Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Doanh số bán hàng của chocolate phiên bản Thất Tịch thương hiệu Sweet tăng chóng mặt.

Quảng cáo được ra mắt vào rạng sáng cùng ngày, nhóm người sành ăn phát hiện có thể mua sắm đồng thời trên website official —— chocolate mà bọn họ đặt từ hai tuần trước, cuối cùng cũng lên đường rồi.

Quảng cáo phiên bản nam khác hoàn toàn phiên bản nữ, khiến người xem phải hô to, đã ghiền thật đấy.

Khác với những quảng cáo lãng mạn, dễ thương do hai người đại diện năm ngoái tạo dựng nên, phiên bản quảng cáo nam lần này đã từ bỏ hình tượng nam thần rắn rỏi, mà lựa chọn tiểu thịt tươi như Kỷ Tử Thiệu, khí chất nai tơ khiến các cô gái không khỏi thét gào chói tai, cảm giác như tình mẫu tử sắp trào ra tới nơi rồi.

Mà phiên bản nữ khác xa với những quảng cáo ngập trang ánh nắng thông thường, việc đan xen giữa hai màu đỏ đen quả thực đã khiến người ta không cách nào rời mắt, sự cám dỗ ập tới trước mặt không chỉ làm cho các chàng trai bất động, mà ngay cả các cô gái cũng bị hấp dẫn.

Chocolate màu nâu mơ hồ lộ ra giữa những ngón tay thon dài trắng nõn của cô gái, tưởng chừng như đó chính là sắc màu đẹp nhất thế gian, cuối cùng, ý cười mỏng manh trên khóe môi hóa thành chữ Sweet trên nền tối.

Sau cùng, tất cả mọi thanh âm chỉ còn lại một tiếng cười khẽ, quanh quẩn bên tai.

Sweet nhân cơ hội tung ra hai bản chocolate cao cấp, số lượng chỉ có một nghìn túi, ai đến trước thì được, mở cửa lúc 10 giờ sáng.

“Trái tim của tôi… có ai đưa tôi đến nhà chứa rồi sao?”

“Cảnh cuối cùng, trong bóng tối chỉ còn lại đôi môi đỏ mọng, mẹ nó, hấp dẫn quá! Tôi muốn nhào tới xem trọn vẹn gương mặt!”

“Lần này nếu tôi không mua chocolate chắc chắn trời đất sẽ không dung thứ tôi, tôi đã bỏ vào trong giỏ hàng từ rất lâu rồi!”

“Mặc dù tôi cảm thấy tốc độ Internet của mình có lẽ không thể giành được bản cao cấp, nhưng tôi vẫn sẽ thử, ngộ nhỡ may mắn cướp được thì sao?”

“Trời ạ, tôi cảm giác chúng ta còn mạnh mẽ hơn nước ngoài nữa! Sản phẩm trong nước đang vùng dậy sao?! Hiệu ứng vô cùng tuyệt vời!”



Bên ngoài đang điên cuồng tán dương quảng cáo và ảnh chụp, còn Tô Minh Châu thì ôm tâm trạng tồi tệ, kể từ lúc nhìn thấy ảnh chụp chung của hai người, nhất là khi hai người được ghép đôi trên mạng.

Cơ Thập Nhất vừa ra mắt đã có hình tượng đẹp đẽ, mà Kỷ Tử Thiệu, mặc dù ra mắt tương đối sớm nhưng cũng chỉ mới nổi tiếng dạo gần đây, diện mạo non trẻ, hơn nữa, hai người hợp tác quảng cáo đúng dịp Thất Tịch, fans nhan sắc và fans qua đường rất dễ kết thành fans CP.

Kết quả là hai người cùng nhau lên hot search, các tài khoản truyền thông sôi nổi lên bài khen ngợi.

Ngũ Thanh đã nói với nhiều tài khoản truyền thông về chuyện này, ngoại trừ những người không hợp Giải trí Hoàng Thiên, thì về cơ bản, các tài khoản truyền thông đều rút lại bản thảo mang những tin tức ẩn ý.

Cô ấy biết nghệ sĩ nhà mình không đi theo con đường tai tiếng, vậy nên khen ngợi thì có thể, còn CP này nọ thì vẫn nên từ bỏ đi thôi, cứ để người hâm mộ tự suy đoán đi.

