"Sặc. Ngươi không bán?" Niềm hưng phấn của Chương Đào lập tức như bị giội cho một gáo nước lạnh, tắt ngúm không còn chút nào.

Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ta chẳng qua chỉ là một tên ngọc phù sư nhị giai mà thôi, há có thể lấy ra thứ gì khiến các hạ động tâm, thế nên đồ của ta cũng không cần các hạ để ý." Hắn hơi dừng lại một chút, vỗ trán một cái, giống như chọt nhớ ra điều gì đó, lại nói tiếp: "Ngươi là đệ tử nhập thất của trung phong Bá Vương phong phải không, Hừ, nếu tất cả đệ tử trên Bá Vương phong đều là hạng dùng mắt chó nhìn người, thì tất cả người của Bá Vương phong, ta đều không bán."

Xung quanh lập tức vang lên một tràng những tiếng hít hơi.

Ban đầu, bọn họ nghe Trịnh Hạo Thiên nói chuyện liền biết có chuyện hay ho rồi.

Tên Chương Đào này không ngờ hôm nay lại dụng phải một người thù dai như vậy, coi như dáng đời hắn.

Nhưng câu tiếp theo của Trịnh Hạo Thiên cùng quá mức kinh thế hãi tục rồi.

Không ngờ chỉ vì Chương Đào đắc tội hắn mà hắn trút giận lên đầu toàn bộ đệ tử Bá Vương phong...

Bá Vương phong chính là một tông mười một tòa trung phong của Vạn Kiếm tông a, hắn nói như vậy chẳng lẽ không sợ đắc tội với toàn bộ Bá Vương phong sao?

Nhưng bọ họ làm sao có thể nghĩ tới, Trịnh Hạo Thiên trong lòng đã sớm oán hận Bá Vương phong rồi, lúc này mượn cớ nói như vậy đương nhiên là muốn mượn cơ hội này phát uy.

"Ngươi...." Chương Đào tức đến đỏ mặt tía tai. Hắn hung tợn nói: "Ngươi dám bôi nhọ Bá Vương phong chúng ta."

Trịnh Hạo Thiên híp mắt lại, cười khẩy nói: "Vừa rồi là ai nói ta chỉ là một tên ngọc phù sư nhị giai, không thể lấy ra thứ gì tốt nhỉ, Đến bây giờ, ai lại nhìn trúng mấy tấm phù lục của ta, muốn mua tất đó?"

Trên trán Chương Đào lúc này đã nổi hết gân xanh, lửa giận trong con ngươi bắn ra tứ phía, tựa như có thể nhào lên động thủ bất cứ lúc nào.

Trịnh Hạo Thiên trên mặt nở một nụ cười lạnh nhìn hắn, nhưng một ta đã sớm đặt lên đai lưng, hai mươi luồng khí xoáy trong nào vực bắt đầu trở nên sôi trào, hơn mười đạo linh lực đã liên hệ va chạm lẫn nhau mà kích phát ra rồi.

Chỉ cần Chương Đào dám ra tay thì nghênh đón hắn chính là sự vây giết của hơn năm mươi đạo kiếm quang.

Có lẽ năm mươi đạo kiếm quang đối với cao thủ thì không tính là gì, nhưng nếu để đối phó với một tên luyện yêu vỗ giả tam giai chưa biến thân thì xước xước có thừa.

Chương Đào siết chặt hai nắm tay lại, sát khi trên người tỏa ra cùng càng lúc càng đậm, nhưng ngay trong khoảng khắc khi hắn chuẩn bị ra tay thì một giọng nói đột ngột vang lên: "Nơi này cấm tư đấu, người ra tay trước phế bỏ tu vi, trục xuất sư môn. Các ngươi không nên vi phạm."

Khi tiếng nói này vang lên, thân thể Chương Đào khẽ rung lên, cả người đều buông lóng xuống tựa như một quả bóng bị xì hơi vậy.

Hắn nhìn Trịnh Hạo Thiên thật sâu một cái, trong con ngươi kia tràn đầy vẻ oán độc.

Chuyện hôm nay nhất định sẽ truyền tới Bá Vương phong, mà trong phong hắn cũng có không ít người hận thù, bọn họ nhất định sẽ thêm mắm thêm muối, đâm bị thóc chọc bị gạo, cáo giác lên lên trưởng bối trong phong.

Một người là đệ tử nhập thất, mà người còn lại chính là quang hệ ngọc phù sư cả vạn người không được một. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Trưởng bối phong sẽ xử trí thế nào, thật sự là dùng mông nghĩ cũng ra.

Hắn hung hăng hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi. Hắn phải nhanh chóng trở về, chuẩn bị trước khi tin tức này truyền tới Bá Vương phong. Đổi trắng thay đen, mới là chuyện quan trọng nhất hắn phải làm lúc này.

Cho tận đến khi Chương Đào đi khuất dạng, tiếng bàn luận xung quanh bắt đầu càng lúc càng lớn.

Một bị lão giả ước chừng bốn đến năm mươi tuổi tiến lên, nói, ''Tiểu sư đệ, lão phu có thể xem một chút không?"

