Người kiên cường hơn nữa cũng cần thời gian nhất định để xoa dịu.

Mấy ngày này, Nguyễn Thu và Sở Thanh đều thay đổi kế hoạch, hai người vẫn chưa trở về nước, ngoại trừ một số quyết định vô cùng quan trọng sẽ áp dụng hình thức họp video để hoàn thành thì hai người dùng phần lớn thời gian ở cùng Chính Trực, đồng thời cẩn thận chăm sóc Sở Niệm.

Ở góc độ làm mẹ của Nguyễn Du Nhiên, hai người đều không đồng ý với quyết định rời đi của Sở Niệm năm ấy.

Nhưng, nhiều năm như vậy, hai bà cũng đã sớm xem Sở Niệm như con của mình.

Bây giờ cả thể xác và tinh thần của Sở Niệm đều không tốt.

Sao hai bà nhẫn tâm vào lúc này trách móc nặng nề?

Nguyễn Thu vẫn như trước mặc kệ ai nói gì, bà đều cười haha không cần mặt mũi dính lấy Chính Trực.

Sáng sớm, Chính Trực chơi đồ chơi, len lén nhìn Nguyễn Thu ngồi bên tấm thảm bên kia.

Hai người lắp ráp mô hình đồ chơi nhỏ, mấy thứ này đối với Chính Trực mà nói đơn giản, chỉ là một việc cỏn con, đối với Nguyễn Thu mà nói trong trí nhớ của bà, khi bà còn bé bà chưa từng chơi, khi Tiện Tiện còn bé bà cũng không có cùng Tiện Tiện chơi.

Khi đó Tiện Tiện không quá thông minh.

Chỉ thích chơi búp bê vải, người máy, mấy loại đồ chơi hoàn toàn không cần động não.

Chính Trực thì hoàn toàn bất đồng.

Trong lòng Nguyễn Thu vừa chua xót vừa vui mừng, bà bỗng dưng có loại cảm giác thành tựu khi giang sơn về sau có người thừa kế.

Trong tay Nguyễn Thu đang lắp một con vịt vàng nhỏ, cả bộ PAW Patrol Chính Trực đã lắp ráp xong, mà Nguyễn Thu vẫn còn nghiến răng nghiến lợi phân cao thấp với đứa nhỏ.

Chính Trực nhìn nhìn sau đó khẽ thở dài.

Ôi trời ơi.

Nguyễn Thu nhướng mày, buồn cười nhìn cháu gái:

"Đứa nhỏ này còn biết thở dài à?"

Tuy rằng lúc bà tới đây, mặc kệ bác sĩ hay Sở Thanh đều trăm căn ngàn dặn nhất định phải đối xử "dịu dàng hòa nhã kiên trì" với Chính Trực, tuyệt đối không thể xem Chính Trực như Nguyễn Du Nhiên khi còn bé mà qua loa lỗ mã.ng, đứa nhỏ này có trở ngại tâm lý không phải ngày một ngày hai, đòi hỏi phải từ từ cởi bỏ nút thắt trong lòng.

Cách nói này khiến cho Nguyễn Thu cực kỳ bất mãn cũng không đồng ý, Chính Trực nhà bà bị sao? Dựa vào cái gì phải dùng ánh mắt nhìn người bệnh đối đãi với Chính Trực? Bà luôn không cho là vậy.

Nguyễn tổng nếu như nổi tính tình thì không ai có thể xoay chuyển được bà.

Chính Trực không có trả lời Nguyễn Thu, cúi đầu tiếp tục thu lại đồ chơi của mình.

Nguyễn Thu giơ tay chọt chọt gương mặt mềm mại nhỏ nhắn của Chính Trực, Chính Trực chỉ nghiêng đầu không mở miệng.

Nói ra cũng kỳ lạ, lúc ban đầu rõ ràng Chính Trực sợ Nguyễn Thu cực kỳ, mấy ngày nay đối với những trò đùa với Nguyễn Thu, trái lại đứa bé này đã quen cũng như miễn dịch rồi.

Người khác ai dám chọc Chính Trực?

Chính Trực lại không đi rửa mặt.

Cho nên Nguyễn Thu luôn thành công.

Sở Thanh bưng dĩa trái cây đi ra ngồi trước mặt một lớn một nhỏ, Chính Trực quen thuộc với Sở Thanh, đứa nhỏ này hiểu ý bà, cầm một miếng bỏ vào trong miệng, nhỏ giọng nói:

"Con cảm ơn."

