Trịnh Hạo Thiên ung dung bước vào tầng thứ bảy, nhưng khi hắn vừa định bước đến quầy quản lý nộp linh thạch thì khóe mắt bắt chợt phát hiện một đám đông từ trong thông đạo ào ào chạy vào.

Hai hàng lông mày khẽ nhướng lên, lập tức nhận ra một số người trong số bọn họ.

Những người này không ngờ đều là đám tam giai luyện yêu võ giả ở tầng thứ mười.

Lúc này, bọn họ kéo nhau ùn ùn tiến vào tầng thứ bảy như phong như hỏa, cả đám ai nấy cùng nhớn nhác nhìn xung quanh, rõ ràng là đang tìm kiếm cái gì đó.

Trịnh Hạo Thiên đột nhiên xoay người lại, tuy hắn không rõ những người này chạy tới chỗ này làm gì, nhưng dùng mông nghĩ cũng biết, nhất là có liên quan tới mình.

Trong lòng giận dữ, bọn người kia lúc đầu thì coi khinh phù lục của mình, bây giờ thấy béo bở thì lập tức ào ào lao đến, giống như đám mỗi bọ ngửi thấy mùi máu tươi vậy.

Bất quá càng là như vậy, Trịnh Hạo Thiên lại càng không muốn có bất cứ liên quan gì tới bọn hắn.

Thân hình quay lại, hắn có gắng tránh ánh mắt những người này, theo một lối ra khác đi xuống.

toàn lầu các này thiết kế thật sự có chút xảo diệu, cửa thông đạo lên xuống đều không chỉ một cái, hơn nửa chỉ cần có linh khí, hơn nửa có thể phi hành thì thậm chí còn có thể từ ngoài đại lâu lên xuống.

Chính vì có nhiều đường lưu thông như vậy, nên những thông đạo của tòa đại lâu này rất hiếm khi xuất hiện tinh trạng chật chội. Mà khi Trịnh Hạo Thiên muốn tránh mọi người rời đi, cũng có vô số đường cho hắn lựa chọn.

Thần không biết quỷ không hay đi tới tầng thứ bốn.

Linh lực gia tốc vận chuyển, một luồng cảm giác mắt lạnh dũng mãnh tiến vào trong mắt.

Trịnh Hạo Thiên phóng mắt nhìn quanh, tầng thứ tư này rõ ràng là nơi tập trung của nhất giai và nhị giai tu luyện giả, còn bóng dáng tam giai tu luyện giả ở nơi này lại lẻ tẻ không có mấy.

Hắn đi tới quầy quản lý, nhẹ nhàng bắn ra một khối linh thạch, tiếp đó thuận tay nhận lấy một khối lệnh bài.

Rất nhanh sau đó hắn đã tìm tới quầy hàng của mình.

Lần này, hắn không chào hỏi với những người bày quầy bên cạnh nửa, mà trực tiếp mở túi không gian ra, lần lượt lấy ra từng tấm phù lục ra, bày đặt ngay ngắn trên chiếc bàn đá trước mặt.

Người khác không mở phù lục ra thì căn bản không thể nào nhìn ra huyền cơ bên trong, lại càng không thể xác định được phẩm cấp phù lục.

Nhưng những tấm phù này đều là Trịnh Hạo Thiên đích thân luyện chế, hắn chỉ cần hơi liếc mắt nhìn qua một cái là có thể phân biệt được phẩm chất và đẳng giai của phù lục, hơn nửa còn bách phát bách trúng, tuyệt đối không có bất kỳ sai lầm nào.

Cho nên khi hắn sáp xếp cũng dựa theo một trình tự nhất định.

Ngoài cùng bên phải là nhất giai thượng phẩm, tiếp đó là nhất giai cực phẩm, tiếp nửa là nhị giai thượng phẩm, còn chồng bên trái ngoài cùng chính là nhị giai cực phẩm.

về phần Sinh Mệnh phù siêu phẩm, tuy trên người Trịnh Hạo Thiên có không ít, nhưng hắn cũng chẳng ngu ngốc mà đem ra khoe khoang nửa.

Trung phẩm và hạ phẩm sao...

