Bên dưới bầu trời sao mênh mông, trong đôi con ngươi Sở Niệm hiện lên chút ánh sao, xuyên qua tầng sương mù mờ mịch.

Tuy rằng còn chưa mở miệng, tâm tất cả mọi người lại bị nỗi bi thương nhàn nhạt này bóp chặt, không khỏi thương cảm.

Sức hấp dẫn của Hằng Nga tỷ tỷ chính là như vậy.

Một ánh mắt đã khiến người hãm sâu vào trong.

"Là tôi không tốt." Giọng Sở Niệm rất khẽ, cô lắc đầu, lệ quang trong mắt lóe lên, không nói thêm.

.........

O-M-G!!!

Chị ơi, chị Hằng Nga ơi, chị nói thêm chút nữa đi!

Chỉ một câu nói này lượng tin tức có phần quá lớn rồi, sao chị lại không tốt? Là quan tâm người ta không đủ tốt? Hay là ở bên ngoài có người khác không quá tốt?... quá dễ dàng dẫn người ta suy nghĩ xa xôi rồi.

Mọi người bùng nổ trợn mắt há mồm, một đám không nói nên lời, điếu thuốc Ngưu đạo ngậm trong miệng "cạch" rơi xuống đất.

Nguyễn Du Nhiên cúi đầu cầm lấy ly rượu uống một ngụm lớn, chất lỏng k1ch thích chảy trong khoang miệng khiến cho cô bị sặc, tâm đều đau.

Thật hay chuyện cũ lãng mạn biến thành một đám liên kết thất tình, Ngưu đạo cũng vạn lần không nghĩ tới, hơn nữa nói những lời đó họ có quay có dám phát sóng thì công ty cũng không đồng ý.

"Đúng lúc mỗi người chúng ta đều có một quá khứ tuy rằng bi thương nhưng đáng giá để hoài niệm, bây giờ tốt rồi, tất cả mọi người đều kết hôn, phải bắt đầu một cuộc sống hôn nhân mới, tất cả quá khứ có thể xóa bỏ." Ngưu đạo lanh mồm lẹ miệng có thể làm người dẫn chương trình tình yêu, cô nhanh chóng làm cho bầu không khí trở nên sôi động, mọi người tất nhiên cũng cho mặt mũi, vừa cười vừa trò chuyện câu có câu không, cuối cùng cũng làm phai nhạt bầu không khí bi thương này.

Tâm trạng của Nguyễn Du Nhiên cũng không phải quá tốt, cô một ly rồi lại một ly uống vào, mặc dù là sâm panh nhưng uống tới cạn thì ý thức cũng mơ hồ.

Lúc sắp giải tán, cô đứng lên cơ thể lảo đảo, Sở Niệm theo bản năng đỡ lấy cô, nắm lấy bàn tay lành lạnh quen thuộc, mũi cô chua xót, cô đẩy người kia ra:

"Không cần cô quan tâm."

Lâm Y Y và Tần tổng ở phía sau hai người, nhìn thấy cảnh này, cả hai kinh ngạc nhìn nhau.

Sở Niệm bị đẩy ra mím môi, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên sau đó quay đầu nhìn Lâm Y Y, trong mắt mang theo tia khẩn cầu.

Ánh mắt này... quả thật... Lâm Y Y cảm giác lòng của mình đều bị hòa tan, cô nhanh chóng bước tới đỡ người kia:

"Có phải uống nhiều rồi không? Aizz? Nóng như vậy, tới tới tới, mình đỡ cậu."

Mặt Nguyễn Du Nhiên phiếm đỏ, bị lửa trại nhuộm càng thêm mềm mại, cô hình như say như không say nhìn Lâm Y Y, đôi mắt hơi nhướng lên, nở nụ cười:

"Là cậu à, Y Y ~~."

Lâm Y Y:...

Trời ạ.

Cô sắp chết rồi.

Cái ánh mắt này là gì.

Hồ ly tinh sao???

Lâm Y Y bị hai bên giáp công, cảm giác con tim không còn nghe sự sai khiến nữa rồi, đoạn đường đỡ Nguyễn Du Nhiên về phòng cô cũng không biết nó ra sao.

Người được đặt lên giường, Nguyễn Du Nhiên trở mình, ôm gối đầu giống như heo con chu miệng ngủ, thỉnh thoảng còn dùng tay gãi gãi cánh tay.

Lâm Y Y nhìn thoáng qua, kinh ngạc kêu lên:

"Sao Tiện Tiện hút muỗi vậy? Thật nhiều đốm."