Sở Thanh cười nhìn cháu gái, nhìn xem cháu gái của bà quá hiểu chuyện quá nghe lời.

Nguyễn Thu ở bên cạnh nhìn, bà há miệng:

"Ah, chị cũng muốn ăn trái cây."

Sở Thanh:...

Mỗi lần đều là vậy, Chính Trực như một người lớn hiểu chuyện ngược lại Nguyễn Thu lại giống đứa con nít.

Hết cách, Sở Thanh dùng tâm ghim một miếng đào mật đút cho Nguyễn Thu, sau khi Nguyễn Thu ăn bà cũng không có tách ra, hôn một cái lên trán Sở Thanh.

Sở Thanh có chút ngượng ngùng, bà đỏ mặt đẩy người kia ra, người kia lại líu ríu dựa vào bà, nói nhỏ bên tai bà:

"Đừng nhích nhích, chị quan sát cháu."

Sở Thanh liền ngồi yên, bà len lén quan sát Chính Trực.

Chính Trực dường như có chút ngạc nhiên nhìn hai người bà, từ khi sinh ra tới nay, Chính Trực vẫn ở cùng với mẹ, Sở Niệm yêu thương con gái, nhưng phương thức thể hiện tình cảm nhiều nhất là ôm, rất ít thấy người khác như vậy.

Nguyễn Thu nở nụ cười, bà đưa tay trực tiếp ôm lấy Chính Trực đang nhìn lén đặt lên đùi.

Chính Trực có chút túng túng, bé con mở mắt hoang mang nhìn Nguyễn Thu, còn cho là mình đã làm sai điều gì.

Nguyễn Thu mỉm cười nhìn chằm chằm cháu gái một hồi, chợt đỏ mắt, cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của Chính Trực:

"Chính Trực, bà nội yêu con."

Hai mắt to tròn của Chính Trực long lanh nước mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Nguyễn Thu.

Sở Thanh ở bên cạnh cảm động muốn rơi nước mắt.

Đúng lúc đó, Chính Trực giơ cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa chỗ Nguyễn Thu vừa hôn, hướng về phía ngoài cửa gọi:

"Dì, rửa mặt."

1

Sở Thanh:...

Nguyễn Thu:...

Ba người trong phòng khách náo nhiệt không giống với... một nơi nào đó.

Ngoài cửa số cơn mưa nhỏ tí tách rơi.

Cả người Sở Niệm lạnh run, cô co người nằm ở trên giường, cô đã đắp hai lớp chăn nhưng dường như đều không có lợi ích gì.

Cơ thể cô rất sợ lạnh.

Trước đây khi cơ thể còn khỏe, Sở Niệm cũng đã như vậy, càng không cần nói tới hiện tại.

Chỉ là trước đây không giống, trước đây chỉ cần trở trời, trong chăn của Sở Niệm sẽ nhiều hơn một người, mỗi lần đều là Nguyễn Du Nhiên nhảy lên làm ấm giường cho cô, có đôi khi nghiêm túc, có đôi khi người kia không mặc gì cả, ánh mắt đầy quyến rũ cợt nhã.

Sở Niệm làm xong luôn giả vờ mặt không đổi sắc tim không đập loạn, thật ra con tim đã sớm đập như ngựa phi nước đại rồi.

Khi đó cô sẽ vén chăn lên nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Em làm gì đó?"

Nguyễn Du Nhiên õng ẹo:

"Làm ấm giường."

Sở Niệm nghĩ bản thân phải duy trì thanh tỉnh, nhưng cho dù kết hôn bao nhiêu năm, các cô trải qua bao nhiêu năm vẫn giống như ban đầu.

Nguyễn Du Nhiên đối với cô mà nói đều là cám dỗ chết người.

Cô định bụng ngủ một giấc. Thì Nguyễn Du Nhiên làm ấm giường rồi chung quy sẽ bay qua, dùng ngữ khi ức hiếp người nói bên tai cô:

"Giường, em làm ấm cho chị rồi. Người, có phải nên là chị giúp em làm ấm không?"

...

Cô vốn cho rằng nước mắt đã khô nhưng lúc này lại bắt đầu ướt, Sở Niệm cắn môi nhìn chằm chằm trần nhà.

Cô không muốn khóc.

Ngay cả cô cũng tự khinh thường chính mình của bây giờ.

Tất cả điều này đều là cô gieo gió gặt bão.