Tuy Trịnh Hạo Thiên đã cố gắng hết sức, cũng có thể miễn cưỡng luyện chế ra phù lục thuộc hai phẩm cấp này, nhưng đây cái này thật sự là hơi quá mức rồi, hắn bất kể thế nào cũng không thể làm ra cái chuyện tự tổn danh tiếng này được.

Cho nên, hạ phẩm và trung phẩm phù lục thường thấy nhất trong phù lục. Trịnh Hạo Thiên ở chỗ này đến một tấm cùng không có.

Khác với tầng thứ mười, khi Trịnh Hạo Thiên thản nhiên lấy ra túi không gian ở chỗ này, đồng thời lấy ra một đống phù lục, tất cả mọi người lập tức bị thu hút sự chú ý.

Nơi này là tầng thứ tư, những người làn lộn ở đây đa phần là luyện yêu võ giả và linh khí sư nhất giai đỉnh phong, hoặc là nhị giai vừa mới tiến giai. Ánh mắt bọn họ tự nhiên không thể cao như đám tu luyện giả tam giai tầng mười được. Đặc biệt là sau khi thấy chồng phù lục trước mặt Trịnh Hạo Thiên, đoán ra hắn là một vị nhị giai ngọc phù sư, càng lúc càng không có người nào dám xem thường hắn.

"Vị sư huynh này, không biết người có bán loại phù gì vậy?" Một trung niên nam tử mỉm cười, tiến tới dò hỏi.

Trịnh Hạo Thiên hết sức hài lòng với thái độ của hắn, mĩm cười nói: "Ngươi tự mình xem thì biết."

Người nọ gật đầu một cái, nhẹ nhàng cầm một tấm phù lên, tiện tay mở ra.

Nhưng sau một hồi lâu, trên mặt hắn dần dần lộ ra vẻ hồ nghi vô cùng, xấu hổ nói: "Sư huynh, xin thứ cho tại hạ vụng về, thật sự không thể nhận ra đây là loại phù lục gì."

Trịnh Hạo Thiên không nhìn được trợn trừng mắt. Lúc này hắn mới biết, thì ra mình vẫn quá để cao người trong Đại Linh giới rồi.

Tuy vật tư nơi này phong phú hơn tiểu Linh giới gấp vạn lần, nhưng những thứu như Sinh Mệnh phù rõ ràng không phải là thứ tu luyện giả bình thường có thể tiếp xúc được.

Với những người không có truyền thừa cường đại như bọn họ mà nói, có lẽ bọn họ đã từng nghe nói qua về bảo vật Sinh Mệnh phù này, cũng biết nó có tác dụng gì, nhưng chưa từng thấy tận mắt bao giờ.

Nhẹ nhàng than một tiếng. Trịnh Hạo Thiên lắc lắc đầu, nói: "Ngươi đã không thể nhận ra, vậy hãy để người khác tới xem đi.''

Sắc mặt trung niên nam tử kia đỏ ừng, tuy rằng hắn không nhìn ra lai lịch tấm phù này, nhưng trong lòng hắn không hiểu sao lại ẩn ước có cái gì đó đang thôi thúc hắn, muốn han mua tấm phù này.

Do dự một chút, hắn cắn rằng nói: "Tiểu huynh đệ, ta có thể hỏi một câu, tấm phù này giá bao nhiêu linh thạch?"

Trịnh Hạo Thiên không nhịn được phải nhìn đánh giá hắn lại một lần. Đây là một luyện yêu võ giả nhị giai, bất quá quầng sáng xung quanh thân thể hắn cũng không quá đậm, tựa hồ với mới đột phá cách đây không lâu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Mà ở tấm phù trong tay hắn lại chính là Sinh Mệnh phù nhị giai cực phẩm...

Trong lòng đột nhiên khẽ động. Trịnh Hạo Thiên nhu cười như không, nói: "Ngươi là khách hàng đầu tiên của ta hôm nay, nên ta sẽ giảm một nửa giá cho ngươi, tấm phù này ngươi trả năm mươi linh thạch là được."

Đám động đang yên tĩnh đứng xung quanh lập tức ồ lên.

