Chương 240

Nguyễn Khánh Linh gật đầu. Cuối cùng thì cô cũng có thể nhúc nhích chân của mình đuổi theo Phạm Nhật Minh. Lúc này, người đàn ông cố gắng đi thật chậm vì lo lắng cho đôi chân của cô.

Thấy hai người trở về, Lăng Huyền và Giang Đức lo lắng cả đêm qua và sáng nay cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng.

“Tối hôm qua hai người đi đâu vậy hả? Tại sao bọn tôi lại không liên lạc được?”

Giang Đức đi tới hỏi bọn họ.

Lúc này Phạm Nhật Minh lại không muốn nhiều lời, anh thuận miệng nói vài câu, xem như trả lời cho xong. Ngay sau đó, anh đi về phía phòng ăn, vừa đi vừa hỏi: “Hai người các cậu ăn cơm chưa vậy?”

“Đã ăn đâu, không phải là vì bọn này đang lo lắng cho các anh sao, ngay cả cơm cũng không để ý mà ăn. Nếu các anh còn về muộn thêm một chút nữa, chắc bọn tôi phải đi báo cảnh sát mất.”

Lăng Huyền tiếp lời anh.

“Chúng tôi không sao cả, cũng vừa lúc, cô với cậu ấy ngồi xuống ăn cùng với chúng tôi đi.”

Vừa nói chuyện, bốn người vừa cùng nhau đi tới phòng ăn, cùng nhau ăn cơm.

Trong bữa ăn, Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh gần như không hề nói chuyện với nhau mọt câu nào, còn Phạm Nhật Minh thì bận nói chuyện với Giang Đức.

Lăng Huyền chờ Nguyễn Khánh Linh ăn xong, cô ấy bèn ghé sát tới gần, len lén hỏi cô: “Khánh Linh, cậu khai thật cho tớ biết đi, rốt cuộc là tối hôm qua các cậu đi đậu vậy hả?”

Nguyễn Khánh Linh không muốn nhắc tới chuyện đó lắm, cho nên cũng dựa vào những gì mà Phạm Nhật Minh vừa nói mà kể lại câu chuyện một lần nữa cho Lăng Huyền nghe.

“Thật sự là chỉ như thế thôi sao? Ban đêm các cậu ngủ chung với nhau sao?”

Hiển nhiên là Lăng Huyền không tin lời cô.

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy xấu hổ vì giác quan thứ sáu nhạy bén của cô ấy. Cô hơi gật đầu, chuyện xảy ra tối hôm qua, cứ tự nhiên hiện ra lại trong đầu cô, khiến vẻ mặt cô trở nên hơi mất tự nhiên.

“Giữa các cậu có phát sinh chuyện gì không?”

Trong mắt Lăng Huyền chỉ toàn là vẻ hóng hớt.

Nguyễn Khánh Linh lắc đầu: “Không có, chỉ đi ngủ bình thường mà thôi, chắc chắn là không có chuyện gì mà.”

Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh và đàng hoàng, cuối cùng cũng lừa được Lăng Huyền, cô nhóc kia còn thì thầm lẩm bẩm một mình: “Thật là vô lý, sao Phạm Nhật Minh lại có thể nhịn được vậy?”

Sau khi bữa sáng kết thúc, cả nhóm người thương lượng với nhau một lát rồi đều quyết định sẽ về nhà. Giang Đức có chuyện cần xử lý, còn Lăng Huyền, trước khi vào học, cũng có khá nhiều thứ cần phải chuẩn bị.

Về đến nhà mình, Nguyễn Khánh Linh thoải mái nằm ườn trên ghế salon, mấy ngày nay đi xa không về nhà, cô cảm thấy hơi nhớ nhà một chút.

Cô đột nhiên ý thức được rằng, trong tiềm thức của mình, đã bắt đầu có suy nghĩ ỷ lại nơi này.

Chỉ có điều, Nguyễn Khánh Linh cũng không biết được là, rốt cuộc đây là chuyện tốt hay xấu.

Bởi vì sau khi về đây, cô không muốn rời khỏi nơi này một chút nào. Vừa nghĩ đến khả năng có một ngày sẽ phải rời xa nơi này, Nguyễn Khánh Linh lập tức cảm thấy hơi buồn buồn một chút. Cô nằm ở trên ghế salon một lúc, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà đi thẳng lên lầu.