Sở Niệm bưng một chậu nước từ trong phòng tắm đi ra, cô đi đến trước mặt Nguyễn Du Nhiên, làm ướt khăn mặt, nhẹ nhàng lau mặt cho người kia.

Lâm Y Y lại chết thêm lần nữa.

Từ ở góc độ của cô mà nhìn... Sở nữ thần của cô tóc dài xõa vai, chiếc cổ trắng như tuyết khiến người khác thèm nhỏ nước miếng, bởi vì động tác kia, gần như hoàn toàn đem Nguyễn Du Nhiên dựa vào thân dư.ới, sườn mặt có thể nhìn thấy ánh mắt dịu dàng nhìn Nguyễn Du Nhiên khiến người khác say mê.

Trước đây Lâm Y Y và Sở Niệm không tiếp xúc nhiều, chung quy cô cảm người kiểu người phụ nữ này không chỉ là nữ thần tồn tại trên màn hình, ở phương diện sinh hoạt cá nhân cũng có thể được người ta thổi phồng lên cao thật cao, mười ngón tay không dính xuân th.ủy, mà hôm nay, cô lại có thể cúi người vì Nguyễn Du Nhiên lau mặt, trong mắt đầy dịu dàng, quả thật khiến người khác chết chìm trong đó.

Lâm Y Y chỉ nhìn trong chốc lát, lòng của cô như thể bị vật gì đó gảy lên một chút, không nán lại lâu, cô nhỏ tiếng lui ra ngoài, cầm tay cửa đóng lại.

Đơn giản rửa mặt xong xuôi, Sở Niệm lại cởi nút áo của Nguyễn Du Nhiên, lần này, Nguyễn Du Nhiên có phản ứng, cô lầm bầm nắm tay Sở Niệm:

"Cô... cô muốn làm gì? Đừng đụng tôi, bỏ ra... chúng ta... chúng ta không phải đã ly hôn sao?"

Tay Sở Niệm dừng lại, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên, ánh mắt Nguyễn Du Nhiên không có mở, thế nhưng trên mặt lại ướt một mảng.

Tâm... như bị kim đâm.

Sở Niệm thu tay về, trong mắt một mảng đau thương, trầm mặc chốc lát, không có tiếp tục cởi nút áo, Sở Niệm đi tới trước bàn, lấy thuốc đặc hiệu trị côn trùng muỗi đốt hòa vào nước vì đây là vị thuốc Trung y điều chế dạng bột.

Chờ sau khi chuẩn bị xong, Sở Niệm đem tay và chân Nguyễn Du Nhiên kéo ra thoa lên một lần, làm xong tất cả, đã khoảng 12 giờ đêm.

Sở Niệm cúi đầu, nhìn Nguyễn Du Nhiên trên người không còn bị ngứa nên ngủ thật ngon, cô khẽ thở dài, cúi đầu hôn lên trán người đó, nỉ non:

"Thỏ thỏ à, ngủ ngon."

...

Sáng hôm sau, Sở Niệm bị tiếng kêu hốt hoảng của Nguyễn Du Nhiên đánh thức.

Nguyễn Du Nhiên nhìn thuốc bột xanh lá cây nhạt đã khô trên người mình, vừa cúi đầu vừa ngửi:

"Đây là cái gì?!"

Trước đây mẹ cô làm thuốc phòng muỗi màu trắng, giờ thăng cấp màu xanh lá, lần đầu tiên cô dùng.

Sở Niệm chỉ nhàn nhạt trả lời:

"Thuốc... độc."

Nguyễn Du Nhiên nghe người kia nói vậy, cắn răng hung hăng nhìn Sở Niệm:

"Ai cho cô đụng tôi, ngày đó không phải chúng ta đã nói rồi sao, từ nay về sau là người xa lạ."

Sở Niệm cười nhạt:

"Ngày đó? Ngày đó nào?"

Nguyễn Du Nhiên thốt lên:

"Chính là chúng tay vỗ tay---" chữ tiếp theo "chia tay" hơi ngừng lại, cô cũng chẳng thèm liếc mắt để ý Sở Niệm, mang dép đi vào phòng tắm.

Sở Niệm biết tính cách của người kia, cũng cười cùng người đó chấp nhặt. Nguyễn Du Nhiên rửa mặt chải đầu xong thì nhẹ nhàng khoan khoái bước ra cửa.

Lâm Y Y nhớ tới Nguyễn Du Nhiên, chủ yếu là dựa vào trực giác của phụ nữ còn là người trưởng thành, dù sao cô cảm giác hôm qua Tiện Tiện say như vậy cùng ánh mắt triền miên của Sở Niệm, hai người có thể mượn cớ say rượu làm gì gì không?

