Tin nhắn trả lời của Nguyễn Du Nhiên rất đơn giản, chỉ một chữ: "Được."

Dù chỉ một chữ "được", Sở Niệm xem rất nhiều lần, trong mắt của cô dần dần nổi lên ý cười.

Trước đó cô quá sốt ruột, hốt hoảng xuất kích tiến vào chương trình trái lại dẫn tới Nguyễn Du Nhiên tăng thêm phản cảm.

Bây giờ, Sở Niệm đã thả lỏng tâm trạng, trở nên bình tĩnh hơn.

Cô đã nghĩ xong.

Ba tháng này.

Nếu như Tiện Tiện có thể tha thứ cho cô, vậy thì tất nhiên là tốt.

Nếu như không thể, cô xem như làm một người bạn tốt ở bên cạnh người kia thì đã đủ rồi.

Nguyễn Du Nhiên luôn coi trọng nghĩa khí với bạn bè cho nên khi cô nhận được nhắn này, trầm mặc một lúc.

Cô không phải có ý định kéo dài thời gian trả lời tin nhắn mà thật sự là suy nghĩ.

Lúc còn trẻ.

Cô và Sở Niệm cãi nhau, chiến tranh lạnh.

Nguyễn Du Nhiên không trút giận được, mỗi lần gởi tin nhắn thì rất lâu mới trả lời, Sở Niệm cái gì cũng không nói, thậm chí một chút phản ứng cũng không có, mãi cho đến một lần, cô ôm Sở Niệm vô cùng thả lỏng xem tivi, trong tivi có một cảnh nam chính chờ tin nhắn của nữ chính, chờ nửa ngày không thấy, anh ta khẩn trương không có cách nào ngủ được, khẩn trương đến mặt đỏ tới mang tai.

Lúc đó Nguyễn Du Nhiên còn cười nói:

"Cái này thật khoa trương."

Sở Niệm sâu kín nói:

"Quả thật vậy."

Nguyễn Du Nhiên khi nghe xong sửng sốt nửa ngày, cô cúi đầu nhìn Sở Niệm, Sở Niệm cắn môi nhìn người kia, trong mắt dường như có chút ấm ức.

Từ ngày đó bắt đầu, hễ là Sở Niệm gởi tin nhắn, bất luận tức giận lớn đến đâu, Nguyễn Du Nhiên cũng sẽ không cố ý chậm trễ trả lời.

Cô biết, đối với người có tính cách như Sở Niệm, ngoài miệng không nói thì tin nhắn có lẽ trở thành phương thức câu thông duy nhất.

Chỉ là...

Nguyễn Du Nhiên kéo một hơi thuốc, dưới ánh đèn ảm đạm, cô phả ra một vòng khói.

Dường như cô có gì đó khác lạ.

Có lẽ, thật sự buông xuống.

Thoáng chốc, đến ngày Sở Niệm trở về nước, trước khi rời đi, cô khẽ hôn lên trán Chính Trực, Chính Trực chẳng biết học ai, bàn tay nhỏ bé siết chặt lại, dùng sức vung lên:

"Mẹ, cố gắng lên! Tất thắng!"

Sở Niệm dở khóc dở cười.

Lilo có chút lo lắng:

"Niệm Niệm, bất luận ra sao, lần này đến hạn con phải trở về, không thể chậm trễ nữa, thật sự không thể, con hiểu không?"

Ánh mắt của bà giống như nhìn thấu lòng Sở Niệm, Sở Niệm gật đầu:

"Con hiểu."

Theo bản năng, tay cô đặt lên lồng ng.ực.

Kiên trì...

Kiên trì thêm chút nữa...

Chuyến bay quốc tế hơn 10 tiếng có đôi khi như cực hình, khi đó mỗi lần đi Sở Niệm đều khó chịu một lần, mỗi lần đều cần Nguyễn Du Nhiên dụ dỗ cô mới có thể ngồi tiếp.

Mà lần này, mặc dù một thân một mình nhưng trong lòng cô có mong chờ, thời gian cũng không còn dài dằng dặc nữa.

Ở trên máy bay.

