Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Cơ Thập Nhất hỏi: “Mơ thấy ác mộng sao?”

Vương Hạo lắc đầu, “Tôi không biết, bà nội thằng bé cảm thấy nó bị dọa đến mất hồn, la hét ngoài đồng ruộng cả đêm, còn đặt một túi gạo nhỏ dưới gối đầu nhưng cũng không có tác dụng gì.”

Ở quê bọn họ, trẻ con thường hay bị dọa sợ, nghiêm trọng hơn là mất hồn, cả người cứ ngây ngây dại dại, khi đó, các cụ già mê tín sẽ đề nghị gọi hồn.

Gọi hồn rất đơn giản, chỉ cần gọi to tên đứa trẻ ở nơi hoang vắng trong vài giờ đồng hồ, ngày hôm sau nó sẽ bình thường trở lại.

Mặc dù Vương Hạo không tin loại chuyện này, nhưng cũng không dám phản bác cụ bà.

Cơ Thập Nhất gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Cô biết việc gọi hồn này, ở đại lục mộng cảnh cũng từng có.

Tuy nhiên, khác với việc gọi hồn ở đây, hầu hết những người ở đại lục mộng cảnh bị mất hồn là bởi vì chìm đắm trong cõi mộng, nếu bị lạc lối nghiêm trọng thì sẽ không tỉnh lại được, khi đó mới cần gọi hồn, công việc này đòi hỏi những người có linh lực dồi dào đảm nhiệm.

Thấy Vương Hạo không có cách nào với thằng bé, Cơ Thập Nhất cũng không tiếp tục hỏi, chỉ thi thoảng chú ý tới thằng bé.

Một mình Dương Dương ngồi đó mặt không chút cảm xúc, bàn tay chậm rãi nghịch món đồ chơi, mí mắt cụp xuống, đôi môi mím chặt, trông hơi đáng thương.

Cách đó không xa, hai cô gái đang nhìn nơi này chằm chằm, rồi lại nhìn xuống di động, ôm mặt vui mừng nói: “Đây có phải cảnh tượng trong tiểu thuyết hay không, hâm mộ quá…”

“Cô nói tổng giám Tô của Giải trí Hoàng Thiên thích Cơ Thập Nhất thật sao? Hay là ——” Một cô gái khác hạ thấp giọng nghi hoặc, “Hay là bao nuôi?”

“… Mặc kệ thế nào thì đều khiến người ta rất hâm mộ…”

Đúng vậy, cho dù bọn họ muốn được bao nuôi, e là kim chủ cũng chỉ là mấy ông chú bụng bia, tổng giám Tô của Giải trí Hoàng Thiên vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, hơn nữa còn xuất thân từ nhà họ Tô, không cần nhiều lời cũng biết, đó không phải là người mac bọn họ có thể chạm tới.

Nghĩ đến đây, ánh mắt bọn họ nhìn về nơi đó càng thêm phức tạp.

Cơ Thập Nhất đang chuẩn bị đi qua, đột nhiên có linh cảm gì đó mà lấy di động ra.

Ngay từ đầu, cô đã cảm giác có điều gì đó kỳ lạ, trực giác mách bảo nó đến từ di động trong túi.

Vừa mở khóa màn hình, quả nhiên có chuyện, đầu tiên là tin nhắn của Ngũ Thanh, nghe giọng điệu giống như đang khó thở vậy, liên tục gửi mấy dấu chấm than.

[Ngũ Thanh: Lên Weibo!!!]

Điều này cũng khiến cô hơi tò mò, sau khi vào Weibo, vô số tin nhắn ập tới, nhìn thấy tin tức sắp bị lan truyền dày đặc, Cơ Thập Nhất không nhịn được mà bật cười.

Chàng trai trẻ bên cạnh vẫn luôn lén lút nhìn cô, gương mặt không kìm được mà đỏ lên, cậu ta mới tới nên chỉ biết nữ chính rất xinh đẹp, nhưng không ngờ người thật lại đẹp đến vậy, khi cười rộ lên quả thực khiến người ta mê mẩn.

“Tôi cảm thấy mỹ mãn khi lúc sinh thời có thể nhìn thấy tổ hợp nhan sắc có giá trị cao như vậy, chỉ tiếc là tôi chưa thực hiện được chuyến đi nào trong cuộc đời…”

“Ôi trời, đây là tỏ tình sao! Phải đồng ý ư? Đây chính là đùi vàng đấy!”

