Ánh mắt Trữ La Thành ngây dại, từng sợi tóc dựng đứng, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.

Cao thủ so chiêu, không được lơ là một giây nào.

Chỉ thấy sắc mặt ông ta dần đỏ bừng lên, trong mắt lóe lên tia sáng điên cuồng, gân xanh trên tay nổi lên, rõ ràng là đang vận công lực toàn thân.

Mũi trường thương tỏa ra ánh sáng ngày càng chói mắt.

Một luồng khí kình hình xoắn ốc theo chỗ va chạm ở đầu mũi thương, bắt đầu vây quanh Trần Thái Nhật.

Trần Thái Nhật vẫn tỏ vẻ ung dung, giữ nguyên tư thế giơ ngón giữa, không có bất cứ động tác dư thừa nào.

Mặt Trữ La Thành sắp biến thành màu gan lợn.

Mũi thương vẫn không nhúc nhích.

Ngón tay Trần Thái Nhật tùy ý giơ lên kia cứ như một cây định hải thần châm, bất kể là thiên lôi hay sóng biển đều không thể xê dịch nó dù chỉ một chút.

Đúng lúc này, Trần Thái Nhật nhếch mép cười nhạt.

Ngón trỏ tay phải của anh đột nhiên búng lên cán thương của Trữ La Thành.

Vù! Vù!

Cán thương bằng thép bắt đầu phát ra tiếng chấn động như gảy đàn, ngày càng to hơn.

Trữ La Thành biến sắc, đột nhiên cảm thấy trường thương trong tay mình có xu hướng mất khống chế.

Biên độ rung của cán thương dần rõ ràng, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cứ như một chiếc lò so bị ép xuống, bật lên bật xuống.


Keng.

Tiếng kim loại uốn cong rất khẽ, gần như không nghe thấy.

Trữ La Thành hét lớn: “Rút!”

Ông ta vừa dứt lời thì phát lực thật mạnh, nắm chặt lấy chuôi thương, rút về toàn bộ sức mạnh, sau đó lộn một vòng dưới đất.

Chỉ thấy lồng ngực ông ta phập phồng, dường như muốn phun máu, nhưng lại cố hết sức để nuốt vào.

Ánh sáng trên trường thương dần tắt lịm.

Trữ La Thành điều hòa hơi thở rất lâu, một lúc lâu sau mới mở hai mắt.

Lúc nhìn về phía Trần Thái Nhật, Trữ La Thành gần như không dám nhìn thẳng, sắc mặt tái xanh, tuy đã cố gắng che giấu, nhưng hai tay đang khẽ run rẩy thì ai cũng thấy.

“Trần Thái Nhật, cậu cũng có bản lĩnh đấy, trận này hòa”.

“Hừ, chẳng sao cả, tùy ông thôi”.

Mấy trưởng lão khác có mặt đều nhìn nhau, vẻ mặt kinh hãi rõ mồn một.

Thực ra Trữ La Thành đã thua, hơn nữa còn thua một cách thảm hại.

Nếu ông ta cố thêm lúc nữa thì kiểu gì cũng đấu nhau một trận sống mái với Trần Thái Nhật, sợ là cây trường thương mà ông ta đã dốc toàn bộ công lực vào sẽ vỡ thành mảnh vụn ngay lập tức.

Đường đường là trưởng lão của liên đoàn võ thuật, cuối cùng Trữ La Thành phải cố gắng thu hồi công lực, suýt nữa thì phun máu ra, lại cố nuốt vào, rõ ràng đã bị chân khí bản thân cắn ngược lại.

Trong tình huống này, cho dù Trần Thái Nhật ném phi đao ra thăm dò thì sợ rằng Trữ La Thành cũng không có sức mà chống được.

Nhưng Trần Thái Nhật không làm thế.

Anh chỉ ung dung đứng đó, cứ như trận chiến vừa rồi chỉ là một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.

Dường như thắng thua đã nằm trong dự liệu của anh rồi.

Những người có mặt đều là trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ, nếu Trần Thái Nhật cố chấp đè Trữ La Thành xuống đất đánh cho một trận thì sẽ khiến tất cả các trưởng lão mất mặt.

Cách xử lý không màng danh vọng và lợi ích đó của Trần Thái Nhật lại khiến mấy người còn lại phải nhìn bằng con mắt khác.

Thực lực siêu mạnh, lại có tấm lòng nhân hậu.

Hồng Đỉnh Kim Phật Ba Ngạn Na chắp hai tay: “Trần thí chủ phẩm chất cao thượng, bần tăng khâm phục”.

Vương Tác Lâm cũng ở bên cạnh toét miệng cười: “Nhóc con, cậu cũng khá lắm, tôi cảm thấy cậu làm giám khảo thì quá hợp rồi”.

Mục Vân đạo nhân cũng thầm gật đầu.

Trần Thái Nhật cười thản nhiên: “Nếu trận đầu đã hòa rồi thì còn đánh trận thứ hai nữa không?”

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Khúc Lan Phi.

Trần Thái Nhật đã được tất cả các trưởng lão chấp nhận tư cách làm giám khảo, theo lý mà nói thì không cần đánh trận thứ hai nữa.

Người đẹp của sơn trang Thất Tú chớp mắt, suy nghĩ một lúc.

“Cậu Trần, tôi cảm thấy hơi ngứa tay, muốn thỉnh giáo cậu một chút, nhưng để tránh làm tổn thương hòa khí, chúng ta thi cái khác được không?”

“Trang chủ Khúc muốn thi gì nào?”

“Ám khí”.


Ồ!