Trịnh Hạo Thiên ngạo nghễ vươn tay làm thế mời. Tuy hắn đã quyết định một tấm cùng không bán cho đám người này, nhưng nếu bọn họ đến cả phù lục này cùng không biết là loại gì thì chẳng phải đến một chuyến không công sao.

Lão giả kia cẩn thận tránh khỏi tấm phù lục mà Chương Đào nhặt lên lúc trước, rồi tùy ý lựa chọn một tấm, đồng thời chậm rãi mời ra.

Cùng với tấm phù càng lúc càng được mở rộng, sắc mặt hắn cùng càng lúc càng trở nên kích động.

Khi tấm phù lục hoàn toàn được mở ra, cuối cùng hắn cùng không thể Kiếm chế được mà kinh hô lên: "Nhất giai thượng phẩm quang minh Sinh Mệnh phù?"

"Sinh Mệnh phù?"

"Thượng phẩm..."

"Quang minh phù lục..."

Sau khi lặng đi giây lát, gần như đồng thời có hơn mười thanh âm cùng nhau thốt lên.

Tuy lời bọn họ thốt lên không giống nhau, nhưng trên mặt mọi người đều ẩn ước mang theo một tia kinh hỉ.

Quang minh phù lục vốn là bảo bối cực kỳ hiếm thấy, mà Sinh Mệnh phù trong quang minh phù lục lại càng hiếm thấy hơn nửa. Một tấm Sinh Mệnh phù đối với đám luyện yêu võ giả mà nói, đại biểu cho cái gì gần như trong lòng mọi người đều rõ.

Tuy ở đây chỉ có nhất giai và nhị giai phù lục mà không phải là tam giai Sinh Mệnh phù thích hợp cho bọn họ, nhưng nếu là trong lúc nguy cấp, lập tức một tấm dán lên người cũng có thể hồi phục một lượng chân khí nhất định

Đương nhiên đó cùng là do phẩm cấp phù lục không đủ cao, nếu là hạ phẩm hoặc trung phẩm Sinh Mệnh phù thì thật sự là gân gà rồi.

Bất quá, trong lòng bọn họ cùng có suy nghĩ, bảo bối như vậy cũng rất thích hợp cho thân nhân và bàng hữu mình sử dụng, cho dù là sang tay bán lại, chắc chắn cũng có thể kiếm được một chút tiền lời.

"Ta mua một tấm...."

"Ta mua mười tấm....''

"Ta mua hết....'* Có một người lớn tiếng quát, bất quá hắn lập tức phát hiện bầu không khí xung quanh có điểm không ổn. Theo bản năng, hắn quay đầu lại nhìn bốn phía xung quanh, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm vào hắn, hắn trong lòng thầm hô không xong, sao mình lại đi phạm vào điều đại kỵ, chọc giận tất cả mọi người chứ, vội vàng chữa lại: "Ta mua ba tờ là đủ rồi."

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong tầng lầu đều lao hết về phía này.

May mà bọn họ đều là luyện yêu võ giả, thế chất mạnh mẽ vô cùng, nếu nhiều người chen chúc nhau một chỗ như vậy, người thường chỉ sợ đã sớm bị ép chết rồi.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, thật có chút lo sợ bọn họ xông vào, khi đó chỉ sợ cái quầy nhỏ của mình lập tức sẽ bị đạp bàng trong nháy mắt.

Nhưng khiến cho hắn vui mừng chính là những người này chỉ bước đến phía trước quầy hàng, tiếp đó chủ động ngừng lại, mặc dù có rất nhiều người đang chen chúc nhưng không có kẻ nào dám vi phạm nửa bước.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng ẩn ước nhận ra, đây chính là quy củ nơi đây rồi.

Ánh mắt đảo qua tất cả mọi người một vòng. Trịnh Hạo Thiên đột nhiên cười, mặc kệ đám động đang lớn tiếng hò hét mà tùy ý rút lấy ba tấm trong chồng phù lục trên quầy hàng ra.

Hắn tự tay đưa ba tấm phù lục cho người hảo tâm vừa khuyên hắn xuống tầng bảy bán hàng, nói: "Huynh dài nói không sai, mấy tấm phù lục của ta không thích hợp cho tam giai luyện yêu võ giả sử dụng, có lẽ nên xuống tầng bảy bán thì tốt hơn."

Người nọ nhận lấy phù lục, mở mịt gật đầu, không rõ vì sao Trịnh Hạo Thiên lại nói như vậy.

Khẽ gật đầu một cái. Trịnh Hạo Thiên mở túi không gian ra, thu lại toàn bộ phù lục. Hắn cất cao giọng nói: "Các vị, tại hạ bất quá chỉ là nhị giai ngọc phù sư, chỉ có thể luyện chế ra Sinh Mệnh phù nhất, nhị giai, không thích hợp để tu luyện giả tam giai như các vị sử dụng, cho nên tại hạ quyết định, đi tầng bảy tiếp tục bán hàng. Cáo từ."

Hẳn thu hồi túi không gia, hai chắn dụng lực, không ngờ cứ như vậy nhảy qua đỉnh đầu mọi người mà đi.