Nhưng luôn có cá lọt lưới, hôm nay vừa vào Weibo thì Tô Minh Châu đã thấy cảnh tượng như vậy.

Giống nai con ở điểm nào, sao anh không nhìn ra vậy chứ, Tô Minh Châu chạm vào gương mặt mình, sau đó soi gương, nhe răng trợn mắt thay đổi nét mặt.

“…” Vừa lúc thư ký tiến vào chứng kiến cảnh này, lập tức không nói nên lời.

Thật ra ông chủ nhà mình khá tốt, đưa ra các quyết sách không tệ cho công ty, nhưng tính tình lại không tốt cho lắm, có xu hướng trẻ hóa, nhìn biểu cảm này, không biết lại đang chán ghét người nào nữa rồi.

Anh ta lập tức nghĩ đến tin tức mới đăng ngày hôm nay, có chút hiểu ra, yên lặng buông tài liệu xuống rồi nhanh chóng rời đi.

Thư ký đi rồi, Tô Minh Châu lập tức ôm Tô Bảo đang nằm ngủ trên cuốn sách vào trong ngực mình, chụp vài tấm ảnh, sau đó đăng Weibo: “Trái tim đau # hình ảnh”

Kể từ sau sự việc lần trước, lượng fans của anh đã tăng lên mấy trăm vạn, vượt mặt không ít minh tinh nhỏ, fans nhan sắc ngày nào cũng lăn lộn bên dưới hy vọng anh đăng bài, nhưng đối phương vẫn lững lờ không một phản hồi nào.

Hôm nay lại bất ngờ đăng Weibo!

Nhìn chú mèo vàng ấm áp trong ảnh, mới đầu cư dân mạng không khỏi kinh ngạc, rồi mới lục lại bức ảnh được chụp trước đó không lâu, so sánh qua lại, bỗng nhiên phát hiện ra rằng —— Tô Bảo mập lên trông thấy!

Lần trước dùng một bàn tay là có thể ôm trọn Tô Bảo, nhưng lần này lại không nhìn thấy bàn tay phía dưới, nhóm người mê mệt bàn tay kia không khỏi khóc lóc tỏ vẻ không vui chút nào.

“Tổng giám đốc Tô, sao anh lại cho Tô Bảo ăn tới nỗi béo như vậy vậy!! Bây giờ mới qua mấy ngày đã béo lên trông thấy rồi!”

“Bé ngoan, em định phát triển theo chiều hướng béo nhất sao? Thật đáng sợ.”

“Cảm giác qua một thời gian nữa, cái màn hình này sẽ không còn chứa nổi nó nữa, chỉ có thể nhìn thấy một bộ phận nào đó trên cơ thể thôi…”

“Lại kéo Tô Bảo ra thu hút sự chú ý của người nào đó sao, giúp anh @ Cơ Thập Nhất, không cần cảm ơn tôi đâu!”

“Chào mọi người, tôi là thú cưng Tô Bảo của tổng giám đốc Tô, chủ nhân nhớ nữ chủ nhân nên lại lấy tôi ra làm lá chắn.”

“A, luôn cảm thấy mình là chân lý, nên mới chọn đăng ngày hôm nay.”

Có bình luận hoả nhãn kim tinh nhìn ra mục đích, ba chữ này còn không phải là đang giả vờ yếu đuối hay sao, bọn họ vẫn còn nhớ chuyện lúc trước, sôi nổi giúp đỡ @ Cơ Thập Nhất vào, người xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.

Hôm nay là Thất Tịch, các đề tài về Cơ Thập Nhất còn đang treo trên hot search, có người nhanh chóng liên tưởng đến đại diện quảng cáo giữa cô và Kỷ Tử Thiệu, sôi nổi che miệng cười cười dưới phần bình luận.

Sau đó, bên dưới Weibo của Cơ Thập Nhất nhanh chóng xuất hiện một nhóm người hâm mộ, hôm nay cô mới chia sẻ Weibo official của Sweet, các bình luận đều nói về chocolate và quảng cáo, đột nhiên một nhóm người đến xem náo nhiệt, chen chúc dẫn đầu.

“Cơ đại sư, trái tim tổng giám đốc Tô nhà cô lại đau rồi, cần cô moah moah mới khỏe lại được á.”

