Mấy ngày sau, tài khoản của Lair cập nhật bài giới thiệu một bộ ảnh chân dung, lại một lần nữa bùng nổ trên Internet.

Bộ ảnh này cùng với bộ ảnh lần trước có phong cách hoàn toàn khác biệt, trong căn phòng với tông màu màu ấm áp nhu hòa, cô gái mặc nội y ren màu đen, cổ buộc dải lụa màu đen, trên cổ tay và cổ chân đều là dải lụa quấn quanh.

Xương mắt cá chân của cô đẹp đẽ, thanh thoát, làn da trắng như tuyết, gương mặt hơi phiếm ửng hồng, đôi mắt được trang điểm vừa phải làm ánh lên tia sáng trong suốt.

Cô hoặc ngồi hoặc nằm, song ở bất cứ tư thế nào, đều đẹp đến xao động lòng người.

Không những vậy, ban biên tập của bài viết đã trích dẫn một câu văn đậm tính nghệ thuật:

“Ta muốn trở thành đôi mắt trong sáng của người, tri kỷ độc nhất vô nhị.”

Bộ ảnh này lọt top hot search, rất nhiều tài khoản nổi tiếng sôi nổi bình luận, bày tỏ lời tán thưởng cao.

Hai bộ ảnh thu được thành công ngoài mong đợi, nhân lúc còn nóng hổi, bộ sưu tập mùa xuân của Lair cũng thành công đưa ra thị trường, xác lập doanh số kỷ lục.

Lần hợp tác này có thể nói là cực kỳ thành công, Tịch Diễn không dưới một lần bày tỏ mong muốn Nại Nại hãy gia nhập Lair, trở thành người đại diện lâu dài và người mẫu độc quyền của công ty, ngoài thù lao hấp dẫn còn có nguồn tài nguyên trình diễn trên sân khấu trong tương lai, tuyệt đối có lợi hơn việc cô ở lại Tinh Tuyết.

Không động tâm là không thể.

Nhưng sau khi suy xét cẩn thận, Nại Nại vẫn từ chối.

Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ cần nghĩ lại lý do vì sao lúc trước cô gia nhập giới giải trí, vì sao lựa chọn con đường này là hiểu ngay đáp án.

Sân khấu của cô không phải dưới ánh đèn studio, cũng không phải ánh đèn flash của camera trên sàn chữ T, cô muốn đi trên con đường diễn xuất, đó mới là lựa chọn ban đầu để cô nỗ lực từng ngày.

Tuy Tịch Diễn tiếc nuối, song không miễn cưỡng cô.

“Tương lai nếu có bất cứ việc gì cần giúp đỡ, cứ liên hệ tôi.”

“Cảm ơn anh, Tịch tiên sinh.”

“À, đúng rồi, buổi tối thứ sáu tôi có một bữa tiệc tư nhân, muốn mời cô tham dự cùng.”

“Mời tôi?”

Nại Nại có chút kinh ngạc, cô biết Tịch Diễn là người có thân phận thế nào, anh ta muốn tham dự tiệc tối, bên người chắc chắn có rất nhiều danh viện hoặc nữ minh tinh để chọn lựa nha.

Tịch Diễn cười cười: “Sao lại ngạc nhiên như vậy, cô chưa nhận ra sự thật là mình đã trở thành một ngôi sao nữ nổi tiếng ư?”

Nại Nại ngại ngùng đáp: “Không không không, tôi còn cách xa lắm.”

“Ít nhất, hiện tại lưu lượng của cô không hề thua kém.” Tịch Diễn ăn ngay nói thật nói: “Hơn nữa gần đây cô rất nổi bật, có thể mời được cô là vinh hạnh của tôi.”

Nại Nại nhìn Tịch Diễn, lớn lên thật là đẹp mắt, lại còn rất biết cách ăn nói, cô khó mà nói câu chối từ.

“Không thành vấn đề, Tịch tiên sinh, tôi có thể tham dự cùng anh.”

“Thật tốt quá!” Đôi mắt Tịch Diễn phát sáng, khó giấu được vui sướng.

….