Rất nhiều lần Sở Thanh muốn vào phòng xem thử Sở Niệm, nhưng bị Nguyễn Thu kéo lại, vẻ mặt bà rất nghiêm túc:

"Đừng vào, ai cũng cần thời gian để bản thân được yên tĩnh."

Sở Thanh có chút thấp thỏm.

Nguyễn Thu:

"Chị tin Niệm Niệm, ở thời điểm khó khăn nhất con bé cũng đã vượt qua rồi, bây giờ chúng ta tới, Chính Trực cũng tốt lên rồi, Niệm Niệm sẽ không buông tha như vậy đâu."

Một người tha hương nơi đất khách sinh con.

Một người quanh quẩn ở ranh giới sống và chết.

Con vừa sinh ra ôm cũng chưa từng ôm đã bị đưa vào phòng ICU.

Mấy năm nay, Sở Niệm đã trải qua rất nhiều điều mà cả đời người cũng chưa chắc trải qua tất cả.

Chống đỡ cô sống tiếp chính là Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Thu cũng tuyệt đối tin tưởng Sở Niệm sẽ không buông tay.

Một ngày lại một ngày trôi qua...

Một ngày rồi một ngày chịu đựng...

Tuy rằng Nguyễn Thu và Sở Thanh vẫn như bình thường cùng nhau sinh hoạt cùng nhau trò chuyện thế nhưng tảng đá trong lòng hai người càng ngày càng đè nặng.

Mấy ngày nay, đừng nói là ra cửa, chính là ăn, Sở Niệm cũng ăn cực kỳ ít.

Cô luôn nằm trên giường.

Cô cứ mờ mịt nhìn trần nhà, như có điều suy nghĩ, nhưng lại giống như không suy nghĩ gì.

Cô cứ như vậy, như con rối không có linh hồn, khiến người khác sợ hãi lo lắng.

Chính Trực không biết người lớn xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ này bắt đầu từ khi sinh ra bởi vì mẹ mình trải qua các loại phẫu thuật, trị liệu nên thường xuyên thấy mẹ mình nằm ở trên giường.

Tuy rằng đứa nhỏ này thông minh nhưng dù sao cũng là đứa bé, tâm tư không có tinh tế như người lớn.

Đứa bé này cảm giác mẹ đã tỉnh vậy thì mọi thứ đều sẽ tốt.

Mỗi ngày Sở Niệm rất ít nói chuyện.

Chính Trực cũng vậy, hai mẹ con đều ăn ý như nhau, một cứ nằm trên giường trầm mặc, một ngồi dưới đất không nói một lời cứ chơi đồ chơi.

Nguyễn Thu và Sở Thanh có đôi khi muốn để Chính Trực ra ngoài khuây khỏa, thậm chí đem phim hoạt hình vào dụ dỗ, Chính Trực đều không hề lay chuyển.

Hơn nữa đứa nhỏ này rất quật cường, không biết vì nguyên nhân gì, thời gian ở trong phòng Sở Niệm chờ đợi ngày càng dài.

Mấy ngày nay, trên cơ bản trừ lúc ăn cơm, đứa nhỏ đều ở trong phòng mẹ mình.

Sở Niệm không nói lời nào, Chính Trực cũng sẽ không nói.

Lại là một ngày mưa.

Sở Niệm bỗng nhúc nhích, cô nghiêng người nhìn Chính Trực ngồi trên sàn nhà.

Chính Trực cúi đầu lắp ráp rất nghiêm túc, hai nhúm tóc tròn vo nho nhỏ trên đầu, cúi xuống, lông mi dài chớp chớp, rất nghiêm túc lắp ráp đồ chơi.

"Chính Trực..."

Có lẽ đã lâu không nói chuyện, Sở Niệm vừa mở miệng mới phát hiện giọng của mình khàn khàn.

Chính Trực dừng tay, ngẩng đầu nhìn mẹ mình.

Ánh mắt đó...

Gương mắt tương tự kia...

Nước mắt Sở Niệm rơi xuống, lúc này đây cô đã không còn sức lực lau đi:

"Xin lỗi..."

Từ sau khi Chính Trực sinh ra, tuy rằng cô không quen thể hiện thế nhưng yêu thương con gái một phần cô vẫn không thiếu.

Cô kể cho con rất nhiều chuyện xưa.

Kể rất nhiều chuyện thế giới bên ngoài.

Kể rất nhiều lần nếu như mommy của con có ở đây sẽ yêu thương con cỡ nào.

Nhưng duy chỉ có tiếng "Xin lỗi" này chưa từng nói qua.