“Mau đi thăm Tô Bảo đi, cả mèo và tổng giám đốc Tô nhà cô đều đau tim đó, mau mau an ủi!”

“Mang theo chocolate Thất Tịch qua đó nha ha ha.”

“Trải qua lễ Thất Tịch cùng Tô Bảo và tổng giám đốc Tô sao? A a a thật mong chờ ảnh chụp chung của ba người, nhất định sẽ rất đẹp!”

Chuyện tim của Tô Minh Châu có vấn đề không được truyền ra bên ngoài, vậy nên mọi người cho rằng anh nói đau tim chỉ là biểu đạt tâm trạng, căn bản là không nghĩ tới phương diện kia. Mặc dù suy đoán đó là chính xác.

Anh tỏ vẻ rất hài lòng trước những lời đồn đoán của cư dân mạng về mối quan hệ giữa anh và Cơ Thập Nhất, đây chính là hiệu quả mà anh mong muốn, mình không tự nói ra, nhưng trên thực tế, tất cả đều phát triển theo hướng mà mình mong muốn.

—— Hình như trong cuốn sách hay ho nào đó đã từng nói vậy.



Chung quy là các suất diễn của “Sơn hà cẩm tú” chỉ còn hơn một nửa, Cơ Thập Nhất dành thời gian đến đoàn phim “Trinh thám tình yêu”.

Tính sơ sơ, ước chừng đã có hơn nửa tháng cô không tới nơi này, mặc dù biết được tiến độ của đoàn phim nhưng cũng không hiểu cho lắm, thân là nữ chính, cô vẫn nên đến xem xét một chút.

Bởi vì di động cài chế độ im lặng nên cô không biết gì về những chuyện đang diễn ra trên Internet, nếu biết, ít nhất cô cũng sẽ đi thăm.

Dù sao Châu Châu vẫn là người thân cận nhất của cô, mặc dù chiêu đau tim này đã sử dụng vô số lần, sói cũng không tới thường xuyên như vậy.

So với trước kia, sau khi có nhà đầu tư, đoàn phim đã đông đúc hơn rất nhiều.

Có lẽ bởi vì Vương Hạo còn trẻ, nên những người tới đây đều là người trẻ tuổi, hầu hết là mấy cô gái nhỏ, ríu ra ríu rít vô cùng náo nhiệt.

Mọi người đều biết cô là nữ chính, sôi nổi chào hỏi.

Cơ Thập Nhất vừa đi vừa mỉm cười đáp lại bọn họ, sau đó tiến vào bên trong.

Đạo diễn đang chỉ đạo một nhóm người xếp thành hình tròn, Diệp Minh ngồi bên cạnh đọc kịch bản, đã không nhìn ra chút vết thương nào rồi.

Mà ở bên cạnh anh ta, cách đó không xa, một cậu bé chừng bốn, năm tuổi đang ngồi đấy, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm về một hướng, mặt không biểu cảm, sắc mặt tái nhợt, bọng mắt xanh đen.

Cơ Thập Nhất cảm thấy mình không nhìn lầm, chính là một mảng màu xanh đen to tướng.

Đây rõ ràng là quầng thâm mắt, nhưng một đứa trẻ mới bốn, năm tuổi đã có quầng thâm đậm như vậy, quả thực là bất thường quá đi thôi, hơn nữa, nhìn vẻ mặt của cậu bé cũng không ổn cho lắm.

Nghĩ đến đây, cô đi đến bên người Diệp Minh, khẽ hỏi: “Đứa bé kia do ai đưa đến vậy?”

“Sao hôm nay cô lại tới đây?” Diệp Minh nhìn theo ánh mắt cô, nói: “Là đạo diễn đưa tới, nói đó là cháu trai của mình, tên Dương Dương, nhưng hình như gần đây đã xảy ra chuyện gì đó, buổi tối luôn quấy khóc không chịu ngủ, anh ấy dẫn cậu bé ra ngoài để xem có thể giúp cậu bé khôi phục hay không.”

“Buổi tối quấy khóc không chịu ngủ?” Cơ Thập Nhất kinh ngạc, khó trách quầng thâm mắt lại nghiêm trọng như vậy, “Nhưng quầng thâm đậm như thế, cơ thể sẽ không chịu đựng được đúng không?”