Ở hàng trước, một cô bé cứ ầm ĩ, dường như không thích ngồi như vậy. Tiếng khóc đứt quãng, mở miệng giận dỗi mẹ bằng tiếng Trung xen lẫn tiếng Anh.

Mẹ của cô bé này ngồi thản nhiên, nhìn con gái lạnh như băng:

"Nhã Nhã, là tự con nhất quyết phải cùng mẹ ngồi máy bay trở về, bây giờ lại khóc, con muốn bắt nạt mẹ sao?"

Cô bé mím môi, mắt ngân ngấn nước mắt, lắc đầu.

Điều này khiến người khác rất ngạc nhiên, cô bé này vẫn còn khá ngoan, tự mình ngồi ngay ngắn, không hề khóc.

Sở Niệm nhìn thấy, nhịn không được cong khóe môi, đứa bé này có chút giống Chính Trực, đều rất nghe lời.

Cô bé này nghiêng đầu nhìn thấy Sở Niệm đang cười, mặt có chút đỏ lên, len lén né qua, nhưng Sở Niệm quá đẹp, cô bé này nhịn không được nhìn tiếp, lại nhìn rồi lại trốn.

Cứ như vậy mấy lần, mẹ của cô bé này quay đầu nhìn về phía Sở Niệm.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Sở Niệm và người đó đều bất ngờ.

Không nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp được bạn cũ.

Lý Phi Phi là bạn thời đại học của Sở Niệm, hai người đã lâu không gặp, gia tộc của cô ấy làm kinh doanh, chủ yếu là kinh doanh nhà hàng khách sạn, bây giờ trên thế giới đều có móc nối, cô ấy và Sở Niệm rất nhiều năm không gặp, không ngờ lúc này gặp được nhau.

Tình bạn thời sinh viên khá thuần khiết mong manh.

Trò chuyện đơn giản vài câu, Nhã Nhã con gái Lý Phi Phi muốn uống nước, Nhã Nhã có vẻ thích Sở Niệm, uống nước nhưng đôi mắt long lanh vẫn dán lấy cô.

Lý Phi Phi:

"Uống nước của con đi, nhìn dì làm gì?"

Nhã Nhã nhỏ giọng:

"Dì thật đẹp."

Lý Phi Phi bất đắc dĩ có chút áy ngại nhìn Sở Niệm, Sở Niệm cười xoa đầu cô bé này, điều này làm cho Lý Phi Phi hơi ngạc nhiên, cô nhớ thời đại học, Sở Niệm rất lãnh đạm, không chủ động tiếp xúc với bất kỳ cái gì.

Sau khi có con, nhìn thấy con của người khác tâm của cô cũng dịu xuống, cô nhớ Chính Trực.

Lúc xuống máy bay.

Lý Phi Phi có rất nhiều hành lý, tài xế của cô tới đón, cô xoay người nhìn Sở Niệm:

"Cần mình đưa cậu về không?"

Sở Niệm lắc đầu, đang định nói thì Nguyễn Du Nhiên cách đó không xa đi tới:

"A, Phi Phi."

Lý Phỉ Phỉ nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên cũng hiện ra vẻ kinh ngạc, cô nhìn Sở Niệm dường như có chút hiểu rõ.

Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm, ánh mắt vẫn không có giao nhau, cô theo thói quen đi giúp người kia xách hành lý đi tới phía trước.

Tiện Tiện rất có duyên với con nít.

Từ trước đến nay vẫn như vậy, cô vừa đến Nhã Nhã đã nhanh chóng quên mất dì xinh đẹp Sở Niệm, cùng Nguyễn Du Nhiên đẩy hành lý vừa hét vừa chạy.

Sở Niệm ở phía sau trong lòng có chút chua xót.

Nếu như là Chính Trực...

Lý Phi Phi nãy giờ không lên tiếng, bởi vì tròn 18 tuổi cô đã tiếp nhận công ty trong nhà, có lẽ quản người đã thành thói quen, tới nay cô đều không tùy tiện cười nói.

Chỉ là sắp ra cửa sân bay, cô nhìn Sở Niệm, nói:

"Vẫn là người đó?"

Sở Niệm nhìn vào mắt Lý Phi Phi, im lặng chốc lát, sau đó gật đầu.

