Vừa đến trên giường, phân cảnh bật đèn vân vân và mây mây ngay lập tức đã không còn như ban đầu, màu vàng nhàn nhạt, hơi thở mập mờ phả vào mặt.

Trong lòng Nguyễn Du Nhiên cảm thấy xấu hổ không tả, cô nhìn Sở Niệm thẹn thùng cười nhưng thật ra trong lòng đã nguyền rủa tám trăm lần. Từ nhỏ cô đã nhìn ra tài diễn xuất của Sở Niệm, chính là khoảng cấp ba, một cái nhấc tay một ánh mắt đều mang theo hai chữ "đoan chính", khi đó khiến không ít thiếu nam thiếu nữ khuynh đảo. Sau đó thì sao? Nguyễn Du Nhiên tự mình dính vào, chờ khi cô thật sự cùng người phụ nữ đoan chính này bên nhau, cô mới biết được cái gì gọi là mặt người dạ thú.

Trước mặt người khác đoan trang, sau lưng thì quả thật...

Bây giờ thì sao?

Nguyễn Du Nhiên liếc mắt, lộ ra nguyên hình? Khắp nơi đều là camera, cô ta không sợ bị hỏa nhãn kim tinh của khán giả bắt được à?

Sở ảnh hậu khá bình tĩnh, tương đối chậm rãi, thuần thục kéo ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc mỡ cầm trong tay:

"Chân đau phải không?"

Cô rất hiểu Nguyễn Du Nhiên.

Nhất cử nhất động của người kia đều nằm trong sự khống chế của cô.

Hôm nay lúc Tiện Tiện ngủ, thỉnh thoảng nhíu mày lầm bầm, chắc là bệnh cũ tái phát.

Nếu như Sở Niệm trực tiếp đem thuốc mỡ cho người kia, người kia nhất định không cần, sẽ dở tính tình trẻ cáu kỉnh, lúc này cũng chỉ có thể mượn máy quay, dù sao Tiện Tiện diễn xuất cũng chẳng thua kém, Sở Niệm hiểu rõ nhất.

Nguyễn Du Nhiên bị hỏi, ngẩng người ra:

"Hả?"

Sở Niệm nhìn người kia há miệng trợn mắt dáng vẻ ngu si nên bật cười, nụ cười này như trăm hoa nở vào đông, khiến cho lòng Nguyễn Du Nhiên rung động.

Từ nhỏ chính là vậy.

Nguyễn Du Nhiên vẫn cho rằng bản thân là người cực kỳ có nguyên tắc, thường thì không ai dám chọc cô, chỉ là hai người mẹ của cô đều biết, một chút tiền cô cũng sẽ tính toán, không thể trêu chọc. Nhưng chỉ có duy nhất Sở Niệm... mỗi một lần bất kể cô giận thế nào, chỉ một nụ cười của Sở Niệm làm cô ngay lập tức không còn nguyên tắc gì nữa.

Nguyễn Du Nhiên hít sâu một hơi, cô nhìn Sở Niệm, cứng rắn hỏi:

"Làm gì?"

Lời này hiên ngang lẫm liệt, lúc nói lời này giọng âm vang mạnh mẽ.

Ngưu đạo nhịn không được giơ ngón tay cái lên:

"Tiện Tiện thật sự là một anh hùng."

Người bình thường ai có thể chống được sự câu dẫn như vậy của Sở Niệm.

Sở Niệm biết tính người kia khó chịu, cô mở thuốc mỡ:

"Tôi thoa cho cô."

Có lẽ được cưng chiều từ bé, từ nhỏ Nguyễn Du Nhiên đã cao ngạo sau này mặc kệ gia đình phản đối, nhất định phải vào giới giải trí, lúc quay phim chịu không ít khổ không nói cũng là năm thứ 2 xuất đạo quay cổ trang lúc té ngựa chân bị thương, sau khi chữa trị không khỏi hoàn toàn, chân đau đó lưu lại di chứng, bình thường thì không sao, trái gió trở trời nhất định sẽ đau, đau suốt không ngủ được, Nguyễn Du Nhiên chưa từng chịu khổ, khi đó gào khóc kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ vô cùng thê thảm, Sở Niệm cũng hết cách, cô cũng không ngủ được cả đêm xoa chân cho người kia, cứ xoa cho đến cơn đau giảm bớt người kia liền ngủ.

Dù sao vẫn phải cố kỵ ống kính.

Nguyễn Du Nhiên cũng không thể thể hiện quá rõ ràng, cô cũng không muốn Sở Niệm ở trước mặt mọi người hạ mình, cô ngồi xuống phía giường, chống hai tay, tóc hất lên, cực kỳ quyến rũ nhìn Sở Niệm:

"Ây da~~~ vậy thì tới đi, thật là xấu hổ nha~~~"

Ánh mắt phóng đã.ng kia... giọng nói uốn éo như thể chân bị đạp mới phát ra được...