Chính Trực ngẩn người, đứa nhỏ nhìn mẹ mình, nghiêng đầu nhỏ giọng nói:

"Mẹ là mẹ của con."

Mẹ là mẹ của con...

Thế giới của trẻ con luôn đơn thuần nhất, cũng khiến người ta đau lòng nhất.

Sở Niệm nhìn Chính Trực, nhìn một lúc nước mắt liền rơi xuống, Chính Trực đặt món đồ chơi xuống ngoan ngoãn đi đến bên cạnh mẹ, giống như khi còn bé mẹ đã dỗ dành mình, ôm lấy Sở Niệm, cánh tay nhỏ bé vỗ về sau lưng Sở Niệm:

"Nha nha nha ~ mẹ đừng khóc~"

Khóc khóc cười cười.

Sở Niệm lau khô nước mắt trên mặt, cô dùng sức ôm chặt Chính Trực, nhẹ nhàng hôn lên trán con:

"Mẹ hứa với con mẹ nhất định làm được."

Lúc rời giường, Sở Niệm mới phát hiện hai chân mình ngay cả bước đi dường như cũng không có sức lực, lúc đầu cô định đi tắm trước nhưng sợ ngất trong bồn tắm, nên trực tiếp đi ăn cơm trước.

Thời gian này.

Động tĩnh của cô rất nhẹ.

Một mình ngồi trong phòng bếp, đèn cũng không mở, cứ như vậy mà nuốt đồ ăn.

Đây là canh gà Sở Thanh nấu cho Chính Trực.

Từ trước cho tới nay Sở Niệm có thói quen ăn thanh đạm, cô đối với những loại thực phẩm có mùi tanh (thịt) đều không thích, nhưng bây giờ bất luận là gì cô đều cho vào miệng, đối với cô mà nói cũng chẳng khác gì nhai sáp, chỉ biết ăn mà thôi.

Cô muốn... để cho cơ thể của mình nhanh chóng tốt lên.

Trái tim của cô giống như sống lại.

Ba tháng...

Ba tháng sau khi quay xong chương trình, cô phải trở về để phẫu thuật.

Cô phải sống tiếp.

Cô đã từng oán hận ông trời bất công.

Hôm nay, cô không thể để cho số mệnh như vậy rơi lên trên đầu mình.

Cô phải sống tiếp.

Chỉ có sống, tất cả mọi thứ trong tương lai cô mới có thể thực hiện.

Nguyễn Thu ngủ mơ mơ màng màng, bà bị điện thoại đánh thức, bà tức giận thức dậy, cầm điện thoại, bà kéo lê đôi dép ngồi trên ghế sofa nhìn Nguyễn Du Nhiên trong video:

"Con làm gì vậy, Tiện Tiện? Con biết mấy giờ không?"

Trung Quốc và Mỹ chênh lệch múi giờ.

Nguyễn Du Nhiên không cần biết mấy giờ, thanh âm của cô rất lớn, xung quanh đều là trống rỗng, giọng cô vang trong không khí:

"Mẹ, bây giờ con đang ở độ cao 3800 mét, con chuẩn bị nhảy dù, mẹ nói gì? Gió lớn quá, con không nghe được!"

Nguyễn Thu thoáng đứng lên, giọng bà bất giác lớn lên:

"Cái gì? Nhảy cái gì??? Con----"

"wow~"

Ngay sau đó truyền tới tiếng thét chói tai đầy k1ch thích của Nguyễn Du Nhiên, rất nhanh là tiếng gió muốn xé toạc màn hình.

"Con đang fly (bay)!"

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!! Con là cô gái xinh đẹp nhất bầu trời!!!"

"Bay aaaaa Bay!!!"

...

Tiện Tiện ban đêm la hét điên cuồng, bởi vì để camera phía trước, nhìn ở góc độ này, đôi mắt to tròn đều híp lại thành một đường như con heo nhỏ.

Nguyễn Thu:...

Sở Niệm ở trong phòng bếp nãy giờ đã buông chén đũa xuống, con tim của cô "thình thịch" đập kịch liệt.

Thật ra trước đây Nguyễn Du Nhiên thích thể thao mạo hiểm.

Chỉ là sau khi kết hôn, cô không còn chơi nữa.

Là bởi vì Sở Niệm lo lắng nhưng không nói, Nguyễn Du Nhiên trái lại tự mình cười an ủi cô:

"Yên tâm đi, em biết rồi, bây giờ mạng của em không còn là của một mình em, vì chị, em sẽ không làm chuyện nguy hiểm nữa."

Mà hôm nay.

