Chương 232

Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy sự ấm áp, dịu dàng trong trong ánh mắt của anh thì không khỏi thất thần một chút.

Sau khi cô định thần lại thì lòng bàn tay của người đàn ông cũng đã rời khỏi đầu cô. Cô nhanh chóng lắc đầu, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói: “Tất nhiên là không! Tôi đã lớn như vậy rồi.

Rất nhanh, cô đã nghe thấy giọng nói mang theo ý cười người đàn ông, trầm thấp, quyến rũ: “Em chỉ là một cô nhóc, nhưng suốt ngày cho rằng mình giống một bà cô già.”

“Em đã tốt nghiệp đại học rồi…”

Nguyễn Khánh Linh phản bác lại nhưng khi cô nhìn thấy đôi mắt cười cười của Phạm Nhật Minh, giọng điệu của cô lại yếu đi.

Được rồi, cô thừa nhận rằng so với Phạm Nhật Minh, cô đúng là một đứa trẻ. Hơn nữa, người đàn ông đó thì luôn đối xử với cô như một đứa trẻ.

Nghe thấy giọng nói của Nguyễn Khánh Linh nhỏ xuống, Phạm Nhật Minh cảm thấy cô càng ngày càng dễ thương, suy nghĩ phiền muộn vừa mới dấy lên, nhờ có cô mà lúc này đã tan biến đi rất nhiều.

Hai người ở lại một lúc, vừa định xuống núi, thì đột nhiên, bên ngoài căn nhà vang lên tiếng sấm.

Giống như bom rơi xuống, âm thanh và sức mạnh vô cùng lớn, hạt mưa to như hạt đậu rơi “Lộp bộp” trên mặt đất, bên ngoài mưa bắt đầu xối xả.

Nguyễn Khánh Linh vừa nghe thấy tiếng sét thì không khỏi giật nảy mình một cái.

Cô chưa bao giờ nghe thấy tiếng sét lớn như vậy, tựa như muốn làm nổ tung nơi này.

Sắc mặt cô tái nhợt, trong lòng có thêm chút lo lắng, thấp thỏm. Cô vô thức nhìn về phía Phạm Nhật Minh, co đầu gối, lo lắng hỏi: “Bên ngoài trời mưa to như vậy, chúng ta còn có thể trở về không?”

Phạm Nhật Minh nhìn vẻ mặt của cô, có chút không đành lòng, anh đóng hộp thuốc trên ghế sô pha lại rồi ngồi cạnh cô, giúp cô an tâm hơn một chút.

Anh lấy điện thoại ra nhìn, vẻ mặt có chút ngưng đọng: “Ở đây không có tín hiệu.”

Nghe lời này, Nguyễn Khánh Linh không khỏi sững sờ: “Vậy chẳng phải chúng ta sẽ không thể trở về được sao?”

Lúc này, Phạm Nhật Minh cũng có chút ảo não. Trước khi đến anh nên xem dự báo thời tiết trước, nếu không, lúc này bọn họ cũng chẳng bị mắc kẹt ở đây.

Đột nhiên, bên ngoài lại bắt đầu vang lên tiếng sấm sét. Tuy rằng âm thanh không lớn như lần đầu, nhưng âm thanh nặng nề cứ liên tục kéo dài, tiếng “Ầm ầm” vang vọng cả bầu trời.

Nguyễn Khánh Linh càng lúc càng sợ hãi, tim cô đập càng lúc càng nhanh, căng thẳng bao chặt lấy cô. Cô không nhịn được muốn dựa lại gần Phạm Nhật Minh, chỉ là cô vẫn chưa kịp hành động thì người đàn ông đã giơ tay ra ôm chặt lấy cô, bao chặt cô trong vòng tay ấm áp của anh.

Dáng vóc cô nhỏ bé, cứ như vậy, cả người cô đều nép vào vòng ôm của anh, hơi thở trong trẻo, an tâm cứ thế xông thẳng vào mũi.

Phạm Nhật Minh tự nhiên cảm nhận được sự lạnh băng của cơ thể mềm mại trong vòng tay anh. Anh cau mày, căn nhà này không có lắp máy điều hòa, khi mới xây, mục đích cũng chỉ là để trải nghiệm cuộc sống trên núi.

Nhưng anh không ngờ rằng một ngày nào đó anh cùng với một người phụ nữ sẽ bị mắc kẹt ở đây. Hơn nữa, đây còn là một cô bé mảnh mai, yếu đuối.

Phạm Nhật Minh không nhịn được mà càng ôm chặt cô, khàn giọng hỏi: “Có lạnh không?”