Thật ra khi còn nhỏ.

Sở Niệm cũng không giống như bây giờ có tâm sự gì đều giấu trong lòng, không mở miệng nói ra, tiểu Sở Niệm sẽ quấn quýt lấy mẹ muốn hôn, muốn ba bế lên cao, cũng sẽ lớn tiếng cười thành tiếng, sẽ càn gỡ khóc quấy.

Nhưng tất cả những điều tốt đẹp đều bởi vì sự lạc lối của người cha, gia đình đổ vỡ, mọi thứ bất ngờ dừng lại.

Ngay khoảnh khắc tiểu Sở Niệm bị ba mình dẫn đi, đối với Sở Niệm mà nói đó là địa ngục trần gian.

Lúc mới đầu, tiểu Sở Niệm ôm lấy ba khóc gọi "mẹ", "con muốn mẹ", mẹ kế sẽ làm trò không nói gì trước mặt ba Sở, thậm chí còn an ủi vài câu, nhưng khi ba Sở vừa đi làm, bà ta sẽ không chút lưu tình chửi ầm lên:

"Ai là mẹ của mày? Mẹ mày đã sớm bỏ đi rồi, khóc nữa đi không có ích gì đâu, tao đánh chết con nhỏ đê tiện như mày."

Khi đó Sở Niệm còn quá nhỏ để hiểu những điều đó.

Ban đêm, ba Sở về nhìn thấy tiểu Sở Niệm hai mắt như hột đào, mặt sưng đỏ còn lưu dấu bàn tay.

Trẻ con không thể đánh lên mặt, dễ phá dung mạo.

Trong nhà bùng nổ một trận cãi nhau rất lớn.

Tiểu Niệm Niệm một mình lui vào trong góc, hai tay bụm lỗ tai hoảng sợ nhìn hai người lớn đánh nhau dữ dội, miệng mắng chửi đủ các từ bẩn thỉu.

"Nó là thứ đê tiện."

"Phải, tôi đánh nó thì sao?"

...

Tiểu Sở Niệm cực kỳ sợ.

Đứa nhỏ không hiểu quá nhiều, chỉ biết những điều này đều là kết quả bởi việc mình đòi mẹ.

Sau này trải qua nhiều lần như vậy, ba và mẹ kế càng ngày càng cãi nhau dữ dội hơn, đến nỗi sau này đứa nhỏ chỉ cần dùng ánh mắt nhìn ba, cho dù không nói gì, mẹ kế cũng sẽ chửi ầm lên.

Khi đó vẫn là trẻ con, nào hiểu được tự bảo vệ mình, lúc ban đầu mẹ kế đánh lên mông, đâm lên đùi trong, sẽ không nhìn thấy vết thương.

Sau này... ba cứ im lặng, bà ấy càng ác độc hơn, khi mẹ Sở dẫn tiểu Sở Niệm đi, trên cánh tay nhỏ bé đều là vết bầm đen bầm tím ứ máu.

Đoạn ký ức đau đớn kia, hành hạ thể xác khiến cho Sở Niệm học được chịu đựng, cho dù nhớ mẹ cũng sẽ một mình rúc trong một góc yên lặng rơi nước mắt.

Càng về sau này...

Sở mẹ bởi vì tình cảm thất bại, tính cách cũng thay đổi, bà không phải không thương con nhưng những yêu thương đều bị bà ném sau đầu, một lòng muốn gây dựng sự nghiệp.

Bà muốn thuê dì bảo mẫu chăm sóc tiểu Sở Niệm, nhưng tiểu Sở Niệm có bóng ma với mẹ kế, nói thế nào cũng không chịu cùng người ta ở chung.

Sở mẹ không có cách nào khác cho nên sau này chỉ cần bà đi công tác hoặc không có nhà bà đều mua trước đồ ăn để ở nhà.

Có đôi khi vừa đi là một tuần.

Sở Niệm mãi mãi không muốn nhớ lại khoảng thời gian với những ký ức đau khổ đó, có đứa trẻ nào không sợ bóng tối, không sợ sét đánh, không sợ trời âm u, không sợ trời mưa...

