Thẩm Hải nói: “Bây giờ tôi sẽ cho người đưa vali có mã khóa đến để anh đựng tiền. Anh Tần xin hãy chờ một lúc.”

Diệp Huyền Tần tiện tay ném bao tải ra cho Thẩm Hải: “Thôi không cần, cứ bỏ vào đây, tôi còn đang bận đi đón người.”

Thẩm Hải chỉ cười mà không nói gì, thành thật bỏ tiền vào trong tải. Chắc chỉ có anh Tần đây mới có kiểu đựng tiền trong bao tải.

Nhét xong, Thẩm Hải rời đi. Diệp Huyền Tần buộc bao tải lại vác lên vai.

Khi anh đang vác tải thì không cẩn thận đập vào người một cô gái đi ngang qua.

Cô gái vội kêu lên: “Ê ê ê, anh kia cẩn thận một chút, chân tay lóng nga lóng ngóng. Quần áo của ông đây đây cũng bị anh làm bẩn rồi.”

Diệp Huyền Tần xoay đầu nhìn cô một cái.

Đó là một cô gái trẻ với đôi mắt long lanh, rất có thần, tầm tuổi đang học đại học. Cô mặc một bộ áo quần bò ôm sát, tôn lên vóc người mảnh mai. Nhan sắc so với Từ Lam Khiết thì kém một chút, nhưng đứng giữa đám đông cũng coi như là hạc giữa bầy gà.

Diệp Huyền Tần không quan tâm, định cầm túi bỏ đi.

Điều này càng làm cô gái không hài lòng: “Anh là loại người gì vậy? Nói tiếng xin lỗi thì chết sao. Loại người như anh, đáng đời cả đời chỉ đi nhặt rác. Anh cứ thế ôm theo tải rác đó cả đời đi nhé.”

Cô gái chửi xong mấy câu thì tìm người khác hỏi đường, rồi ngồi vào xe Lavida lái vút đi.

Diệp Huyền Tần lưng vác bao tải “tiền”, ở bên đường nhìn ngó một lúc cũng không tìm thấy chiếc xe Lavida mà Từ Lam Khiết bảo anh tìm. Khi anh chuẩn bị bỏ cuộc thì chiếc xe đó bỗng từ phía sau lao sượt qua anh.

Biển số xe 528, chính là chiếc xe mà Từ Lam Khiết bảo anh tìm.

Trán Diệp Huyền Tần như muốn đen lại, anh nghĩ: Kĩ thuật lái xe của bạn thân Từ Lam Khiết có vẻ hơi kém. Đường rộng như vậy mà suýt nữa đâm trúng anh. Anh vội vàng giơ tay ra vẫy, nhưng đối phương không có ý định dừng xe.

Trên xe, cô gái trẻ vừa nãy cãi nhau với Diệp Huyền Tần nhìn thấy vẻ tức giận trên gương mặt của người phía sau, liền lộ ra nụ cười gian xảo.

“Hừm, tên nhặt rác xấu xí, dám bất lịch sự với ông đây à, ông đây sẽ dạy dỗ anh một trận ra trò!”

Cô điều khiển xe đi vào nhà máy thép.

Không sai, cô chính là bạn thân của Từ Lam Khiết, Vũ Ngọc Chi.

Vũ Ngọc Chi xuống xe, nhìn Từ Lam Khiết đang vùi đầu làm việc, bèn nở nụ cười xấu xa. Cô khe khẽ bước đến gần, vỗ bốp phát lên mông của Từ Lam Khiết.

“Chị, mới không gặp mấy bận mà mông đã to lên nhiều rồi.”

Từ Lam Khiết bị dọa giật nảy người.

Phát hiện là Vũ Ngọc Chi, cô liền bực mình nhéo gương mặt của cô ấy.

“Con cá ngốc này, em học linh tinh mấy trò dê xồm này ở đại học đấy à!”

Vũ Ngọc Chi bị nhéo đến mức nhe răng nhe lợi: “Chị, đau, đau, mau bỏ tay ra.”

Từ Lam Khiết lúc này mới buông tay: “Sao rồi, sao chỉ có một mình em đến? Người chị bảo em đi đón em không gặp ư?”

Vũ Ngọc Chi lắc đầu: “Không gặp, chỉ một mình em tới thôi. Nhưng mà vừa nãy em mới gặp một người nhặt rác, một chút lễ phép cũng không có, tức chết mất. Hứ, nếu còn gặp lại tên nhặt rác đó nữa, thì ông đây sẽ xử hắn luôn.”

Từ Lam Khiết nửa khóc nửa cười nói: “Thôi đi đi, đường đường là một cô gái tốt thế mà mở mồm câu nào câu nấy đều ‘ông đây’, cẩn thận không gả đi được.”

Vũ Ngọc Chi cười ngu: “Nếu em không gả đi được thì em cưới chị, haha.”

Hai người đang trêu chọc cười đùa, đúng lúc này cửa mở ra.

Diệp Huyền Tần bước vào, đặt bao tải sang một bên: “Vợ ơi, anh về rồi.”

Vũ Ngọc Chi ngây ra: Giọng nói này có chút quen quen.

Cô chầm chậm quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau!

“Là anh!”

“Là cô!”

Hai người cùng lên tiếng.”