Âu Dương Hinh Vân nhìn màn hình, bất giác nhắn: “Anh nghiêm túc?”
“ Nghiêm túc” – hắn trả lời lại ngay một cách chắc nịch.

Tuy cách một màn hình nhưng cô tin rằng đó là câu trả lời thật lòng.

Cô biết hắn không phải ngày một ngày hai.

Hắn sẽ không bao giờ rảnh rỗi đi quan tâm chuyện của bất kỳ ai.

Nếu rảnh hắn có thể đứng xem diễn, hoặc là tự kiếm một chỗ nào đó ngồi, vô cảm nhìn mọi thứ.

Với lại cô chưa từng thấy hắn có tin đồn với bất kỳ cô gái nào.

Ngay cả lại gần hắn cũng không có mấy người.

Cô nhíu mày suy nghĩ, đối với Giang Y Linh cô thực tâm muốn cô ấy tìm được cho bản thân mình hạnh phúc riêng, muốn cô có một gia đình hoàn chỉnh.

Bù đắp lại tuổi thơ của cô ấy.


Cô không muốn ai làm tổn thương con bé.

Dù là bất kỳ ai, nếu hắn làm tổn thương cô bé, cô đều khiến hắn hối hận về chuyện đã sinh ra trên đời.

Nhưng chuyện của một năm trước, khi ấy cô với Giang Y Linh cách nhau nửa vòng trái đất.

Khi biết tin thì đã không tìm thấy Giang Y Linh đâu rồi.

Cô từng đi tìm Từ Thiên Hạo.

Nhưng hắn ta cứ như biến mất giữa thế giới này.

Dù huy động cả Thiên Sát của Hoàng gia cũng không tìm ra được.

Vậy nên đối với hạnh phúc của Giang Y Linh cô càng để ý hơn.

“ Tôi không biết rõ mục đích của anh, cũng không muốn biết.

Tôi không muốn dùng con bé ra để trao đổi.


Nhưng nếu anh thực lòng muốn đối tốt với nó tôi có thể suy nghĩ giúp anh.

Còn nếu không, anh hiểu rõ mà, tôi mà điên lên thì đừng nói là anh, cả Mạc gia cũng không còn đâu”
Âu Dương Hinh Vân giở giọng uy hiếp một cách hung tàn.

Mạc Quân Ngôn thấy vậy liền trả lời: “ Vậy chúng ta cứ chờ xem.”
“ Nếu anh muốn tạo quan hệ thì từ cấp thấp nhất đi.

Sáng mai đem quà sang, bảo là quà ra mắt, nói là hàng xóm với nhau nên quan tâm.

Nếu thành tâm hơn thì có thể nấu ăn luôn cũng được.

Con bé cả ngày chỉ có ăn mì tôm, không có chút dinh dưỡng gì hết.

Tôi thì không biết nấu ăn, nên đừng bảo tôi kiểu như là phải chăm sóc cho nó” – nhắn một tràng dài xong, Âu Dương Hinh Vân ngã người xuống giường.

“ Được”
Đọc xong tin đó, cô liền úp điện thoại, vùi đầu mình vào chăn định đi ngủ thì điện thoại “tinh tinh” hai tiếng.

“ [ Hình ảnh] Xem như cảm ơn”
Cô bật dậy, nhìn chằm chằm vào màn hình để chắc chắn mình không có nhìn nhầm.

Cô cười nhìn hình ảnh vừa mới giử đến.

Ha ha ha...!