Những đứa trẻ khác khóc sẽ luôn có đáp lại từ ba mẹ.

Thế nhưng tiểu Sở Niệm thì sao?

Khi tiểu Sở Niệm khóc, la, gọi mẹ đều không có tác dụng.

Ngược lại sau khi mẹ Sở trở về nghe thấy tiếng con gái khàn khàn, nhìn đôi mắt sưng đỏ, bà sẽ ôm lấy con gái, hai mẹ con cùng rơi nước mắt.

Dần dần... tiểu Sở Niệm hiểu rõ, dù mình nói gì cũng vô dụng, chỉ khiến cho người khác thêm phiền phức, chi bằng tự mình lặng lẽ tiêu hóa.

Rất nhiều yếu tố tạo thành Sở Niệm của bây giờ.

Sở Niệm nhìn Nguyễn Thu và Sở Thanh, mắt đỏ lên:

"Con phải trở về."

Cô vẫn không thể buông bỏ Nguyễn Du Nhiên.

Không buông, không quên được, không thể cắt đứt.

Sở Thanh và Nguyễn Thu khá trầm tư, tình huống hiện tại của Sở Niệm so với con gái, hai bà ngược lại càng thêm lo lắng sức khỏe của Sở Niệm, dù sao trái tim của Sở Niệm... đã không có cách nào chịu đựng mưa to gió lớn nữa.

Sở Niệm lẩm bẩm:

"Không còn... không còn gì có thể gian khổ hơn so với việc rời khỏi Tiện Tiện."

Nếu như ba tháng sau, cô ra đi trên bàn mổ.

Ít nhất cô đã tận lực rồi, không còn tiếc nuối.

Mặc kệ nói thế nào, đứa nhỏ này đã phấn chấn trở lại, không còn thoi thóp suy sụp tinh thần, Nguyễn Thu và Sở Thanh vẫn cảm thấy vui mừng, quan trọng nhất hai bà phát hiện Sở Niệm thay đổi.

Mỗi ngày Sở Niệm bắt đầu ngủ sớm, cho dù theo thói quen mất ngủ nhưng vẫn nằm trên giường, cũng không thức đêm nữa.

Sở Niệm sẽ ăn đa dạng thực phẩm, vượt qua ranh giới bình thường của cô.

Chỉ cần tốt cho cơ thể, lợi cho trái tim, cô đều ăn.

Cô cũng dẫn Chính Trực cùng đi ra ngoài, đi tới đi lui.

Gần đây Chính Trực vô cùng vui vẻ, từ nhỏ đến lớn, trong khoảng thời gian này là khoảng thời gian mẹ ở cùng mình lâu nhất, không chỉ có như vậy, mỗi buổi tối mẹ còn hôn mình, còn vuốt tóc dỗ mình ngủ.

Hơn nữa...

Chính Trực có chút thỏa mãn khi gần đây mẹ luôn nói yêu mình, Chính Trực cực kỳ hạnh phúc.

Sáng sớm, Nguyễn Thu thức dậy chuẩn bị làm sushi cho mọi người, nói thật bà làm tổng tài lâu rồi, cũng quá lâu chưa có quay lại cuộc sống điền viên như thế này, bởi vì bà quá bận rộn nhưng khi nhìn thấy nụ cười vui mừng hạnh phúc của Sở Thanh, bà thật sự có một loại xung động muốn vứt xuống tất cả không quan tâm bất kì điều gì chỉ muốn cùng phu nhân của bà bên nhau.

Người, cả đời luôn có rất nhiều điều thân bất do kỷ.

Nguyễn Thu biết ý nghĩ của mình như vậy là không tốt, nhưng thật sự... sau khi biết được nguyên nhân lúc trước và kết quả hiện tại của Sở Niệm và Tiện Tiện, lòng của bà thật sự bị xúc động.

Bà và phu nhân đã hạnh phúc.

Bà cần phải quý trọng nhiều hơn nữa.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu đá đá Chính Trực đang ngồi trên mặt đất vẽ vẽ:

"Nè, mẹ con đâu?"