Đừng nói đến trẻ con, ngay cả người lớn cũng chẳng thể chống đỡ nổi nữa kìa.

Không lâu sau, đạo diễn Vương Hạo ở trên sân dừng lại, đầu tiên anh đi đến bên cạnh cậu nhóc, sờ đầu cậu, hỏi thăm vài câu, không nhận được câu trả lời cũng không tức giận, sau đó mới mặt mày hớn hở chào hỏi Cơ Thập Nhất.

Cơ Thập Nhất nhìn anh rồi mỉm cười, “Tôi sẽ trống lịch sau khoảng mười ngày nữa.”

“Nhanh vậy sao?!” Vương Hạo kinh ngạc hỏi.

Cơ Thập Nhất gật đầu, đổi chủ đề, “Đứa bé kia tên gì vậy? Tại sao quầng thâm mắt lại nghiêm trọng như vậy? Mấy ngày không ngủ rồi?”

“Thằng bé là cháu trai của tôi, tên Dương Dương, năm nay bốn tuổi.” Vương Hạo bất đắc dĩ nói.

Một tuần trước Dương Dương vẫn là đứa trẻ thích cười, nhưng không biết vì sao, mấy ngày nay chỉ cần tới buổi tối là cậu bé lại khóc lóc không chịu đi ngủ, ban ngày thỉnh thoảng ngủ được một chút, nhưng cũng nhanh chóng bừng tỉnh, rồi khóc lớn.

Ở nhà, cậu bé được bà nội chăm sóc, bà không dám đánh cũng không nỡ mắng, đưa đến bệnh viện, bác sĩ hỏi gì Dương Dương cũng không trả lời, chẳng nói gì cả, cơ thể cũng không xuất hiện điều gì bất ổn, mỗi ngày đều chịu đựng như vậy.

Hôm qua Vương Hạo nhận được điện thoại từ gia đình.

Gia đình Dương Dương sống trong một chung cư cũ tại khu Uyển Tân, cách xa khu trung tâm thương mại, người nhà suy nghĩ liệu những thứ mới lạ bên ngoài có thể giúp Dương Dương khôi phục hay không, vậy nên đã nhờ anh dẫn Dương Dương đi cùng.

Chiều hôm qua, sau khi đưa cậu bé tới đoàn phim, Dương Dương vẫn luôn im lặng, mấy cô gái thích nói chuyện với trẻ con cũng không thể nói chuyện với cậu, hôm nay lấy đồ ăn ngon trêu chọc, cậu bé mới tốt hơn một chút, ít nhất là khi hỏi chuyện thì cậu cũng dùng đơn âm để trả lời.

Cơ Thập Nhất hỏi: “Mọi người không biết vì sao thằng bé không muốn ngủ ư?”

Vẻ mặt Vương Hạo đau khổ, nói: “Sao có thể không hỏi, bảy cô tám dì túm lại hỏi, nhưng thằng bé vẫn không nói lời nào cả, cứ đến lúc tối đi ngủ lại khóc, thậm chí còn khóc tới mức đau khổ tột độ, tối hôm qua tôi phải xem hoạt hình với thằng bé cả đêm, sáng nay khi trời hửng sáng thì thằng bé mới ngủ được mấy tiếng.”

Ban ngày, bản thân anh cũng phải chợp mắt chốc lát, nếu không thì bây giờ đã sớm không chịu nổi rồi, không biết Dương Dương kiên trì bằng cách nào nữa, người nhà đều lo lắng gần chết, đến bệnh viện cũng vô dụng.

Cơ Thập Nhất dời mắt về phía Dương Dương, đôi mắt cậu trong suốt, nhưng có lẽ vì lý do thức đêm nên tinh thần rất tệ, vô cùng yếu ớt, cơ thể nhỏ bé cũng rất mỏng manh.

Cô xoay chuyển tròng mắt như đang suy nghĩ điều gì.

Dựa theo lời nói của đạo diễn, Dương Dương không ngủ vào ban đêm, mà cố thức đến ban ngày mới chịu ngủ, buổi tối đi ngủ sẽ quấy khóc.

Cô có một ý nghĩ mơ hồ.

—— Có lẽ Dương Dương đang sợ hãi điều gì đó, cho nên mới khóc dữ dội như vậy.

- -----oOo------