Tay Sở Niệm run lên, thoáng đỏ mặt.

Trước đây... chỉ cần Nguyễn Du Nhiên dùng ánh mắt đó câu dẫn, dùng giọng nói đó nói với cô, cô nhất định sẽ... ngay lập tức tước vũ khí đầu hàng.

Ánh đèn này có chút đặc biệt, lúc đầu Nguyễn Du Nhiên màu trắng, đèn chiếu lên, thật sự như dương chi*, mịn màng khiến người ta hận không thể bước tới ăn một ngụm.

*Trắng mịn, mỡ màng như mỡ dê

Sở Niệm ngẩng đầu liếc mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên, ánh mắt kia... Nguyễn Du Nhiên rụt lại, ngay lập tức thu liễm, co chân, không dám để lộ ra.

Người khác đọc không hiểu, cô nhìn liền hiểu rõ.

Thậm chí Nguyễn Du Nhiên cảm giác nếu như cô dám trêu chọc cợt nhã nữa... thì cho dù có máy quay, chỉ một giây tiếp theo Sở Niệm cũng sẽ cầm chân cô lên hôn.

Sở Niệm tóc dài buộc lên nhìn cực kỳ thành thạo, chậm rãi bước tới vén ống quần người kia lên, lấy một ít thuốc mỡ, hai tay xoa xoa, nhẹ nhàng xoa bóp cho người kia.

Thủ pháp này là cô học từ mẹ của Tiện Tiện, lúc mới đầu cô không quá quen, xoa không tốt Tiện Tiện liền làm quá, cái giọng ỏn ẻn kêu rào: "Ây da, chị muốn mưu sát vợ mình hả?", "Người ta đau quá à." "Đau quá đau quá à." "Đáng ghét, mau buông người ta ra." mấy câu không sạch sẽ, không có câu nào lọt tai, trong lòng Sở Niệm vẫn luôn niệm Tam Tự Kinh, nghĩ phải giữ vững lý trí và tâm trí đến cùng, thế nhưng... thật sự đến cuối cùng, kết quả thường là càng thêm bẩn đục.

Nếp nhăn của ga giường, hơi thở mập mờ, cả phòng mất trật tự...

Nguyễn Du Nhiên da mặt dày không sao cả, người ta rất thoải mái, xong xuôi mọi chuyện cả chân cũng được hưởng thụ phục vụ cao quý, ngẩng đầu ưỡn ngực nhẹ nhàng khoan khoái ra cửa.

Trái lại là Sở Niệm, đối mặt với ánh mắt mập mở của hai bà mẹ, mặt đỏ lên hận không thể tìm lỗ mà chui vào.

Chuyện xưa đã từng khoảng khắc ngọt ngào bày ra trước mắt, Nguyễn Du Nhiên ngồi trên giường, nhìn Sở Niệm nghiêm túc xoa chân cho cô, mũi chua xót, cô hít sâu một hơi, nhịn không nói móc:

"Kỹ thuật của Sở ảnh hậu quả không tệ, chắc làm không ít lần rồi."

Sở Niệm cũng không ngẩng đầu:

"Phải."

Nguyễn Du Nhiên:...

Một câu chặn họng, Tiện Tiện thật sự rất rất rất tức giận.

Nguyễn Du Nhiên:

"Ah, thật là dịu dàng, tôi nằm mơ cũng không ngờ, dĩ nhiên có thể hưởng thụ phục vụ VVVVIP Sở ảnh hậu."

Sở Niệm:

"Em là vợ của tôi, hưởng thụ là lẽ thường thôi."

"Hưởng thụ" hai chữ này cô dùng giọng mũi nói ra, lưu loát cực kỳ mập mờ mê hoặc, tay Sở Niệm lạnh như băng, chỉ vừa chạm đã k1ch thích Nguyễn Du Nhiên theo phản xạ rút chân, đôi mi thanh tú của Sở Niệm cau lại:

"Đừng nhúc nhích."

Nguyễn Du Nhiên phản xạ có điều kiện quả thật không nhúc nhích.

Mọi người: OAAAAA!!!

Nguyễn Du Nhiên kịp phản ứng thì thẹn quá hóa giận, cô cũng không biết giận mình hay giận Sở Niệm, dù sao cô cũng là người vạn người mê người gặp người thích, nhưng đối mặt với Sở Niệm, phản ứng đầu tiên luôn luôn túng quẫn như lời mẹ nói.