Chính Trực vẽ không giống với những đứa trẻ khác, bạn nhỏ nhà người ta đều là vẽ những bức tranh với rất nhiều ý tưởng, khao khát bên trong bức tranh đều khiến cho người ta không nhìn ra được là gì, nhưng bức tranh sơn thủy của Chính Trực bố cục rõ ràng.

Chính Trực không ngẩng đầu lên, tay chỉ chỉ phòng sách.

Nguyễn Thu nhướng mày:

"Nói chuyện."

Bà không thích nhất là cách thức biểu đạt này của cháu gái.

Không phải từ nhỏ tính cách của Niệm Niệm cũng dưỡng thành từ như vậy sao? Đứa nhỏ đó đã sớm quen với việc có gì cũng đều giấu trong lòng, muốn thay đổi nhất thời cũng không thể được.

Trong quá trình trưởng thành của một người gia đình cũng như nơi sinh ra nắm giữa tính quyết định rất lớn.

Sở Niệm có sai không?

Có đôi khi Nguyễn Thu thường xuyên cùng Sở Thanh nói về điều này nhưng cũng không đè nén được chua xót trong lòng, muốn rơi nước mắt.

Tiện Tiện nhà hai bà trước đây thích đứa nhỏ này, còn không phải bởi vì phần tính cách cam chịu yếu đuối này sao?

Từ nhỏ đến lớn, không ai nói cho đứa nhỏ này biết nên biểu đạt như thế, ngược lại khi còn nhỏ mỗi lần khóc quấy đòi mẹ thì người lớn nổi cơn tam bành.

Đứa nhỏ này có lỗi gì?

Chẳng qua Sở Niệm là một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh cực thiếu tình thương mà thôi.

Một lúc sau Sở Thanh cũng đi ra, Nguyễn Thu không để cho Sở Thanh thức khuya dậy sớm, công việc trong nhà bà đều gánh vát.

Sở Thanh mặc đồ ngủ của Nguyễn Thu, hai mắt lim dim đi đến bên cạnh Nguyễn Thu, theo thói quen giơ tay ôm eo vợ mình.

Nguyễn Thu mỉm cười, bà quay đầu lại hôn lên trán Sở Thanh:

"Phu nhân, em đói bụng không?"

Sở Thanh gật đầu, bà cười dùng mặt dụi dụi vào cổ Nguyễn Thu, hai người cười đùa hưởng thụ buổi sáng ấm áp này.

Chính Trực dường như đã quá quen rồi, đứa nhỏ đặt bút vẽ xuống nhìn chằm hai bà của mình.

Nguyễn Thu nhướng mày:

"Sao? Chính Trực, con hâm mộ không? Con còn nhỏ, chờ sau này con lớn rồi, con------"

"Con còn nhỏ."

Chính Trực cắt lời bà nội, Nguyễn Thu sửng sốt, bà chẹp chẹp miệng quay đầu nhìn Sở Thanh.

Hiện tượng rất kỳ quái.

Chính Trực tuy rằng ít nói không thích nhiều lời, nhưng nói ra lời nào thì giống như lời lãnh đạo vậy, một hai chữ là hết, thế nhưng lần nào Sở Thanh cũng có cách hiểu rõ ý cháu, bà giống như thông dịch viên nói ra ý tứ của Chính Trực.

Sở Thanh nở nụ cười, rúc vào trong lòng Nguyễn Thu.

"Gì đây? Rốt cuộc có ý gì?" Nguyễn Thu không tin cái đứa nhỏ xấu xa này có thể làm ra điều gì, Sở Thanh chọt chọt mặt vợ: "Chính Trực người ta là hỏi chị: "Bà nội Nguyễn, bà cũng biết con còn nhỏ?"."

Biết người ta còn nhỏ còn làm những chuyện không thích hợp với trẻ con.

Còn nói những lời không phù hợp.

Nguyễn Thu nghe xong cười bất đắc dĩ, bà nhún vai:

"Nhóc con này."

Người một nhà cười đùa.

Sở Niệm từ phòng sách đi ra, trong tay cô cầm theo hai quyển sách.

Sau đó cùng nhau ngồi xuống ăn sáng.