Sự gian ác nhiều chuyện trong lòng tiểu nhân đang cười hả hê, cô bước tới gần Nguyễn Du Nhiên:

"Cậu đang làm gì đó?"

Nguyễn Du Nhiên đã tắm xong đi ra, cô ngửi cánh tay mình nhiều lần, lại đưa cho Lâm Y Y ngửi:

"Cậu ngửi xem có mùi vị gì không?"

Lâm Y Y:...

Trời xanh ơi!

K1ch thích vậy? Mùi cũng truyền qua tay?

Trình độ làm đẹp của Nguyễn Du Nhiên, mẹ ruột cô từng đánh giá qua, cô là thứ 2 không ai dám nói số một, cô tình nguyện bị cắn một thân đầy dấu cũng không thoa mấy cái thuốc kia, mắt thấy cũng sắp đi ra cửa, cô tuyệt đối không cho phép trên người mình có bất kỳ mùi gì.

Lâm Y Y bị câu hỏi này làm cho khiếp sợ:

"Cậu... sao vậy, trên người có gì à?"

"Đừng nói nữa." Nguyễn Du Nhiên đánh giá mình trong gương, mặc dù mặt mộc do say rượu nhưng vậy cũng đẹp, cô cong khóe môi:

"Sở Niệm không được sự cho phép của mình lại thoa thuốc lên người mình."

Ánh mắt Lâm Y Y mông lung:

"Thoa... thuốc?"

Nguyễn Du Nhiên gật đầu:

"Không phải sao, một người luôn nè."

Lâm Y Y:...

OMG!!!

Thật sự k1ch thích vậy à?

Thuốc gì?

Còn cần phải nói sao?

Thoa khắp toàn thân, nhất định là xuân dược đúng không???

Lúc ăn điểm tâm Lâm Y Y cứ lơ đãng, Sở Niệm múc cháo cho mọi người có nhìn cô, có chút kỳ quái. Lâm Y Y rất sùng bái cô, cô đã sớm biết, trước chưa có tới quay chương trình, Lâm Y Y còn kéo theo người đại diện bên cạnh muốn xin cô ký tên, hôm nay sao vậy?

Lâm Y Y cắn bánh bao, trong lòng sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, nữ thần của cô... nữ thần cao cao tại thương cô sùng bái nhiều năm chưa ăn khói lửa nhân gian...

Hóa ra là lén lút h4m muốn...

Ngưu đạo ăn xong miếng bánh quẩy cuối cùng, hai mắt cô lấp lánh có thần:

"Hôm qua mọi người cùng nhau xem đoạn phim chúng ta quay ở giai đoạn trước, mọi người chung đụng không sao, rất hòa hợp, nhưng..." Vùng xung quanh chân mày cô nhíu lại: "Chúng tôi vẫn cho rằng hòa hợp thì hòa hợp chỉ là mọi người lúc đó quá khách sáo, thật sự thiếu chút hơi thở mập mờ cẩu huyết, không có loại cảm giác tân hôn. Mọi người nói đi?"

Mọi người đều tự ăn phần mình cũng không ngẩng đầu lên.

Nguyễn Du Nhiên:

"Lâm Y Y, đưa bánh bao cho mình, mình muốn ăn bánh bao."

Ngưu đạo:...

Ngưu đạo tằng hắng giọng, vung tay:

"Lát nữa chúng ta tới quay chi tiết cảnh sinh hoạt ngọt ngào hằng ngày, Đừng để sau này muốn làm cái trailer cũng không chế nổi."

Mới vừa tới thì muốn quay cảnh ngọt ngào đối với người bình thường mà nói khả năng không có cách nào chấp nhận, nhưng 6 vị ngồi đây là diễn viên chuyên nghiệp, tự nhiên có thể ứng đối như thường.

"Trước tiên cặp Ánh lam chiều đi."

Ngưu đạo đứng phía sau camera, quay phim.

Điểm quan trọng thì Tần tổng đã nghĩ ra rồi, cô lấy một cảnh ở chung cực kỳ thông thường, còn cực kỳ phù hợp với định vị của người xem, đó là nhuộm tóc cho Lam Kha.

Năm tháng không buông tha ai, tuy rằng phụ nữ trong giới giải trí đều yêu thích bảo dưỡng cẩn thận, đều là nữ thần giấu tuổi nhưng Lam Kha dù sao tuổi tác đã lớn, quy luật tự nhiên của con người không thể chóng lại, tóc bạc che giấu bên dưới tóc đen không ít.