Nếu lúc bình thường mà hắn làm như vậy, khẳng định sẽ khiến cho rất nhiều người tức giận, tuy ràng không đến mức có người dám động thủ ngay tại đây, nhưng tuyệt đối sẽ nhận được vô số câu chửi rủa.

Chỉ là lúc này mọi người lại trơ mắt nhìn hắn rời đi, không ngờ không có người nào dám đứng ra chửi bởi.

Nhất, nhị giai Sinh Mệnh phù không thể bán cho tam giai tu luyện giả.

Đây là cái đạo lý chó má gì vậy...

kỳ thật chuyện xảy ra ở chỗ này đã gây ra động tĩnh không nhỏ, đặc biệt là tiểu danh nhân Chương Đào của Bá Vương phong ở tầng thứ mười đã sỉ nhục, đồng thời phẫn nộ bỏ đi, tin tức này tựa như được mọc cánh tự động lan truyền khắp cả tầng thứ mười.

Đối với tính tình thù dai của ngọc phù sư trẻ tuổi này, mọi người thầm líu lưỡi không thôi, đồng thời trong lòng cũng sinh ra chút kiêng kỵ, làm sao còn có kẻ nào dám liều mình xông ra chửi bởi chứ.

Sau khi nhìn Trịnh Hạo Thiên cầm túi không gian, thản nhiên rời khỏi tầng mười, những tiếng bàn luận mới chợt vỡ òa ra.

"Bản thân chúng ta có lẽ không cần, nhưng cũng có thể mua cho sư đệ sư muội sử dụng, vị ngọc phù sư này cũng thật không hiểu nhân tình thế thái a."

Những người đứng cạnh người vừa phát biểu lập tức đều nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu ngốc. Vị ngọc phù sư kia nóng tính như vậy, chỉ vì một câu nói của Chương Đào mà quyết định không bán phù lục cho cả Bá Vương phong.

Người bướng bỉnh như vậy, tuyệt đối là ngàn năm hiếm thấy, nếu là hiểu được nhân tình mới gọi là có quý.

Bất quá vị quang hệ ngọc phù sư trăm năm khó gặp kia quả thật cùng có tư cách không cần hiểu nhân tình thế thái.

"Hắc hắc, đều là thái độ của các ngươi không tốt, khiến cho hắn tức giận bỏ đi." Duy chỉ có người vừa may mắn nhận được ba tấm phù lục của Trịnh Hạo Thiên kia cười tủm tim nói: "Ta cảm thấy, hắn cùng là một người dễ nói chuyện mà."

Ánh mắt mọi người nhìn hắn càng lúc càng trở nên khinh bi, ngươi được hắn ưu đãi nên mới nghĩ hắn dễ nói chuyện, nếu như không có ưu đãi, chẳng lẽ ngươi còn đi nói tốt cho hắn?

Người nọ cười khà khà, chậm rãi mở một tấm phù lục ra, nhưng sau khi mở ra sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, kinh hô: "Nhị giai cực phẩm?"

Ánh mắt mọi người đều lập tức phát sáng, tấm phù lục này so với cái vừa rồi còn cao hơn một cấp a.

Nhị giai cực phẩm khi sử dụng đã tương đương với tam giai hạ phẩm rồi, có thể khôi phục trên dưới ba thành chân khí cho tam giai luyện yêu võ giả. Nếu sử dụng vào thời điểm nguy hiếm, chân khí tiêu hao hầu như không còn thì rất có thể thoát được một mạng, đây tuyệt đối là một bảo bối bảo mệnh tốt nhất.

Mấy người đầu óc linh hoạt lập tức xoay người chạy về phía cửa ra vào.

Lúc rời đi Trịnh Hạo Thiên đã từng nói, hắn sẽ đến tầng thứ bảy, hơn nửa còn đem số phù lục đó bán cho nhất giai, nhị giai luyện yêu võ giả.

Những lời này bọn họ vẫn còn nhớ rõ ràng.

Động tác những người này tuy ràng rất nhanh, nhưng rời đi cũng rất cẩn thận, cố gắng không làm người bên cạnh sinh lòng chú ý.

Nhưng người thông minh tuyệt đối cũng không ít, chỉ một lát sau, càng lúc càng có nhiều người bừng tỉnh rồi. vì thế mọi người dần dần ùn ùn kéo về phía cửa ra vào mà chạy tới.

Chẳng bao lâu sau, cả tầng mười vốn vẫn huyên náo ẩm ĩ đã vắng tanh vắng ngắt, thậm chí còn có thể giăng lưới bắt chim được rồi.

Mà ngay cả những người nộp linh thạch bày quầy rồi cùng vội vàng thu dọn đồ đạc của mình, gia nhập vào dòng người.

Đứng bên ngoài quan sát chuyện này từ đầu đến cuối, một vị lão giả ở quầy quản lý khẽ Vân vê bộ râu, lẩm bẩm nói: "Không ngờ trong bổn môn lại xuất hiện một vị quang hệ ngọc phù sư, thật đúng là may mắn của môn phái a. Bất quá hắn rốt cuộc là môn hạ của phong nào nhi. Vì sao lão phu chưa từng nghe nói qua..."