Cô ấy thật sự trở lại lúc trước khi chia tay đã nói.

Cô ấy tìm lại chính cô ấy đã từng.

Mãi cho đến khi đáp xuống mặt đất, Nguyễn Thu nghe Nguyễn Du Nhiên nói tiếng Anh trao đổi với huấn luyện viên vài câu, huấn luyện viên dựng thẳng ngón tay cái:

"Amazing!"

Tiện Tiện bắt đầu tháo trang bị, cô cười rạng rỡ với Nguyễn Thu:

"Mẹ, mẹ biết thời tiết bên này tốt cỡ nào không? Oh, đúng rồi, cho mẹ xem cái này."

Nguyễn Thu mới từ trong kinh hãi hòa hoãn lại:

"Con lại muốn làm gì???"

Tiện Tiện phớt lờ bà, trực tiếp vén áo lên lộ ra đường cơ bụng:

"Mẹ nhìn thấy không?"

Hai người quá lớn giọng, đánh thức Sở Thanh, Sở Thanh khoác áo khoác ngồi bên cạnh Nguyễn Thu, Nguyễn Thu híp mắt nhìn:

"Con xăm hình!!!!!!!"

Con gái nhà lành bảo bối của bà... đi xăm hình!

Trên cánh tay Nguyễn Du Nhiên có hình "666", cô nhướng mày, trong mắt hiện lên thần thái đã lâu chưa có: "Con muốn làm rất nhiều rất nhiều điều, oh, đúng rồi, mẹ nhớ khi còn bé con đã nói với mẹ không? Con phải làm ca sĩ, chính là super star vừa lên sân khấu cất tiếng thì các thiếu nam thiếu nữ ở dưới sân khấu la rách cổ họng, vậy đó, con còn phải làm diễn viên cao lãnh, nhận được giải thưởng, con còn muốn... balabalu..."

Nguyễn Du Nhiên thao thao bất tuyệt nói nửa ngày, bên cạnh cô hình như có người gọi cô, cô trực tiếp cúp điện thoại.

Cuộc gọi kết thúc.

Nguyễn Thu và Sở Thanh ngồi ở đó thay con gái vui vẻ, biết con gái thật sự muốn từng bước thoát ra, trong lòng đồng thời có chút phức tạp.

Tiện Tiện nói rất nhiều chuyện tương lai cần làm.

Duy nhất chỉ không có Sở Niệm.

Nguyễn Thu trầm mặc một hồi, hỏi:

"Trên bụng con gái em xăm cái gì, em có thấy rõ không? Tự nhiên là CN."

Sở Thanh gật đầu:

"Có gì không đúng sao?"

May là Nguyễn Thu là người đi trước trào lưu, nhưng bà cũng có chút chịu không nổi:

"Con nhóc đó lại xăm cmn. Đứa nhỏ này quả thật không biết xấu hổ! Giải phóng bản thân cũng không phải giải phóng theo cách đó!"

Sở Thanh trầm mặc, bà nhìn ánh mắt nghi ngờ của Nguyễn Thu, hỏi:

"Sao em cảm thấy chữ đó là viết tắt tên của Sở Niệm*..."

*楚念 nguyên âm là Chu Nian

Ngượng ngùng.

Ngượng ngùng muốn chết tràn ngập khắp bầu không khí.

Đây có lẽ là "Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, dâ.m giả kiến dâm" trong truyền thuyết rồi.

*Người nhân thì nhìn ra việc nhân, người trí thì nhìn ra việc trí, người dâ.m đãng thì nhìn ra dâ.m đãng. Ý chỉ cùng một sự việc nhưng mỗi người có một quan điểm khác nhau.

Đúng lúc đó, đèn trong phòng khách được bật lên, Sở Niệm từ trong góc phòng đi ra, Nguyễn Thu và Sở Thanh bị ánh đèn k1ch thích đồng thời nhắm mắt lại.

Sở Niệm ăn vài miếng, khí sắc trên mặt tốt hơn một chút, cô nhìn hai người mẹ chậm rãi nói:

"Mẹ, con nghĩ thông suốt rồi."

Nguyễn Thu và Sở Thanh cùng nhau nhìn Sở Niệm, mấy ngày im lặng, mấy ngày nay mệt mỏi, lại một lần nữa cận kề cái chết lại được cứu trở về, giờ phút này Niệm Niệm dường như khác lạ.

Hai người cùng nhau nhìn Sở Niệm, chờ lời tiếp theo của cô.

- ----Hết chương 24----