“Tổng giám đốc Tô đau tim, Thập Nhất mau tới hôn hôn đi!”

“Tô Bảo lại bị kéo ra rồi lặn mất tăm, Thập Nhất, cô phải quản đi, tổng giám đốc Tô thật sự không hợp với khí chất quan hót phân chút nào cả!”

Khí chất quan hót phân là cái quỷ gì?

Số lượt tag trên Weibo gần như bùng nổ, Cơ Thập Nhất cười xong thì thay đổi phương hướng, đi tới trang chủ của Tô Minh Châu.

Quả nhiên, Weibo mới nhất của anh là đau tim, nhưng bức ảnh kèm theo hoàn toàn không thể hiện điều đó.

Đau tim đều là cái cớ để sói tới, nếu anh có thể đăng Weibo, vậy chắc chắn không có chuyện gì xảy ra tồi, thế nên Cơ Thập Nhất cũng không lo lắng gì.

Nhưng cô đã hiểu được ẩn ý trong lời nói này, có lẽ bởi vì lâu rồi cô không tới thăm nên anh có chút bất mãn?

Ngẫm lại thì hình như kể từ lúc quay xong quảng cáo hai người đã không liên lạc, chắc hẳn Châu Châu không hài lòng, Cơ Thập Nhất ra vẻ thâm trầm, thở dài một hơi, muốn xóa đi cảm giác tồn tại.

Nhìn ba chữ liên tục được nhắc đến trong bình luận, cô cũng nảy sinh suy nghĩ bướng bỉnh, nhanh chóng gõ mấy chữ rồi vội vàng gửi đi.

[Cơ Thập Nhất V: Ngoan nào, buổi tối sẽ cho em một cái moah moah @ Tô Minh Châu]

Cô cất di động, chuyển ánh mắt qua đoàn phim, không hề biết bản thân mình vừa tạo ra gợn sóng lớn đến mức nào trên Weibo.

Vốn dĩ Weibo chỉ để vui thôi.

Dù sao thì tổng giám đốc của một công ty tag một diễn viên nhỏ, mối quan hệ cũng đủ khiến người ta phải đoán già đoán non, nội dung của Weibo này rất có tính gợi, làm người ta nhớ đến Phi Phi.

Không chỉ cư dân mạng kích động, mà ngay cả các tài khoản truyền thông của giới giải trí cũng tới xem náo nhiệt, có thể cọ nhiệt hot search dại gì lại không cọ chứ.

Tuyệt đối không ngờ là đương sự lại đăng Weibo!

Người bình thường gặp phải loại chuyện này đều giữ im lặng, nếu không phải thì cũng dùng vài tin tức nhỏ rửa trôi hiềm nghi mình bị bao nuôi, dù sao, có thể bỏ qua một bên bằng cách nào thì sẽ dùng cách đó.

Cơ Thập Nhất lại đi ngược lại hết, cô không những không giải thích mà còn đùa giỡn đối phương, thế là phạm quy mất rồi m, còn buổi tối, bọn họ muốn làm gì, làm chuyện không thể để người khác nhìn thấy sao?

Không lâu sau, mọi người đều phản ứng lại, hôm nay là lễ Thất Tịch!

“Tôi cảm thấy có lẽ hôm nay phải ăn một loại thức ăn cho chó khác rồi…”

“Đột nhiên cảm thấy một tiếng ngoan này của đại sư rất tuyệt, làm người ta liên tưởng đến quảng cáo kia, trời ạ, tim tôi ngứa ngáy quá!”

“Ừm, không sai, đây chính là thức ăn cho chó, tôi không ăn, đánh chết cũng không ăn!”

“Chỉ có tôi tò mò buổi tối có hoạt động gì thôi sao…”

“Đầu năm nay đều bắt đầu rải đường như vậy ư, buổi sáng tôi mới đứng về phe CP Thiệu Nhất, giờ đã chuyển sang Nhất Châu rồi, đừng hỏi tại sao tôi lại ở vị trí đầu tiên!”

