Từ Lam Khiết ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy? Hai người quen nhau ư?”

Vũ Ngọc Chi nói: “Chính là tên nhặt rác em vừa kể với chị.”

Ha!

Từ Lam Khiết bật cười xấu xa: “Ngọc Chi, vừa nãy là ai nói nếu còn gặp lại tên nhặt rác đó sẽ xử hắn luôn!”

Vũ Ngọc Chi nháy mắt đỏ cả mặt: “Im đi, ông đây không nói thế!”

Sau đó, cô liền nhìn Diệp Huyền Tần từ trên xuống dưới đánh giá một lúc, rồi nói: “Chị, khi nào có thời gian chị đi bệnh viện kiểm tra đi.”

Từ Lam Khiết hỏi: “Kiểm tra gì? Chị làm gì có bệnh tật gì.”

Vũ Ngọc Chi: “Chị kiểm tra cẩn thận mắt với đầu óc chị. Nếu mắt với đầu chị chẳng có vấn đề gì, sao lại tìm một tên nhặt rác làm người yêu.”

Từ Lam Khiết cười ha ha: “Con nhóc này, cái tật chê bai tổn thương người khác của em một chút cũng không thay đổi.”

“Diệp Huyền Tần, đừng nhìn cô ấy như người thường, con nhóc này điên điên khùng khùng đấy.”

Diệp Huyền Tần cười gật đầu. Anh không thèm nhìn con nhóc này bằng mắt thường đâu.

Vũ Ngọc Chi giận dỗi nhìn Diệp Huyền Tần: “Hừ, kiểu người nhặt rác như anh căn bản không xứng với chị tôi. Tôi cảnh cáo anh, anh tốt nhất tìm một công việc hẳn hoi cố gắng mà kiếm tiền. Nếu anh không thể đưa ra được sính lễ hẳn hoi một chút, ông đây tuyệt đối không gả chị cho anh.”

Diệp Huyền Tần không nói được gì. Cô gái này bị điên hay sao, mở miệng ra là ông đây ông đây.

Anh không cam tâm bị lép vế, bèn khích lại: “Từ Lam Khiết, sao trước đây anh không nghe thấy em kể em có em trai nhỉ.”

Từ Lam Khiết: “Ha ha!”

Vũ Ngọc Chi tức đến điên lên, giơ nắm đấm nhỏ ra: “Khốn nạn, anh bảo ai là con trai.”

Diệp Huyền Tần: “Cô không phải đàn ông, sao câu nào câu nấy cứ xưng ông đây mãi thế? Mà nhìn cô hình như có tập gym thì phải, cơ ngực cũng phát triển tốt đấy.”

Vũ Ngọc Chi: “Aaaaa. Tôi phải giết anh.”

Từ Lam Khiết: “Hahahahaha.”

Trước đây chỉ biết mỗi Vũ Ngọc Chi thích chửi người, cô không ngờ Diệp Huyền Tần còn mắng người còn kinh hơn! Hai người này một vỏ quýt dày một móng tay nhọn, về sau chắc sẽ rất náo nhiệt.

Thấy Vũ Ngọc Chi tức giận muốn khóc, Từ Lam Khiết bèn chuyển chủ đề: “Cá nhỏ, nghe nói em mới tìm được một công việc, khao chị một bữa đi chứ.”

Vũ Ngọc Chi gật đầu: “Không thành vấn đề, chúng ta đi ăn bít tết đi, em nghe nói hôm nay có ưu đãi.”

“Ha, tên nhặt rác xấu xí kia, ông đây sẽ dẫn anh đi, đừng có quên đem theo tiền.”

Vũ Ngọc Chi và Từ Lam Khiết ngồi lên xe Lavida. Diệp Huyền Tần cũng nhấc bao tải lên định trèo lên theo.

Vũ Ngọc Chi vội hét lên: “Ê ê ê, anh cầm theo cái tải đấy làm gì.”

Diệp Huyền Tần: “Không phải cô bảo để tôi đem theo tiền ư?”

Vũ Ngọc Chi ngẩn ra, sao đó cười to: “Anh đừng có bảo với tôi trong tải này toàn là tiền nhé.”

“Ha ha, hôm nay bít tết ở Tân Hải tự dưng lại có ưu đãi, có phải là anh chém gió chém chết hết bò ở Tân Hải rồi phải không.”

Từ Lam Khiết cũng có chút giận Diệp Huyền Tần.

Tuy cô và Vũ Ngọc Chi là chị em khuê mật, Vũ Ngọc Chi sẽ không cười nhạo mình. Nhưng ai mà không hi vọng chồng mình ở trước mặt người khác có chút ra dáng chứ. Sự giản dị hơi quê mùa của Diệp Huyền Tần khiến cô không được tự nhiên.

Không lâu sau, ba người đến trước một nhà hàng tây.

Từ Lam Khiết nhìn menu, gọi ba phần bít tết thường khoảng 200 nghìn.

Vũ Ngọc Chi mới đi làm, cũng không có nhiều tiền, chỉ có thể gọi mấy món trung bình.

Đây là lần đầu tiên Vũ Ngọc Chi khao ăn, vì lòng tự trọng của cô ấy nên Từ Lam Khiết cũng hiểu mà không tự gọi món.

Khi đang chờ bít tết lên, điện thoại của Từ Lam Khiết bỗng vang lên.

Là bên xưởng thép gọi điện đến bảo máy móc bị trục trặc rồi, không thể tiếp tục sản xuất được. Việc này khiến Từ Lam Khiết sốt ruột vô cùng. Hiện tại xưởng đang chạy cho kịp đơn của nhà họ Thẩm, không thể lỡ một giây một phút nào.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nói: “Hai người ăn trước đi, em phải về xưởng một lúc.”

Vũ Ngọc Chi không muốn ngồi ăn riêng với Diệp Huyền Tần, cô lo anh sẽ kéo đẳng cấp của mình xuống bèn nói: “Chị, em đi với chị.”

Từ Lam Khiết nói: “Bít tết cũng gọi rồi, không ăn sẽ lãng phí mất, em ở lại đi.””