Trước khi rời đi, Nhã Nhã lại ôm Nguyễn Du Nhiên khóc lên, nói gì cũng không chịu buông tay, ai khuyên cũng không được, cuối cùng vẫn bị Lý Phi Phi cứng rắn kéo đi.

Lên xe, không có tiếng con nít ồn ào chỉ còn lại hai người Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên, trong nhất thời bầu không khí có chút xấu hổ.

Vốn dĩ Sở Niệm ở trên máy bay còn nghĩ rất nhiều lời mở đầu, nhưng thật sự đến nơi rồi, một câu cô cũng không nói nên lời.

Ngược lại Nguyễn Du Nhiên dường như thả lỏng rất nhiều, trong miệng khẽ ngâm nga, tay phải tùy tiện cầm:

"Nè, là bánh trứng, đói bụng thì ăn trước đi."

Trước khi đáp máy bay.

Sở Niệm luôn muốn ăn bánh trứng, cũng là bánh trứng tự tay cô ấy làm.

Đã lâu chưa từng có đãi ngộ này.

Sở Niệm sau khi nhận lấy, cô lặng lẽ mở túi ra, ngửi thấy mùi vị quen thuộc, đôi mắt chua xót.

Không thể...

Không thể như vậy.

Cô không thể khóc.

Nguyễn Du Nhiên xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Sở Niệm, một lúc lâu sau, Sở Niệm ngẩng đầu lên, nói với người kia:

"Cảm ơn."

Thật sự không quen.

Cái bộ dạng lễ phép của Sở Niệm cô đã thành thói quen, đối với người yêu cũng vậy, lúc mới đầu Nguyễn Du Nhiên làm gì, cô ấy đều theo bản năng nói cảm ơn, trong nhà Tiện Tiện không có thói quen này, giữa người yêu nếu như quá mức khách sáo thì sao thân mật được, kết hôn năm đầu tiên cô liền sửa cái "tật xấu" này của Sở Niệm.

Có một buổi sáng sớm, Sở Niệm tắm xong, cô muốn thổi tóc, sau khi Nguyễn Du Nhiên giúp cô thổi khô tóc thì cô lại nói một tiếng "Cám ơn".

Nguyễn Du Nhiên cười quyến rũ, giọng thản nhiên nhưng cực kỳ có sức uy hiếp nói một câu:

"Để em xem chị tắm rửa sạch sẽ chưa."

Sau đó... như lang như hổ nhào tới.

Ngày đó, Sở Niệm tắm đi tắm lại bốn lần, cái "tật xấu" này của Sở Niệm hoàn toàn bị sửa đổi. Vậy là dạy được rồi.

Mà hôm nay, trong lúc vô tình, hai người lại trở về lúc ban đầu.

Sở Niệm cũng không nản lòng, cô cầm bánh trứng trong tay, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Trên đường, Nguyễn Du Nhiên nhận được điện thoại, bởi vì lái xe cô mở bluetooth.

Điện thoại là Sawyer gọi đến, nghe được giọng Sawyer, Sở Niệm nghiêng đầu hướng ra phía bên ngoài cửa sổ.

"Nhục Ti, tới đi, mọi người đang chờ!"

Nguyễn Du Nhiên bất đắc dĩ:

"Tổ tông ơi, mình đã nói là mình phải đi đón người rồi."

"Ái chà, sợ cái gì?"

Bên phía Sawyer tiếng nhạc đặc biệt lớn:

"Dẫn tới luôn đi, vừa hay để mở mang giọng hát của cậu!"

Sawyer là người không câu nệ tiểu tiết, cô mặc kệ Nguyễn Du Nhiên đi đón ai, mọi thứ đều sắp xếp xong, cô ấy không đến?

Cúp máy.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Nguyễn Du Nhiên nhìn thoáng qua Sở Niệm, Sở Niệm gật đầu với cô:

"Đi thôi, tôi không sao."

Nguyễn Du Nhiên gật đầu, cô cũng không giải thích nhiều, quay đầu mang theo Sở Niệm đi cùng.

Đến nơi rồi.

Sở Niêm mới phát hiện thì ra là một quán bar nhỏ, vừa mở cửa, tiếng nhạc đinh tai nhức óc từng đợt từng đợt kéo tới.