Có lẽ vì biết hôm nay là Thất Tịch, nên cư dân mạng cũng không xoắn xuýt quá lâu, sôi nổi trêu đùa, không mấy coi trọng, tất cả đều cảm thấy đây có thể là chiêu trò marketing của công ty.

—— Nhưng chiêu trò marketing này sạch đẹp hơn trước rất nhiều, bản thân mình cũng cảm thấy hứng thú, vui vẻ xem náo nhiệt.

Ngũ Thanh nhìn Weibo lại nổi lên lần nữa, sâu sắc cảm thấy mình không nên thuận tay gửi thêm tin nhắn làm gì, điều đó căn bản chính là đổ thêm dầu vào lửa, sự việc trở nên nghiêm trọng hơn, có giải thích cũng không rõ ràng.

Đầu cô ấy đau nhức.

Ông chủ và nghệ sĩ nhà mình không thể yên lặng một chút hay sao, hôm nay cứ nhất quyết không chịu cô đơn, còn nguyên một đám người thì ngại chuyện không đủ lớn.

Tổng giám đốc Tô ghen cũng thôi đi, về tình cảm thì tạm thời có thể tha thứ, nhưng Cơ Thập Nhất đang làm cái quỷ gì vậy, phát bệnh thần kinh sao? Học thủ đoạn trêu ngươi từ ai đấy!

Tòa cao ốc Giải trí Hoàng Thiên.

Ngay lúc bị tag tên, Tô Minh Châu lập tức mở di động, nhìn thấy dòng chữ trên đó, sắc mặt anh đỏ au lên, cảm giác từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu đều nóng bừng bừng, không nhịn được mà phải cởi bớt cúc áo sơ mi.

Thư ký bước vào lại nhìn thấy cảnh tượng sống động như vậy, thiếu chút nữa đã chọc mù hai mắt mình, “Khụ khụ, tổng giám đốc Tô, đây là tài liệu cho cuộc họp tối nay.”

Tô Minh Châu bỗng nhiên trừng mắt nhìn qua, “Cuộc họp? Họp cái gì? Tối nay không họp.”

Nghe anh nói một cách đương nhiên như vậy, nếu không phải đích thân sắp xếp tài liệu, anh ta còn tưởng rằng mình bị lừa rồi, thư ký mở miệng nhưng không nói gì cả, bỏ tài liệu xuống rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Khi cửa văn phòng đóng lại, anh ta lấy di động ra, vào Weibo mới thấy.

Quả nhiên, mình đã nói mà, sao tổng giám đốc Tô bỗng nhiên thay đổi, ra là vì có hẹn mất rồi.



Sau khi Cơ Thập Nhất cất điện thoại, suy nghĩ lại dừng trên người Dương Dương lần nữa.

Cô bận việc mấy phút, nhưng Dương Dương vẫn duy trì động tác lúc trước, gần như không thay đổi gù.

Thấy đạo diễn đang bận rộn ở bên kia, cô chỉ muốn đơn giản bước qua xem một chút, cô cảm giác mình rất có duyên với trẻ con.

Dương Dương cầm trên tay món đồ chơi mới toanh, có vẻ như được người khác mua cho, trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh bày đủ loại đồ ăn vặt, thậm chí còn có cả chocolate phiên bản Thất Tịch mà Sweet mới ra mắt.

Cơ Thập Nhất bê chiếc ghế nhỏ tới ngồi bên cạnh Dương Dương, cũng không hề lên tiếng quấy rầy cậu bé.

Khi đến gần cô mới phát hiện ra, tình huống còn nghiêm trọng hơn lúc nhìn từ xa, rõ ràng là đứa bé này đã quá mệt mỏi, mí mắt sắp dính cả vào nhau, đầu cũng gật gù từng cái một.

Ngay lúc cô đang quan sát, có lẽ Dương Dương thật sự chịu không nổi nữa, nhắm mắt lại rồi ngã sang bên cạnh.

Cơ Thập Nhất vội vàng đón lấy cậu bé, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng.

Dương Dương cứ thế mà chìm vào giấc ngủ trong vòng tay cô, bọng mắt màu xanh đen càng thêm phần rõ ràng, đôi môi trắng bệch, hai tay ôm món đồ chơi không buông.

Cũng may là hơi thở của cậu bé vẫn đều đều.

Cách đó không xa, Vương Hạo trợn to hai mắt, đôi môi run rẩy không nói nên lời.