Sở Niệm vẫn còn lật sách, Nguyễn Thu và Sở Thanh liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ nhận kịch bản? Trình độ chuyên nghiệp của Sở Niệm người trong nhà đều biết, mượn một cảnh nhỏ thứ 100 trong bộ phim cung đình của Sở Niệm đóng mà nói, lời kịch bản vừa nhiều lại văn chương, Nguyễn Thu tận mắt nhìn thấy Sở Niệm chưa tới một tuần đã thuộc hết tất cả lời thoại, cho nên Chính Trực thông minh hoàn toàn giống Sở Niệm, về phần Tiện Tiện... lời kịch hiện đại vẫn phải nhìn máy nhắc chữ, cũng vì vậy nên mấy lần bị antifan đâm chọt. Đã vậy Tiện Tiện còn muốn làm diễn viên cao lãnh này nọ, Nguyễn Thu nhịn không được đâm thọc.

Sở Thanh thắc mắc nhìn về phía quyển sách trong tay Sở Niệm, sau khi thấy rõ tên, cơ thể bà cứng đờ, bà đá đá Nguyễn Thu ở bên cạnh.

Hai người ăn ý đến không ngờ, Nguyễn Thu len lén đưa ánh mắt về phía Sở Thanh, đôi đũa trong tay rớt lên bàn.

Sở Niệm ngẩng đầu:

"Hai mẹ sao vậy?"

Hai bà mẹ già lập tức lắc đầu.

Thật đáng sợ...

Sở Niệm khép sách lại, tên quyển sách đặc biệt chói sáng lóa mắt.

- 99 cách thể hiện tình yêu.

1

Dòng chữ nhỏ bên dưới-muốn để cho người yêu đắm chìm trong lời đường mật của bạn không? Hãy đến đây, kho tàng lời ngon ngọt đều ở trong quyển sách này.

Nguyễn Thu an ủi:

"Niệm Niệm, thật ra..."

Cảm giác cổ họng của bà như bị kẹt cọng lông gà, đừng nhìn bình thường Nguyễn tổng đối với ai cũng như quen thuộc từ trước, muốn nói đạo lý cũng thao thao bất tuyệt, nhưng với Sở Niệm bà vẫn có chút ngượng ngùng.

Sở Thanh tiếp lời:

"Niệm Niệm, bây giờ trên thị trường có rất nhiều sách không đáng để học hỏi, tác giả cũng không đáng tin cậy."

Sở Niệm lắc đầu, cô kiên định nắm chặt sách trong tay:

"Mẹ, con đã cân nhắc qua, tác giả này là Diệp Sáp, con nghĩ cô ấy nhất định là người phụ nữ thông minh xinh đẹp kiên định, con đã đọc qua văn chương của cô ấy, con có thể cảm nhận được."

4

Nguyễn Thu:...

Sở Thanh:...

Hai bà quả thật cảm giác không ổn rồi!

"Con cần gì xem sách." Nguyễn Thu đứng lên, bà vận động cổ tay: "Ôi, mấy cái này để mẹ dạy cho con."

Buổi học trực tiếp của Nguyễn tổng là phi thường trân quý, thiên kim khó mua.

Dù sao chỗ ở này chỉ có ba người họ còn có một Chính Trực nho nhỏ, không có người ngoài, bà sá gì ai.

Nguyễn Thu nhìn Sở Thanh, âm thầm liếc mắt đưa tình, Sở Thanh muốn cười nhưng vẫn phối hợp, bà hắng giọng, cánh tay tự nhiên mở ra.

Đây là sự ăn ý giữa hai vợ vợ già khi muốn "ôm ôm".

Nguyễn Thu cười quyến rũ:

"Thấy không? Niệm Niệm, ánh mắt rất quan trọng, trước tiên phóng điện khiến Tiện Tiện tê liệt."

Sở Niệm ở bên cạnh nhìn rất nghiêm túc, Chính Trực nhìn mẹ mình, đứa nhỏ này giống như người lớn khe khẽ thở dài, cúi đầu đi thẳng đến chỗ mấy món đồ chơi của mình, nhắm mắt làm ngơ.