Bữa tiệc tư nhân được tổ chức tại hội sở Thịnh Thế, thời điểm Tịch Diễn cùng Nại Nại ngồi vào vị trí đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Ngôi sao nữ chạm tay có thể bỏng trong giới thời trang dạo gần đây và chủ tịch ban thiết kế của Lair đi cùng nhau, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ hoàn chỉnh dù cho đi đến bất cứ đâu cũng đều thu hút ánh nhìn.

Tịch Diễn kéo theo Nại Nại, giới thiệu cho cô biết không ít nhân mạch trong giới.

Nại Nại đang rất thong dong hào phóng, đột nhiên trông thấy Cô Duật Ninh, trái tim nhỏ rung lên.

Tại sao anh lại ở đây!

Cố Duật Ninh mặc áo sơ mi màu xám nhạt và tây trang màu đen phẳng phiu, dưới ánh đèn, ngũ quan thâm thúy, anh cùng bạn nữ bên người nói chuyện, khóe miệng hơi cong, khi cười hiện rõ vẻ nhã nhặn lại phong lưu.

Có vẻ Tịch Diễn không biết Nại Nại với Cố Duật Ninh có quen biết, dẫn theo cô đi đến phía hắn, giới thiệu: “Vị này chính là Cố tam gia của truyền thông Phong Ngu, Nại Nại, tôi nghĩ cô sẽ rất vinh hạnh khi làm quen với anh ấy.”

Nại Nại căn bản không dám nhìn Cố Duật Ninh, song cô có thể cảm nhận được ánh nhìn sáng quắc của anh đang đánh giá mình.

Tự nhiên thấy chột dạ.

Tầm mắt của cô rơi xuống bạn nữ bên người Cố Duật Ninh, dáng người cô ấy mạnh khảnh yểu điệu, chiếc váy dài tinh xảo phác họa vòng eo thon gọn, trên mặt mang theo vẻ hơi xa cách, nhìn qua vừa đẹp vừa tiên.

Nại Nại có biết vị tiểu thư này, là Giang Thi Đình của tập đoàn Giang thị, một danh viện thục nữ chân chính của giới thượng lưu, từng đóng phim truyền hình, kỹ thuật diễn tạm ổn, nhưng cũng chỉ là trò tiêu khiển của đại tiểu thư thôi.

Cô ấy và Cố Duật Ninh đứng một chỗ, khí chất tương đồng, gia thế cũng vô cùng xứng đôi, là một đôi trai tài gái sắc làm người khác hâm mộ.

Bản thân Nại Nại không phát hiện ra, trong đầu lại hiện lên nhiều ý tưởng kỳ quái như thế.

Sau khi Tịch Diễn giới thiệu hai phía, Cố Duật Ninh cười lạnh nói: “Lâm tiểu thư dường như rất để ý đến bạn nữ của tôi .”

Lúc này Nại Nại mới hồi thần, biết mình thất lễ, vội xin lỗi: “Xin lỗi, Cố tiên sinh.”

“Cố tiên sinh?”

Nại Nại cảm giác lưng như bị kim chích, đáng lẽ nên gọi là tam gia, anh ấy đã cho mình gọi vậy...Nhưng mà…

Ai nha, cô sao phải rối rắm việc nhỏ như vậy!

Tịch Diễn cũng chú ý tới sự khẩn trương của Nại Nại khi đối diện với Cố Duật Ninh, vì thế sau vài câu tán gẫu, anh liền dẫn cô rời đi.

“Cô đừng để ý, anh ta là như vậy.” Đến chỗ vắng người, Tịch Diễn an ủi Nại Nại: “Tính cách thì cổ quái, không dễ dàng ở chung, lại có chút độc miệng.”

“Không không, anh ấy không phải như thế…”

Nại Nại theo bản năng giải thích giúp anh, những nghĩ lại, hình như không hợp lý lắm.

Tịch Diễn ngạc nhiên nhìn Nại Nại: “Cô...quen biết hắn?”

“Khụ, trước kia có biết.”

Tịch Diễn cười nhẹ: “Vậy mà tôi còn nghĩ giới thiệu cho hai người biết nhau, anh ta là người của truyền thông Phong Ngu, tương lai nếu cô muốn đổi công ty, đó có thể là một lựa chọn tốt.”

“Cảm ơn anh nha, Tịch tiên sinh.”