Ai mà chẳng biết sở trường của sơn trang Thất Tú chính là ám khí, người đẹp này đâu phải ngứa tay, rõ ràng là không phục, muốn lấy lại mặt mũi cho liên đoàn võ thuật thì có.

Trần Thái Nhật mỉm cười gật đầu: “Được”.



Một lúc sau, Khúc Lan Phi và Trần Thái Nhật đứng song song với nhau trong thung lũng.

“Cậu Trần, trong tay cậu cầm một đồng tiền xu, cậu muốn đánh gì nào?”

“Tôi vẫn chưa nghĩ xong, trang chủ Khúc thì sao?”

Khúc Lan Phi nở nụ cười, đôi mắt đẹp tràn đầy tự tin.

“Vừa rồi vẫn chưa nghĩ ra, bây giờ thì… chính là nó”.

Vèo.

Một tiếng sắc nhọn vang lên như tiếng huýt sáo.

Bụp!

Phịch phịch phịch!

Giữa không trung, ba chấm đen nhỏ mà mắt thường cũng khó thấy đột nhiên rơi xuống.

Vương Tác Lâm chạy qua đó như bay, sau đó lại vui vẻ chạy về.

“Ôi, em gái được đấy, là ba con chim én, cách trăm mét mà vẫn bị cô dùng một phi tiêu bắn trúng! Ha ha, tối nay có đồ nướng ăn rồi!”

Khúc Lan Phi khẽ nở nụ cười, rõ ràng vô cùng đắc ý với công phu của mình.

“Cậu Trần thấy sao?”

Trần Thái Nhật tỏ vẻ suy ngẫm, không hề để ý đến Khúc Lan Phi, khiến người đẹp hơi oán giận.

Thung lũng nằm ngay sau núi của Đại Lâm Tự, nhìn ra xa, có thể mơ hồ nhìn thấy chính điện và gác chuông của chùa.

Đứng nhìn từ khoảng cách này, hương khói trong chùa như một làn khói xanh đang lượn lờ.

“Cậu Trần? Có thể thể hiện cho Lan Phi mở mang tầm mắt được không?”

Khóe miệng Khúc Lan Phi đầy vẻ trêu chọc, nhưng trong lòng lại đầy tự tin.

Ám khí thiên hạ, Thất Tú đứng đầu.

Sở học truyền thừa cả trăm năm, từ nhỏ Khúc Lan Phi đã phải luyện tập tuyệt kĩ phi chỉ xỏ vào lỗ kim ở khoảng cách mười mét.

Nếu hôm nay không phải Trữ La Thành thua te tua như vậy thì cô ta cũng không cần phải ra tay.

Dù gì hội trưởng lão của liên đoàn võ thuật cũng thân nhau như thể tay chân, cũng không thể để mất mặt quá như vậy được.

Tuy Trần Thái Nhật đã nể mặt, nhưng với tính khí quật cường, cô ta vẫn muốn thắng một ván dựa vào bản lĩnh thực sự.

Trần Thái Nhật suy nghĩ một lúc lâu, ánh mắt chuyển động, chậm rãi nói.

“Trang chủ Khúc đúng là kĩ thuật như thần, tôi vô cùng khâm phục, ván này cứ coi như tôi thua đi”.


Nói xong, Trần Thái Nhật vung mạnh tay về phía trước.

Một luồng ánh sáng bạc xẹt về phía xa như sao băng, sau mấy giây thì mất hút.

Khúc Lan Phi và các trưởng lão đều sững sờ.

“Cậu Trận, cậu…”

“Chẳng sao, dù gì tôi đã có tư cách làm giám khảo rồi”, Trần Thái Nhật nở nụ cười thiện ý với người đẹp, rồi xoay người rời đi.

Boong!

Đột nhiên, một tràng tiếng chuông vang rõ truyền từ phía Đại Lâm Tự tới, âm sắc trang trọng.

Tiếng chuông vang tới thung lũng, vọng lại không dứt.

Trần Thái Nhật đã đi xa về phía Đại Lâm Tự, gần như không còn thấy bóng dáng nữa.

Đúng lúc này, Khúc Lan Phi đột nhiên biến sắc.

“Trang chủ Khúc, có gì không ổn sao?”, Diệp Thâm khó hiểu hỏi.

Vẻ mặt Khúc Lan Phi đột nhiên tràn đầy vẻ kinh ngạc không thốt nên lời, sau đó là phức tạp, cuối cùng là khâm phục và xấu hổ.

“Mọi người, Khúc Lan Phi không phải là đối thủ của cậu ta”.

“Sao cơ?”

Khúc Lan Phi giơ ngón tay ra.

“Tiếng chuông của Đại Lâm Tự không nên được gióng vào lúc này, sợ rằng đã có thứ gì đánh trúng vào chiếc chuông đó”.

Năm vị trưởng lão còn lại bỗng tỏ vẻ sững sờ, đều quay đầu lại.

Ánh mắt đều tập trung vào Đại Lâm Tự ở xa xa, khoảng cách hơn cả nghìn mét.

Đúng lúc này, một tiểu hòa thượng mặc đồ lạt ma màu đỏ vẻ mặt hốt hoảng chạy từ trên núi xuống, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi hồng y đại lạt ma Ba Ngạn Na.

“Sư phụ! Sư phụ! Không hay rồi!”

Ba Ngạn Na sửng sốt.

“A Mộc, con đến đây làm gì?”

Tiểu lạt ma thở phì thò, khó khăn lắm mới đến được trước mặt Ba Ngạn Na.

“Sư phụ! Không hay rồi! Sư đệ Kim Man đang đánh nhau với một võ sĩ lưu manh tóc đỏ rực ở trong chùa!”