Nguyễn Du Nhiên cười đi vào, dường như cô cùng những người này đều rất quen thuộc, chào hỏi giới thiệu Sở Niệm.

Người trong quán bar không nhiều cũng không ít, cũng không ồn ào, nhưng đúng lúc có thể làm nóng bầu không khí.

Phần lớn đều là người nước ngoài điều này làm cho Sở Niệm cũng không cần câu nệ, đối với thân phận nghệ sĩ của cô và Nguyễn Du Nhiên, mọi người dường như không quá lưu ý, Sawyer mặc bộ đồ da màu đen thật ngầu, trong tay cô cầm đàn guitar đi tới:

"Thì ra là đi đón Sở ảnh hậu."

Nguyễn Du Nhiên mỉm cười:

"Chờ lâu rồi?"

Ánh mắt của Sawyer nhìn Sở Niệm, hôm nay Sở Niệm trang điểm đậm, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Niệm có chút ngang bướng cũng tràn đầy khiêu khích.

Sở Niệm tự nhiên phát hiện, cô thản nhiên đối diện với Sawyer.

Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm:

"Một lát nữa tôi muốn lên sân khấu, nếu như cô không thích ồn ào thì qua bên quầy rượu nhỏ bên kia, bên kia yên tĩnh hơn."

Sở Niệm cười cười:

"Em đi đi, không cần quản tôi."

Nguyễn Du Nhiên gật đầu, cô đi về phía sân khấu vừa cởi áo khoác, dường như rất quen thuộc nơi này, những người bạn nước ngoài xung quanh nhìn thấy cô đều cười truy hỏi:

"Rose, đó là ai vậy? Thật xinh đẹp."

Nguyễn Du Nhiên trả lời rất nhẹ nhàng, thế nhưng mỗi chữ mỗi câu đều lọt vào tai Sở Niệm, vạch ra một vết sẹo thật dài đầm đìa máu tươi.

"Bạn bè, một người bạn bình thường."

"Trời ạ, làm gì phải nhất định cường điệu chữ "bình thường" vậy?"

...

Sân khấu cách mặt đất khoảng nửa mét, Nguyễn Du Nhiên chống người nhảy lên, tất cả mọi người vẫy tay hò reo.

"Rose!"

"A a a a, Nguyễn Du Nhiên!!!"

"!!!"

...

Đám người bắt đầu ồn ào, không ít người hò reo huýt sáo, thậm chí còn giơ bảng đèn led.

Nguyễn Du Nhiên lên sân khấu, cô nhận lấy đèn guitar điện trong tay Sawyer, cô trực tiếp đeo lên người, tay vén tóc thật ngầu, mái tóc dài đen nhánh được cột lên lúc này như thác nước chảy xuống.

Nhìn thấy cảnh này, dưới sân khấu sục sôi.

Lúc này, Sở Niệm ngồi ở trên ghế chân cao nhìn người kia, cũng không biết vì sao tay cô có chút run run, tim đập kịch liệt, ngay cả máu trong cơ thể cũng giống như đốt nóng lên.

Nguyễn Du Nhiên ở trên sân khấu cực kỳ đẹp, kỳ thực lúc đại học cô từng chơi trong dàn nhạc nhưng khi đó tâm tư của cô đều ở trên người Sở Niệm, đều quay quanh Sở Niệm, hễ Sở Niệm quay phim trở về, cô không quan tâm có huấn luyện hay diễn tập hay không, cô đều chạy đến bên Sở Niệm, thời gian lâu dài, thanh viên của dàn nhạc đều có thành kiến với cô, người hát chính như cô cũng không đi.

Chọn một bài hát nổi tiếng, những ngón tay Nguyễn Du Nhiên nhanh chóng điều chỉnh âm thanh, ngọn đèn cũng thay đổi, cô chọn một bài hát có tiết tấu mạnh là Love you like a song baby mở màn.

Giọng khàn khàn, Nguyễn Du Nhiên biểu diễn một mình cực kỳ có điểm nhấn cá nhân, cô rất biết cách khuấy động bầu không khí, ánh mắt vừa hướng tới chỗ nào, khán giả chỗ đó liền sôi sục.