Nại Nại là thật tâm cảm tạ hắn, trong bữa tiệc hôm nay, anh ấy đều giới thiệu các mối quan hệ với cô.

“Có thể giúp được cô, tôi rất vui vẻ.”

.........

Cách đó không xa, Cố Duật Ninh uống một ly champagne, tầm mắt luôn vô tình mà nhìn đến Nại Nại cùng Tịch Diễn đang trò chuyện phía đối diện.

Hai người nói chuyện vui vẻ, nhìn qua có vẻ rất hài hòa.

Sắc mặt Cố duật Ninh ngày càng trầm xuống, toàn thân bảo phủ một tầng áp suất thấp.

Giang Thi Đình đứng cạnh nói: “Tam gia, anh làm sao vậy, đêm nay hầu như đều thất thần.”

Cố Duật Ninh không đáp lại, buông chén rượu, rất lâu sau mới nói: “Đừng gọi tôi là tam gia.”

“Nhưng...Mọi người đều gọi anh như vậy.”

Người khác đều gọi vậy, nhưng trong tâm trí anh chỉ nhớ rõ ngày đó ở trường học, Nại Nại gọi anh “tam gia”, chỉ một tiếng gọi, nhưng lại lọt vào tai khắc vào tâm anh, quanh quẩn trong đầu, không thể lãng quên.

Vừa rồi, vậy mà cô ấy lại gọi anh là Cố tiên sinh.

Giang Thi Đình im lặng, có chút chạnh lòng, tối nay Cố Duật Ninh không giống bình thường.

Cố Duật Ninh uống tiếp một ly rượu, sau đó rời đi, rất nhanh xung quanh Giang Thi Đình liền tập chung một nhóm danh viện.

Ánh mắt Giang Thi Đình quét qua Nại Nại, hỏi cô gái đứng cạnh mình: “Cô ta là ai vậy?”

“Chị không biết cô ấy sao?” Các cô gái có chút ngạc nhiên.

Trên mặt Giang Thi Đình hiện lên vẻ ngạo mạn: “Cô ta là ai mà tôi phải biết?”

Mấy cô gái nhận ra Giang Thi Đình không thích Lâm Nại Nại, bắt đầu bàn tán xôn xao --

“Người mẫu đang nổi của Lair, là báu vật Tịch Diễn nâng niu trong lòng bàn tay đó.”

“Đúng vậy, nghe nói anh ấy còn tự tay trang điểm cho cô ta.”

“Ảnh hưởng của cô ta cũng khá lớn, nghe nói đã giúp toàn bộ sản phẩm mới quý này của Lair bán hết.”

Giang Thi Đình nắm được từ mấu chốt: “Chẳng qua là một ngôi sao có chút ảnh hưởng trên mạng xã hội thôi.”

Vừa rồi khi Cố Duật Ninh cùng Nại Nại nói chuyện, cô cảm giác được giữa hai người hình như chút mờ ám, nhưng lại không dám xác định.

Hiện giờ nghe nói cô ta cũng chỉ là một sao nữ, trong lòng thoáng yên tâm hơn.

Tập đoàn Giang thị sớm đã có ý liên hôn cùng Cố gia, từ lâu đã tính toán vị hôn phu của  Giang Thi Đình là Cố Duật Ninh.

Hai người họ cũng được mọi người công nhận là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc. Trong số những danh viện ở đây, Giang Thi Đình là người duy nhất có tư cách là bạn nữ của Cố Duật Ninh.

Những nữ minh tinh ỷ vào mình có chút tư sắc, dã tâm leo cao như này không đủ tư cách cạnh tranh cùng cô ta.

….

Nại Nại vừa từ toilet đi ra, xoay người liền nhìn thấy Cố Duật Ninh lười biếng đứng dựa vào tường.

Ánh đèn chiếu xuống, làm cho đôi mắt thâm thúy của anh như chìm trong bóng đêm, khóe môi hơi mỉm cười, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt như có chút mê ly.

Hình như là...uống say.

Không có người khác, Nại Nại liền không quá khẩn trương.

“Tam gia.” Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, hỏi: “Anh uống bao nhiêu thế?”

Anh không đáp lại.