Lúc này Nguyễn Thu rúc vào trong lòng Sở Thanh, bà ngồi cũng rất có kỹ thuật, là kiểu ngồi nghiêng, bà quay đầu nhìn Sở Thanh:

"Thật ra lúc trẻ mẹ và mommy của con nếu như cãi nhau, chúng ta thường mở chân ngồi mặt đối mặt, lực sát thương như vậy càng lớn, bà ấy nhất định chịu không nổi, nhưng mà... lo lắng tuổi tác của tụi con... ui da----"

Nguyễn Thu bị Sở Thanh bấm một cái.

Bà vô tội, hai mắt đẫm lệ nhìn phu nhân của mình.

Bà có nói gì sai sao?

Hai đứa nhỏ này cũng 30 rồi.

Nguyễn Thu nhìn Sở Niệm:

"Con hiểu ý mẹ không?"

Người 30 rồi nào còn kí.ch thích giống khi còn trẻ, hormone sợ là chảy khô rồi?

Sở Niệm gật đầu:

"Dạ hiểu, phụ nữ 30 như lang như hổ."

Nguyễn Thu:...

Sở Thanh:...

Hai bà dường như đánh giá thấp thực lực cô con dâu này.

Nguyễn Thu bắt đầu biểu diễn, bà dụi đầu dựa vào vai Sở Thanh, nhìn chằm chằm ánh mắt Sở Thanh:

"Người ta thơm không?"

Vốn dĩ Sở Thanh còn muốn phối hợp diễn với vợ mình nhưng nghe thấy bà thoáng đỏ mặt.

Bà không hiểu Nguyễn Thu sao trực tiếp tới vậy, thường thì dựa theo quy tắc cũ của hai người, mỗi ngày có một cách hỏi, nếu không có gì cần hỏi thì chỉ có ba chữ "Đi lên giường".

Nguyễn Thu nhìn mặt phu nhân đỏ lên, bà nhếch môi, dán lỗ tai vào lồng ng.ực phu nhân:

"Tim đập nhanh vậy, em nóng hả?"

Sở Thanh hơi nóng, miệng lưỡi còn có chút khô.

Tay Nguyễn Thu đặt lên lồng ng.ực của Sở Thanh: "Chị muốn em... tuy rằng đã lớn tuổi nhưng bất kỳ thời khắc nào chị đều muốn em." Ban đầu là diễn nhưng khi bà ngồi trên đùi Sở Thanh, bà có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể phu nhân của bà lên cao, tim của bà không khỏi rối loạn:

"Bây giờ... không cần truy cầu quá nhiều, chỉ hi vọng có thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh em, Thanh Thanh, sau này đừng có lừa chị nói đi công tác gì đó, chị không thích."

Chị không thích...

Câu nói này, Sở Niệm chưa từng nói qua với Nguyễn Du Nhiên.

Mấy năm nay, hai người cãi nhau rất nhiều lần.

Đôi khi, Tiện Tiện sẽ tức tới đầu muốn bốc khói, bắt lấy cô khóc:

"Sở Niệm, chị nói một câu có được không? Đừng giống như người gỗ vậy, chị nói một câu đi! Chị muốn chọc em tức chết hả???"

Sở Niệm mặc cho người kia lắc mình trút giận.

Thật ra trong lòng cô cũng có rất nhiều suy nghĩ nhưng cũng chỉ dùng sự im lặng để diễn tả.

Chưa từng dùng qua lời trực tiếp để bày tỏ.

Sở Thanh lộ vẻ xúc động, hai tay ôm chặt Nguyễn Thu, hôn môi Nguyễn Thu.

Vành mắt Nguyễn Thu hơi đỏ lên: "Trở về chị sẽ buông xuống những việc bên ngoài, chỉ cần có phu nhân cho dù cơm với rau dưa đối với chị mà nói như vậy cũng đủ rồi." Bà hôn môi Sở Thanh: "Rất yêu em~"

Sở Thanh nổi hết da gà.