Tần Yên Lam ngậm thìa vàng, xuất thân không thiếu người hầu hạ, mới bắt đầu tổ quay còn lo lắng cô không biết làm, chỉ chọc Lam Kha nhà người ta, vân vân... điều không ai ngờ tới, Tần tổng người ta cực kỳ thành thạo khuấy thuốc nhuộm, cực kỳ có trình tự.

Lam Kha khó tin nhìn Tần Yên Lam trong gương:

"Tần tổng biết làm..."

Tần Yên Lam hành động trơn tru:

"Chị, chị đừng khách sáo như vậy, đã kết hôn rồi, gọi Lam Lam là được."

Quần chúng vây xem:...

Lam Lam... cái tên nghe có chút đáng yêu, nhìn nhìn Tần tổng mặt sắc lạnh như băng, quả thật không ổn lắm.

Lam Kha cũng trợn tròn mắt giật mình, Tần Yên Lam ngẩng đầu, nhìn người kia trong gương mỉm cười:

"Sao, kỹ thuật của em thành thạo không?"

Kỹ thuật... thành thạo...

Lam Kha thoáng đỏ mặt, ở cái tuổi của cô, sớm lăn lộn trong cái giới này, mấy lời kia cô nghe không ít, nhưng là.... từ trong miệng Tần tổng áo mũ chỉnh tề nói ra...

Ngưu đạo ở sau màn hình cảm động muốn rớt nước mắt:

"Ôi, Lam Lam quá chuyên nghiệp, kỹ thuật thật tốt, đơn giản thật sự làm cho người ta cảm động."

Mọi người:...

Nhóm này thể hiện không tệ lắm, cặp thứ hai tiếp theo là Lâm Y Y và Tống Từ.

Tống Từ tính cách nội liễm, thói quen được người an bày, nhưng vừa tới tự mình phát huy, có chút luống cuống, trái lại Lâm Y Y, người ta là Đông phương giáo chủ cái tên này không phải chỉ để gọi chơi, cô rất tự nhiên nắm tay Tống Từ, nhướng mày mang theo tà khí:

"Tới cho họ kinh sợ nào!"

Lúc nói xong lời này, cô cất bước nhẹ nhàng ung dung, Lâm Y Y quấn lấy Tống Từ bắt đầu điệu nhảy nóng bỏng.

Nhảy múa Tống Từ học từ nhỏ đến lớn, vừa mới bắt đầu cô còn có chút e thẹn đỏ mặt, thế nhưng dần dần bị Lâm Y Y lôi kéo cũng dần dần cất bước theo nhịp.

Hai người phối hợp rất tốt, ánh mắt muốn có thần thái liền có, Lâm Y Y thi thoảng nâng cằm Tống Từ, mặt Tống Từ ngày càng đỏ, cơ thể càng ngày càng dán sát.

Một là đôi mắt đào hoa sáng quắc, một có lời muốn nói nhưng thiếu dũng khí phối hợp. 

Một đoạn múa quả thật vẽ ra một đoạn tình cảm không kìm chế được. 

Sở Niệm cũng xem rất nghiêm túc, cô phát hiện trước đây xem nhẹ Tống Từ rồi, đứa nhỏ này cực kỳ mạnh, ngắn ngủi mấy phút, từ ngại ngùng đến thản nhiên rồi đến đảo khách thành chủ nóng bỏng, tương lai rất có hi vọng.

Mọi người xem cũng bắt đầu lấy tay làm quạt quạt tản đi nhiệt độ nóng bỏng này, Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm hồi lâu, nhỏ giọng lầm bầm:

"Y Y cậu né qua chút coi."

Sở Niệm quay đầu nhìn người kia.

Nguyễn Du Nhiên ngay lập tức mắt trợn trắng.

Sở Niệm:...

Một cặp nhảy múa nóng bỏng kết thúc trong tiếng vỗ tay của mọi người, làn sóng còn chưa lui tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên.

Hai người thuộc về muốn kỹ thuật diễn có kỹ thuật diễn, muốn tài nghệ có tài nghệ, Nguyễn Du Nhiên thường xuyên âm thầm đăng weibo một đoạn tự đàn tự hát bài hát bản thân sáng tác, hơn nữa từng có công ty muốn mua, chỉ là nói đều là tiêu khiển của bản thân cũng không phát hình với bên ngoài, mà Sở Niệm ở phương diện piano cô thuộc hàng cấp quốc gia.

Mọi người muốn hai người hợp tấu một khúc hoặc là tới biểu diễn một đoạn.

Lúc này Sở Niệm xuất ra khí phách ảnh hậu, cô mỉm cười, nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Chúng ta đi lên giường đi."

Nguyễn Du Nhiên:???

Mọi người:...!!!

A a a!!!

- -------------Hết chương 6-----------