"Ây da, đáng tiếc chỉ được 33 ngày, Sở ảnh hậu quá tàn nhẫn, chờ chương trình này kết thúc, những hưởng thụ ngọt ngào của em sẽ không còn khi chúng ta ly hôn, quá khó chịu."

Ngoài mặt hai người liếc mắt đưa tình, nhưng trong lòng hùng hổ đao kiếm giao tranh, Nguyễn Du Nhiên bình tĩnh nhìn Sở Niệm, hai người đã hẹn nhau quay xong chương trình này ngay lập tức tới Cục dân chính làm giấy ly hôn.

Cô hận Sở Niệm.

Trước đây có bao nhiêu yêu, bây giờ có bấy nhiêu hận.

Tay Sở Niệm dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Nguyễn Du:

"Nếu em muốn, cả đời như thế này cũng được."

WOW...

Con tim của đám người phía sau ống kính gục ngã, tất cả đều che miệng sợ phát ra tiếng thét chói tai, cặp này quá ngọt ngào rồi, biết rõ đang diễn nhưng nhịn không được hãm sâu vào.

Tất cả mọi người đều thỏa mãn, chỉ có Nguyễn Du Nhiên mở miệng nhàn nhạt: ""Thế này" là thế nào?" Cô lắc đầu: "Đa tình tự cổ không dư hận*."

*多情自古空余恨: dịch nghĩa: Từ xưa Đa Tình chưa từng đứng ngoài chữ "Hận"

Tiện Tiện cũng có bản lĩnh này, một câu nói có thể lôi mọi người từ ngọt ngào thoát ra, ngay cả một chút thời gian giảm xóc cũng không cho, thoáng cái ném vào bóng tối.

Tất mọi người đều trầm mặc, tay đặt trên miệng còn chưa kịp buông xuống, Ngưu đạo quay đầu nhìn trợ lý, giọng không nhỏ:

"Những lời này cắt bỏ, để lại câu sau cùng ""Thế này" là thế nào?", vừa hay để cho khán giả quan tâm."

Nguyễn Du Nhiên:...

Sở Niệm xoa rất nghiêm túc, trên trán mồ hôi khẽ chảy xuống, trong không khí đều mang mùi hương trên người cô, chỉ là... người khác không nhìn ra, người trong cuộc lại cảm nhận rõ ràng nhất, Sở Niệm xoa bóp thì xoa bóp, thủ pháp... cầm nắm khiến người ta không chịu nổi khiêu khích.

Nguyễn Du Nhiên có chút chịu không nổi, buồn bực giơ tay, "cạch" một tiếng thuốc mỡ trên tay rơi xuống đất.

"Ôi, sao làm rớt rồi?" Nguyễn Du Nhiên quá giả tạo, xoay người nhặt thuốc lên, muốn nhân cơ hội thoát khỏi "giam cầm" của Sở Niệm.

Sở Niệm cũng làm bộ theo: "Sao bất cẩn như vậy?" Giọng nói kia giả trân hơn so với giả tạo của Tiện Tiên nghìn lần vạn lần, cô cũng xoay người nhặt lên, chỉ là Sở Niệm thuận tay "Cạch" một tiếng tắt ngọn đèn nhỏ gần nhất làm nổi bật thêm bầu không khí, xung quanh trong nháy mắt rơi vào khoảng tối.

"A aa a a a, Sao lại vậy???"

"Phạm quy!!!"

"Mau... mở đèn!"

...

Sau một trận bận rộn tay chân, đèn được mở lên, mọi người vội nhìn về phía hai người kia, gấp gáp muốn biết chuyện gì xảy ra.

Chuyện gì xảy ra...

Thuốc mỡ trong tay Sở Niệm, cô ngồi ngay ngắn, mặt mày tràn đầy ý cười.

Lại nhìn Nguyễn Du Nhiên, chẳng biết khi nào mặt Tiện Tiện đỏ bừng bừng, bên trong sóng mắt mang theo thủy quang, cô cắn môi nhìn Sở Niệm.

Sở Niệm nhìn ánh mắt người kia, khóe miệng nhếch lên:

"Chính là như vậy."

......

......

Chính là như vậy??? Chính là cái gì???!!!

Mập mờ trên đời này là gì??? Đó chính là để người khác không nhìn thấy sau đó để trí tưởng tượng bay xa!!!

Nè... rốt cuộc chuyện gì xảy ra???

Vì sao mặt Tiện Tiện đỏ như vậy???

Vì sao... môi Sở ảnh hậu hình như có chút trơn bóng hồng hào???

Xem ra lần này không chỉ để khán giả hồi hộp theo dõi, ngay cả tổ quay cũng như vậy.

- --------Hết chương 7-------