Sawyer đứng ở bên cạnh cô, phía sau là tay trống, ngọn đèn lập lòe chiếu lên người Nguyễn Du Nhiên, hát đến phần điệp khúc, cô vén tóc, ánh mắt phóng điện, khán giả dưới sân khấu điên cuồng.

Sở Niệm đứng trong đám đông, cô không kiềm được đung đưa cơ thể theo tiết tấu, trong mắt có nước mắt lưu chuyển.

Vì sao, cô cũng nói không được.

Trong bầu không khí sôi nổi, bài hát cũng nhanh chóng kết thúc, ngọn đèn mờ đi, dàn nhạc phía sau lui xuống.

Trở thành sân khấu của riêng cô.

Nguyễn Du Nhiên trực tiếp cởi giày, vén váy, tự mình ngồi trên mặt đất, yên bình hát bài "Thái dương".

Dưới ánh đèn nhàn nhạt...

Nguyễn Du Nhiên tiến vào trạng thái rất nhanh, cô ôm đàn guitar, tự đàn tự hát.

Giọng hát nhẹ nhàng, ca từ làm cho lòng người tan vỡ, khán giả dưới sân khấu đã không còn sôi nổi như lúc mới vào, tất cả đều yên lặng.

Bài cô hát là "Thái dương".

- Em luôn cảm thấy cô đơn chán nản

Luôn cảm thấy thất vọng

Luôn giả vờ chính mình không hề tổn thương

Cố nở nụ cười tổn thương

.......

Em sợ hãi chuyện tình cảm

Cũng thôi không đấu tranh nữa

Em nhớ kỹ âm thanh của tôi

Đừng sợ mưa gió

Đừng quên rằng còn có tôi ở nơi này

...

Tôi chỉ muốn làm mặt trời của em.

Mặt trời của riêng em

Tồn tại trong lòng em

Tại sâu trong lòng em

Bất luận ở nơi xa xôi nào

Không cần sợ vì có tôi ở bên em

...

Giọng Nguyễn Du Nhiên đặc biệt rõ ràng, không còn ngọt ngào nữa, âm cuối rung động lòng người.

"Cậu ấy khóc."

Khán giả dưới sân khấu đều phát hiện điều này, mọi người rất ngạc nhiên, Nguyễn Du Nhiên cũng từng đến đây hát và chơi mấy lần, mỗi lần đều rất sôi nổi nhưng lại chưa từng thấy cô lộ ra vẻ xúc động như vậy.

Nước mắt sẽ lây truyền.

Rất nhanh, dưới sân khấu có vài người đã nức nở theo.

Hướng của Nguyễn Du Nhiên ngồi chính là hướng về phía của Sở Niệm, bất tri bất giác Sở Niệm cũng lệ rơi đầy mặt, cô biết bài hát này là hát cho ai, cũng biết vì sao bài hát này khiến người ta tan nát cõi lòng.

Sawyer đã uống ít rượu, cô tách đám người kia đi tới:

"Cô nghe thấy không?"

Sở Niệm quay đầu nhìn người kia.

Sawyer nhìn chằm chằm vào mắt của Sở Niệm, đè nén ngọn lửa trong lòng:

"Cô không trở lại cô ấy sẽ rất vui vẻ cũng sẽ không trở nên như vậy."

Sở Niệm trầm mặc.

Sawyer lạnh như băng:

"Kỷ niệm chỉ là kỷ niệm, trừ bỏ bi thương, không có bất kỳ tác dụng gì."

Nếu là ngày thường, ngoại trừ Nguyễn Du Nhiên, bất kỳ kẻ nào nói căn bản Sở Niệm đều sẽ không để bụng, mà hôm nay, giống như có vật gì đó từ đáy lòng xung đột qua lại.

Sawyer sát đến Sở Niệm, cô nhìn ánh mắt của Sở Niệm từng chữ một thốt ra:

"Sở Niệm, Cô gái tốt như vậy nếu cô bỏ qua rồi thì đừng nghĩ sẽ đoạt lại! Tôi sẽ làm cho cô ấy mãi mãi vui vẻ!"

- ------Hết chương 26-----