"Năm mươi linh thạch, Đây là phù lục gì vậy, không ngờ lại đất như vậy, chẳng lẽ là cao giai phù?"

Ngươi không nghe hắn nói sao, đây là giả đã được giảm một nửa rồi. wow, đây chẳng phải là một trăm linh thạch một tấm sao?"

"Một trăm linh thạch, muốn kiếm được từng đó, chúng ta phải đánh bao nhiêu lần Luyện Yêu động, vào bao nhiêu lần Trấn Ma tháo mới có thể kiếm được, tiểu gia hòa này không phải phát điên rồi chứ."

"Nói nhỏ thôi, ta thấy hắn là ngọc phù sư nhị giai, Thân phận hắn tôn quý thế nào chứ, có lẽ sẽ không lừa gạt chúng ta đâu."

Tiếng nghị luận không ngừng truyền đến bên tai, nhưng cũng không có ai dám tiến lên lật xem phù lục.

Trịnh Hạo Thiên khẽ cười, nói: "Thế nào, đã suy nghĩ kỳ chưa?"

Sắc mặt trung niên nam từ kia càng lúc càng đỏ bừng, trong mắt cũng lộ ra vẻ do dự.

Một lát sau, hắn thở dài một tiếng, khi mọi người đang nghĩ, nhất định hắn đã từ bỏ rồi, thì lại nghe hắn trầm giọng nói: "Ta mua."

Dứt lời hắn liền lấy ra một tấm ngọc bài, nói: "Sư huynh, chúng ta giao hàng đi."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nhưng trong lòng cũng có chút bội phục đổ tính (liều) của người này.

Năm mươi linh thạch trong mắt hắn tự nhiên không tính là gì, nhưng nhìn bộ dáng của trung niêm nam tử này, chỗ linh thạch đó chỉ sợ phải là một con số không nhỏ. Nếu đứng vào vị trí hắn. Trịnh Hạo Thiên cũng không cho rằng mình có cái đảm phách này.

Khẽ gật đầu. Trịnh Hạo Thiên lấy ra ngọc bài của mình, dụng vào ngọc bài của đối phương một cái. Con số ba vạn trên ngọc bài ban đầu lập tức biến thành ba vạn lẻ năm mươi.

''Ngươi yên tâm, mua tấm phù này, ngươi tuyệt đối không thiệt thòi." Trịnh Hạo Thiên cười nói.

Trung niên nam tử kia cười khổ một tiếng, hắn vừa định nói nói gì đó thì đột nhiên có tiếng người ở phía sau kêu lên: "Ở đây..."

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, hiểu ra chuyện gì thì đã thấy từ trong những thông đạo đột nhiên ùa ra vô số người hơn nửa còn cùng nhau ào ào chạy tới chỗ này.

Cả đám người này ai nấy đều thế hình bưu hãn, thần tình đầy sát khí, quầng sáng trên người cũng mãnh liệt, rực rỡ chói mắt. Sử dụng dụng Quan Khí thuật quan sát, tất cả mọi người chỗ này đều đại kinh thất sắc, vội vàng đạt sang hai bên.

Những người từ trong thông đạo ùa ra không ngờ đều là tu luyện giả tam giai.

Trong tòa đại lâu này mặc dù không có phân cấp phẩm cấp, nhưng cho dù là vậy, đám tu luyện giả tam giai cùng rất hiếm khi xuất hiên ở tầng bảy trở xuống.

Hiện giờ đột nhiên có nhiều người như vậy chạy vào chỗ này, hơn nửa thế tới hùng hổ, mà mục tiêu lại đúng là vị ngọc phù sư trẻ tuổi này.

Nhất thời vô số tiếng bàn luận lại vang lên, đại đa số mọi người đều hoài nghi, tên thanh niên này chẳng lẽ là một tên lừa đảo, vừa ở tầng trên lừa gạt đám tu luyện giả tam giai này, cho nên bọn họ mới kéo đến hỏi tội.

Nhưng cảnh tượng diễn ra tiếp theo lại khiến tất cả mọi người phải trố mắt mà nhìn.

Đám tam giai tu luyện giả này sau khi chạy tới trước quầy hàng của Trịnh Hạo Thiên, không những không có chửi bởi mà ngược lại còn ngoan ngoãn, quy quy củ củ xếp thành một hàng dài.