Bà nhìn Niệm Niệm, Sở Niệm cũng không có phản ứng gì, trái lại Chính Trực ở bên cạnh cô nãy giờ im lặng chợt buông đồ chơi xuống, lặng lẽ nhìn hai người bà của mình, sau đó lần đầu tiên chủ động thể hiện tâm trạng của mình sau khoảng thời gian rất lâu.

Chính Trực một tay chống lên sàn nhà, cơ thể nhỏ nhỏ nghiêng sang một bên, tay còn lại che miệng, vẻ mặt đau đớn phát ra tiếng:

"Mắc ói!"

1

Nguyễn Thu:...

Sở Thanh:...

Sở Niệm:...

Cả nhà bật cười.

Đến đây một khoảng thời gian dài, lần đầu Sở Niệm cười vui vẻ như vậy.

.............

Bởi vì phải quay trở về quay tiếp "33 ngày kết hôn", thời gian này Nguyễn Thu đã nhiều lần gọi điện thoại cùng Ngưu đạo phối hợp, dời tới chuyển lui, Sở Niệm nhất định phải mau chóng trở về.

Trong giai đoạn quay tiếp theo phải đến nhà Tiện Tiện, cho nên hai bên thương lượng với nhau, Nguyễn Thu và Sở Thanh về nước trước, sau đó Sở Niệm mới trở về.

Nguyễn Thu và Sở Thanh tất nhiên luyến tiếc Chính Trực, hai người cả đời sóng to gió lớn gì cũng đều trải qua nhưng khi ôm cháu gái đã bắt đầu đỏ mắt.

Nguyễn Thu ôm Chính Trực hôn lên vầng trán nhỏ, Chính Trực có chút xấu hổ, sờ đầu mình, cuối cùng cũng không có kêu dì dẫn đi rửa mặt nữa.

Sở Thanh cũng vậy, bà giúp Chính Trực sắp xếp quần áo, nói với Chính Trực:

"Bà nội sẽ nhanh chóng quay trở lại thăm con, con ở nhà phải ngoan ngoãn."

Chính Trực khẽ gật đầu.

Nguyễn Thu khẽ lắc tay Sở Thanh, bà ôm Chính Trực, "hu hu" rơi nước mắt:

"Chính Trực à, cháu gái bảo bối của bà, đừng quên bà nha, bà yêu con, muaa~bà nhớ con lắm, con là tâm can bảo bối của bà, bà yêu con nhất."

Sở Thanh:...

Một luồng ánh sáng chiếu vào trong nhà, Sở Niệm nhìn cảnh tượng, trái tim bệnh tật giờ khắc này cảm thấy rất ấm áp.

Cô đi tới trước cửa sổ, lấy điện thoại ra mở hộp thư tin nhắn, có một tin nhắn soạn rất nhiều ngày muốn gửi cho Nguyễn Du Nhiên.

- Ngày kia tôi về nước, đồ hơi nhiều, em có thể đến đón tôi không?

Bởi vì điểm quay tiếp theo là ở trong nhà của Nguyễn Du Nhiên nên tổ chương trình đã sớm đánh tiếng, cô cũng không thể... từ chối.

Sở Niệm rối rắm thấp thỏm.

Nói như vậy, trước đây cô tuyệt đối sẽ không nói ra.

Coi như mệt chết, Sở Niệm cũng một mình chịu đựng.

Nhưng mấy ngày nay, cô suy đi nghĩ lại rất nhiều rất nhiều.

Nếu luyến tiếc mất đi.

Vậy cô sẽ thay đổi.

Mỗi một giây chờ đợi tin nhắn, đối với Sở Niệm mà nói đều là một loại dày vò, càng như vậy cô càng khó chịu đau lòng.

Chờ đợi ngắn ngủi, giống như đem trái tim treo trên lửa nóng.

Vậy Tiện Tiện thì sao...

Ba năm chờ đợi...

Ngay khi Sở Niệm đang miên mang suy nghĩ thì điện thoại của cô rung lên, trái tim Sở Niệm thoáng cái nhảy tới cổ họng, tay cầm điện thoại không khống chế được run rẩy.

Một khắc đó, thậm chí cô không dám nhìn tin nhắn.

- -------Hết chương 25-------