Nại Nại mới vừa rồi liền cảm nhận được, tâm trạng anh dường như không tốt lắm, nên không dám nói thêm gì, chuẩn bị rời đi.

Ngay khi cô đi ngang qua, trong nháy mắt Cố Duật Ninh bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô.

Nại Nại lập tức bị anh kéo vào lòng, cách lớp quần áo mỏng, hai người dính sát với nhau, cô còn có thể cảm nhận được độ ám từ làn da của anh.

Anh đúng là vừa uống rượu xong, gò má có chút hồng.

“Tam gia, anh nắm chặt quá, tay em đau.” Nại Nại cảm nhận được rõ anh nắm tay cô rất chặt.

“Lâm Nại Nại.” Anh gọi cả họ và tên cô, hô hấp không ổn định.

Nại Nại nhận ra cảm xúc bất ổn của anh, thấp giọng cầu xin: “Tam gia, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói chuyện, anh trước tiên thả tay em ra được không, lát sẽ bị người khác nhìn thấy.”

“Lâm Nại Nại.” Lần thứ hai anh gọi cả họ tên cô, ngữ khí tăng thêm vài phần: “Cánh của em lớn rồi phải hay không?”

Nại Nại…

Người này sao lại giở trò say rượu phát điên ở chỗ này a.

“Tam gia, cánh em dù lớn nhưng anh chỉ cần động ngón tay, liền gãy nha.” Cô chỉ có thể chịu thua nói: “Thả tay ra có được không, em đau quá, xin anh đó.”

Cố Duật Ninh nghe giọng điệu cầu xin này của cô gái nhỏ, giống như chú cún nhỏ vì cầu xin mà nằm ngửa lộ cái bụng trắng ra, bởi vì cô ấy bị khi dễ từ nhỏ nên xin tha là phản ứng đầu tiên.

Dù là người đàn ông ý chí sắt đá đến đâu, đối mặt với cô bé yếu thế như vậy, cũng khó có thể nhẫn tâm.

“Đi theo tôi.” Cố Duật Ninh kéo theo Nại Nại đi đến cổng lớn của bữa tiệc.

Cố Duật Ninh nghẹn giọng nói lẩm bẩm mấy chữ: “Em không muốn nói chuyện ở nơi này, vậy chúng ta về nhà.”

Đúng lúc ấy, một giọng nói thanh lãnh vang lên --

“Cố tiên sinh, mong anh buông tay bạn nữ của tôi.”

Nại Nại ngẩng đầu nhìn Tịch Diễn đang đứng chắn ở cạnh cửa, anh thong dong nói với Cố Duật Ninh: “Nếu cô ấy có lỗi với anh, tôi thay cô ấy xin lỗi.”

Cố Duật Ninh vốn đã buông tay ra, lại lần thứ hai nắm chặt, sắc mặt lạnh lẽo: “Anh thay cô ấy,xin lỗi tôi?”

“Đúng vậy, Lâm tiểu thư tuổi còn nhỏ, vẫn là học sinh, có thể không hiểu quy củ lắm, mong Cố tiên sinh đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ.”

Tịch Diễn chắn phía trước Cố Duật Ninh, thái độ dường như rất cường ngạnh.

Cố Duật Ninh lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta khóe miệng nhếch lên, dùng giọng điệu trầm thấp mà rất uy lực nói: “Anh có tư cách gì mà thay cô ấy xin lỗi, lại có tư cách gì...mà mời tôi giơ cao đánh khẽ.”

Tịch Diễn tiến gần một bước, tay đặt lên cánh tay Nại Nại, muốn kéo cô về phía mình: “Hôm nay, cô ấy là bạn nữ của tôi.”

Cố Duật Ninh không buông tay.

Mùi thuốc súng tỏa ra từ hai người, mọi ánh mắt  dồn về phía này.

Hai người đàn ông vừa có quyền thế lại còn có danh không gần nữ sắc nhất ở đây, vậy mà vì một sao nữ, tranh phong đối đầu như vậy!

Điều này là không nên.

Nhóm danh viện mới vừa rồi ngầm bàn tán về Nại Nại, giờ phút này nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, nếu nói không ghen ghét, là không thể.

Mà Giang Thi Đình thì càng.... Cắn chặt môi dưới đến bật máu.