Vẻ kiêu ngạo vẫn thường hiển hiện trên mặt chúng, hiện giờ đã biến mất không chút tâm hơi, hơn nửa thay vào đó lại là một vẻ nịnh nọt lấy lòng.

Không chỉ như vậy, số lượng người từ trong thông đạo tràn vào càng lúc càng có xu thế tăng lên, một hàng người dài dàng dặc như một con rồng chẳng bao lâu đã kéo dài tới tận cửa ra. Hơn nửa, có tư cách đứng ở chỗ này, không ngờ đều là tu luyện giả tam giai, đám tu luyện già nhị giai căn bản không đám chen chân vào trong đó.

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, nói: "Các vị,ta nói rồi, những thứ này đều là phù lục nhất, nhị giai, đối với các ngươi không có tác dụng lớn."'

Một người đứng phía trước cười thật thà, nói: "Vị sư huynh này, cái này chúng ta biết. Nhưng chúng ta mua thứ này không phải để cho mình sử dụng, mà là chuẩn bị cho người thân." Người này tuy nhìn qua có vẻ cao lớn thô kệch, nhưng mồm mép thật sự là linh hoạt: "Ngươi xem, ai mà không có mấy người thân chứ. Nếu đổi lại là ngài, ngài chắc cũng không bỏ qua cơ hội này đâu."

Trịnh Hạo Thiên lập tức nghẹn lời.

Quả thật. Vạn Kiếm tông hơn vạn ngọn núi, tuy đệ tử vô số, nhưng số lượng nhiều nhất trong đó lại vẫn là tu luyện giả nhất giai, nhị giai ở tầng chót.

Những người này ít nhiều cũng phải có mấy thân nhân bằng hữu, mua một tấm phù làm giấy bảo mệnh cho bọn họ cũng không có gì đồng trách.

Than nhẹ một tiếng, Trịnh Hạo Thiên nói: "Cũng được, bất quá số lượng phù lục trên người ta không còn nhiều lắm, mỗi người chỉ được mua hai tấm, nếu không ta không bán."

Trong hàng mặc dù cũng có người lộ vẻ bất mãn, nhưng từ đầu đến cuối đều không có người nào dám nói chữ không.

Tu luyện giả ở chỗ này, tuyệt đại đa số đều là đệ tử môn hạ của một núi vô danh, ngay cả đệ tử của một trăm mười một tòa hạ phong cũng không có mấy.

Dù sao đãi ngộ của đệ tử trung phong và hạ phong so với những ngọn núi vô danh thì tốt hơn nhiều lắm, cho nên bọn họ rất ít khi tới những chỗ thế này.

Mà hiện giờ, vị ngọc phù sư trẻ tuổi không biết từ đâu đến này, ngay cả Bá Vương phong cũng không bán, lại càng không cần phải nói đến những người khác.

Cho nên tuy bọn họ có chút bất mãn trong lòng, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.

Trịnh Hạo Thiên đưa tay ra chỉ từng loại phù lục một: "Nhị giai cực phẩm một trăm linh thạch, nhị giai thượng phẩm, tám mươi linh thạch, nhất giai cực phẩm năm mươi linh thạch, nhất giai thượng phẩm mười linh thạch, không mặc cả."

Đám tam giai tu luyện đầu tiên là hơi sửng sốt nhưng lập tức liền lộ vẻ vui mừng như điên.

Tuy ràng đều là nhất giai và nhị giai Sinh Mệnh phù, nhưng bên trong chồng phù lục này không ngờ lại đều là thượng phẩm và cực phẩm, ngay cả một tấm trung phẩm và hạ phẩm cùng không có. Hơn nửa, cái giá này, thật sự là quá rẻ...

Trong lúc nhất thời, thậm chí còn có mấy người quá cao hứng mà rú lên.

Mà vị hắn tử vừa dùng năm mươi linh thạch mua được một tấm nhị giai cực phẩm phù kia đưa mắt nhìn lại tấm phù lục trong tay, lập tức cẩn thận cất kỳ vào trong người, không dám lấy ra nửa....