Mọi người trong đoàn phim chú ý tới bên này cũng phải trợn tròn đôi mắt.

—— Sớm ngày hôm nay, khi Dương Dương được đưa tới đoàn phim, đạo diễn đã nói nếu ai có thể khiến Dương Dương ngủ yên, anh sẽ tặng một bao lì xì lớn.

Mặc dù không biết trong bao lì xì đó có bao nhiêu, nhưng đối với nhiệm vụ mới mẻ này, mấy cô gái thấy hứng thú với trẻ con đều sôi nổi đi hỏi chuyện Dương Dương.

Kết quả ư, đương nhiên là không cần nói cũng biết rồi, không những Dương Dương không ngủ mà ngay cả nói cũng không nói một lời.

Khi bọn họ ngồi xuống bên cạnh, Dương Dương không có quá nhiều cảm xúc, chỉ ngơ ngác chậm chạp, nếu không phải đạo diễn cho bọn họ xem video trước kia, chỉ sợ là bọn họ cũng cho rằng Dương Dương là đứa trẻ tự kỷ hoặc bị thiểu năng trí tuệ.

Mà hiện giờ, không ngờ Dương Dương lại ngủ trong vòng tay của Cơ Thập Nhất!

Đối với một đám người mà nói, đây quả thực chính là kỳ tích, mọi người đều không dám tin, chầm chậm đi lướt qua, muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.

Cơ Thập Nhất không quá ngạc nhiên trước tình huống như vậy.

Linh lực trên người cô đến từ tín ngưỡng của con người, là thứ hấp dẫn nhất với đứa bé thuần khiết, cho dù người ở thế giới này không biết đến sự tồn tại của linh lực, nhưng bản năng theo lợi tránh hại vẫn sẽ không nhịn được mà buông lỏng phòng bị với cô.

Dương Dương chỉ là đứa trẻ chừng bốn, năm tuổi, tâm hồn sáng tỏ, đương nhiên là cơ thể có khả năng cảm giác được sự bình yên từ chị gái ngồi bên cạnh, trái tim chợt nhẹ nhõm, nên cứ thế mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Trông thì giống như bàn tay Cơ Thập Nhất như đang vỗ nhẹ trên lưng cậu bé, nhưng thật ra là để cậu bé cảm thụ linh lực tốt hơn, làm dịu cơn mỏi mệt do thức đêm trong mấy ngày gần đây, dù có lẽ hiệu quả không lớn lắm.

Vương Hạo đã sớm không nhịn được mà quay video, vội vàng gửi lên nhóm WeChat gia đình.

Mới đăng tải chưa được bao lâu mà nhóm WeChat đã bùng nổ.

“Dương Dương thật sự ngủ rồi sao?”

“Trái tim treo lơ lửng của tôi trong mấy qua cuối cùng cũng hạ xuống được rồi.”

“Dùng cách gì vậy? Dương Dương ngủ như thế nào?”

Mấy câu hỏi đồng loạt ném ra, Vương Hạo gãi gãi đầu, anh cũng không biết Dương Dương ngủ như thế nào… Hình như cứ vậy mà ngủ thiếp đi phải không?

Ngay khi mọi người đồng loạt di dời tầm mắt, Cơ Thập Nhất lại tập trung tinh thần, thân thể Dương Dương nép trong vòng tay cô, sự chấn động lúc đó vô cùng rõ ràng, giống như đang run rẩy vậy.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể Dương Dương đột nhiên run rẩy dữ dội, khiến chiếc ghế rung lắc bần bật.

“Đạo diễn!” Cô khẽ gọi Vương Hạo.

Khi Vương Hạo bước tới, anh kinh ngạc nhìn thấy Dương Dương thỉnh thoảng lại run rẩy trong ngực Cơ Thập Nhất, sau đó cậu bé bắt đầu khóc thút thít, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi, âm thanh nức nở đến đáng thương.

“Chuyện này… là ao vậy?” Vương Hạo cũng mờ mịt.

Cơ Thập Nhất hơi nhíu mày, “Gặp ác mộng.”

Chắc chắn là Dương Dương đã mơ thấy thứ khiến cậu bé sợ hãi, suy đoán trước đó của cô đã chính xác.

- -----oOo------