khẽ nhếch mép, nói vẻ kiêu ngạo.

“Này anh chàng trẻ tuổi, cậu còn chưa mọc đủ lông mà dám khiêu chiến với chúng tôi sao? Theo quy tắc, tôi sẽ không nương tay đâu, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện, không cẩn thận đánh chết cậu…”

“Coi như ông là một người, chúng ta đánh thôi”.

Trần Thái Nhật ra quyết định nhanh như chớp.


Trữ La Thành sững sờ, đang nói được một nửa thì bị ngắt lời, sắc mặt trở nên giận dữ.

“Được được được, vậy tôi tiếp cậu một trận! Từ khi tôi tập võ đến nay chưa từng đánh hòa với ai bao giờ, nhất định phải phân thắng thua. Cậu muốn ngồi ngang hàng với chúng tôi sao? Hỏi cây trường thương của tôi trước đi!”

Mục Vân đạo nhân gật đầu: “Cậu Trần, cậu có thể chọn thêm người nữa, hai trận chỉ cần đánh hòa một trận là được”.

Vương Tác Lâm đứng ở bên cạnh, vẻ mặt nôn nóng muốn thử, hai nắm tay siết chặt, dưới lớp quần áo sức mạnh bừng bừng, cả người tràn ngập ý chí chiến đấu.

Trần Thái Nhật nhìn ông ta cười nhạt, quay đầu nói: “Trang chủ Khúc, hay là chúng ta so tài chút nhé?”

Vẻ mặt Vương Tác Lâm cứng đờ, sau đó lắc đầu: “Thằng oắt, lần sau đừng để tôi gặp được cậu, nếu không gặp lần nào tôi đánh lần ấy!”

Trần Thái Nhật chẳng thèm để ý đến tên cuồng chiến đấu này.

Ánh mắt trang chủ Khúc Lan Phi của sơn trang Thất Tú lạnh lùng, sự chín chắn của tuổi ba mươi cũng không thể che giấu được hơi thở nguy hiểm dưới dung nhan kia.

“Được, nhưng tôi cũng giống quán chủ Trữ, sẽ không nương tay”.

Trần Thái Nhật gật đầu: “Vậy chọn nơi yên tĩnh đi, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh”.



Đằng sau Đại Lâm Tự, trong một thung lũng ở núi Đại Thất.

Ở nơi không ai để mắt đến này.

Sáu đại cao thủ nổi tiếng Hoa Hạ đang đứng rải rác thành một hình tròn, chừa một bãi đất trống bằng sân bóng rổ ở giữa.

Trần Thái Nhật đứng ở giữa, sáu người còn lại mỗi người một vẻ mặt.

Trữ La Thành tay cầm một cây trường thương bằng thép không gỉ trông rất đơn giản, dưới ánh mặt trời, mũi thương tỏa ra ánh sáng khiến người ta rợn người.

“Trần Thái Nhật, cậu cũng là võ sĩ, được giao đấu với tôi thì cậu nên cảm thấy may mắn, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết võ thuật thực sự có uy lực đến mức nào!”

Trần Thái Nhật lắc đầu: “Ông có tin ông đánh với tôi một trận là đủ cho ông chém gió cả đời không?”

Trữ La Thành trừng mắt, rõ ràng đang coi lời nói của Trần Thái Nhật là một lời khiêu khích to gan.

Lửa giận bùng lên, ông ta siết chặt trường thương, phát ra tiếng ma sát kim loại.

Trữ La Thành bước lên hai bước, điều hòa hơi thở mấy giây, trong mắt dần ngưng tụ sát khí.

Trong thung lũng đột nhiên nổi lên trận gió nhẹ.

Vô số lá khô dưới đất bị cuốn lên.

Trần Thái Nhật vẫn thản nhiên đứng đó, trong lòng chợt dao động.

Trên người Trữ La Thành ở phía đối diện bỗng chốc tỏa ra một luồng sát khí lạnh lùng, trường thương trong tay bắt đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Mấy chiếc lá bay qua thung lũng.

Lúc rơi xuống bên cạnh Trữ La Thành, mấy chiếc lá khô vàng đột nhiên bị một sức mạnh vô hình xoắn nát vụn.

Dường như Trữ La Thành và ánh sáng của trường thương đang dần hòa làm một, khí thế đó xông thẳng lên, dường như chọc thủng bầu trời.

Trong không khí vang lên tiếng nứt toác không tên.

Vô số chiếc lá theo gió bay qua, rồi nát vụn trong chớp mắt.

Mới chỉ ngưng tụ chân khí mà đã có thể đạt được hiệu quả như vậy rồi.

Trữ La Thành không hổ là một trong bảy đại trưởng lão của liên đoàn võ thuật.


Nhìn từ xa, Trữ La Thành dường như bị ánh sáng của trường thương bao trọn, trong ảo ảnh, dường như người và thương cũng khó mà phân biệt được.

“Trần Thái Nhật! Dám đỡ một thương của tôi không?”

Còn chưa dứt lời, một luồng ánh sáng trắng lao vút lên trời.

Cơ thể Trữ La Thành và thương hợp làm một, mang theo khí thế xuyên thủng trời đất, rạch một đường dài, lao thẳng tới.

Tiếng nứt toác trong không khí dường như ở ngay bên tai.

Một luồng sóng khí hình nón theo đầu thương tỏa ra xa.

Mặt đất bị khí thế của trường thương rạch thành một đường rãnh sâu đến nửa mét.

Tách!

Thương chưa tới, nhưng một tảng đá sau lưng Trần Thái Nhật mười mét đã xuất hiện mấy vết nứt, dường như bị một thứ gì đó nện vào.

“Hây!”

Ánh sáng trắng đã đến trước mặt nhanh như chớp.

Dường như có thể xuyên thủng mọi thứ.

Các trưởng lão xung quanh đều tỏ vẻ thương hại, nhưng cũng không thể ngăn được lần ra tay này.

Võ sĩ quyết đấu, sống chết tự chịu!

Hồng y lạt ma Ba Ngạn Na niệm Phật hiệu.

Trang chủ Thất Tú Khúc Lan Phi nhìn chằm chằm cuộc chiến.

Trên khuôn mặt những người còn lại cũng tỏ vẻ tiếc nuối, dường như đang chờ khoảnh khắc thần thương đâm xuyên qua.

Đúng lúc này.

Keng!

Tiếng kim loại va vào nhau vang lên.

Gió cuốn xung quanh đột nhiên dừng lại.

“Sao có thể chứ?”, Khúc Lan Phi kêu lên kinh hãi.

Chỉ thấy Trần Thái Nhật vẫn đang đút tay trái trong túi quần.

Tay phải của anh đưa về phía trước, giơ ngón tay giữa theo đúng tiêu chuẩn quốc tế.

Còn đầu ngón tay giữa vừa hay đặt nghiêng trên mũi thương đang tỏa ánh sáng lạnh lẽo.