Vũ Tiểu Kiều không biết chính mình mê man bao lâu, chờ khi cô...tỉnh lại, đã là ánh mặt trời dồi dào của buổi chiều.

Cả người cô đều đau nhức vô lực, giống như bị xe nghiền áp qua.

Mất một phen khí lực thật lớn cô mới có thể từ trên giường đứng lên, lúc này mới phát hiện chính bản thân đang ở trong một khu chung cư cực kỳ xa hoa.

"Đây là nơi nào?"

"Tại sao mình lại ở chỗ này?"

Trong phòng chỉ có một mình cô, không có người trả lời câu hỏi của cô.

Đầu đau quá, thật mơ hồ, một trận trời đất quay cuồng, giống như cảm giác vừa qua được cơn sốt vậy, miệng đắng lưỡi khô. Cố sức bưng lên một chén nước trên tủ đầu giường, từng ngụm từng ngụm uống hết, cuối cùng giảm bớt khô khốc ở yết hầu.

Ngay tại lúc cô buông cốc nước xuống, rõ ràng phát hiện trên tủ đầu giường thượng có một tấm chi phiếu.

Cô vừa cầm tấm chi phiếu lên, bị dọa cho giật mình!

Này này này...

Cư nhiên là tờ chi phiếu năm trăm vạn!

Cô cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, sợ tới mức chạy chóng để tờ chi phiếu về chỗ cũ.

Tuy rằng cô hiện tại đang rất thiếu tiền, đang gom góp ở mọi nơi, nhưng không phải tiền của mình, tuyệt đối sẽ không mơ ước nửa phần.

Chống thân thể vô lực, cố kìm hoảng sợ nhảy xuống giường, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, trên người không một mảnh vải, mà trên tấm ga trắng noãn lại có một màu đỏ sẫm chói mắt.

Sắc mặt của Vũ Tiểu Kiều, tức thì trắng bệch như tờ giấy.

Chẳng lẽ tối hôm qua...

Cô!

Vũ Tiểu Kiều ôm chặt chính mình, hoàn toàn không dám tin đây là thật sự.

Cô vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, không cẩn thận va chạm vào miệng vết thương trên cánh tay, cúi đầu vừa thấy, trên cánh tay bao vây lấy là băng gạc trắng noãn, ở dưới băng gạc mơ hồ lộ ra một màu đỏ.

Chẳng lẽ?

Vết máu trên giường là của miệng vết thương ở cánh tay?

Cô cố gắng hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, lại chỉ nhớ rõ đã xảy ra tai nạn xe cộ, gặp một người đàn ông khí phách lạnh như băng, chuyện sau đó, trong não trống rỗng, thế nhưng cái gì cũng không nhớ được.

Nếu thật sự phát sinh cái loại chuyện này, cô sẽ không một chút trí nhớ cũng không có!

Liều mạng tự nói với mình, có thể là bởi vì tai nạn xe cộ, mới có thể làm cho trên dưới cơ thể, bao gồm nơi đó cũng rất đau.

Nhất định là như vậy!

Trong phòng khách xa hoa là một mảnh hỗn độn, trên sàn nhà còn có chén thủy tinh bị vỡ, mà y phục của cô thì lại tán loạn ở trên sô pha.

"Nhất định là bởi vì tai nạn xe cộ, nhất định là vậy! Cho nên mới như vậy!"

Cô bối rối tìm kiếm chung quanh, cuối cùng phát hiện bên cạnh cửa ra vào là một gói trang phục. Mở ra thấy, bên trong là một bộ váy màu trắng.

Cô học thiết kế trang phục chuyên nghiệp, mẹ lại là nhà thiết kế nổi tiếng, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, mặc dù trên váy không có nhãn hiệu, nhưng lại có đường may khéo léo cùng chất liệu, cũng có thể biết được đây không phải là bộ y phục bình thường.

Vũ Tiểu Kiều thay vào, không nghĩ tới váy lại là size của mình.

Cô tìm giấy bút, vội vàng viết xuống tờ giấy.

"Mượn một ngày, tôi sẽ trả lại."

Viết xuống tên của mình, còn có số điện thoại.

Cô cất kỹ lời ghi chép, chạy nhanh ra cửa.

Cô không biết đây là nơi nào, ngôi nhà trang hoàng xa hoa lộng lẫy như cung điện, mà ngay cả đi trên thang máy ở hành lang, nét vẽ trên vách tường đều là bút tích của những vị họa sĩ nổi tiếng.

Nơi này không phải biệt thự,chắc là khu chung cư cao cấp.

Dựa vào sự hoa hoa của nơi này, có thể thấy được chủ nhân ở nơi này đều không phải là những người giàu có thông thường.

Vũ Tiểu Kiều lo sợ bất an, sợ gặp phải nhân vật lớn nào đó sẽ đưa tới tai họa bất ngờ. Chạy nhanh vào trong thang máy, kinh ngạc phát hiện nơi này cư nhiên là tầng 58 cao nhất!

Vũ Tiểu Kiều sợ tới mức chân nhũn ra, ở tầng cao như vậy của thành phố Kinh Hoa, cũng không có mấy cái, cảm xúc bất an ở trong lòng càng thêm sôi trào.

Cô liều mạng tự nói với mình, tối hôm qua chỉ là xảy ra tai nạn xe cộ, bị người gây ra họa cứu mà thôi, không có bị người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Cô có bạn trai, không thể thực xin lỗi Tào xuyên, tuy rằng anh ở trong tình trạng khó khắn hết sức, vứt bỏ cô, làm cho cô rất đau lòng bị.

Ngay tại cửa thang máy, lúc cánh cửa sắp đóng lại, một bàn tay to mạnh mẽ tiến vào, một thân thể cao lớn lập tức xuất hiện.

Vũ Tiểu Kiều không có thấy rõ người kia, nhưng theo hơi thở cường thế quanh thân người nọ phát ra, cũng lập tức khiến cô nghĩ tới một người.

Nhất thời, trong ngực cô lộp bộp một chút, tất cả thần kinh đều trở nên căng cứng.

“Vũ Tiểu Kiều? Tại sao cô lại ở chỗ này!"

Người đàn ông tiếng nói trầm thấp, mang theo phẫn nộ mãnh liệt, giống như một mãnh thú.

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng lui về phía sau một bước dài, kinh hoảng bất an nhìn người đàn ông sắc mặt tàn nịnh trước mặt, còn có con ngươi đen lạnh lẽo của anh làm cho người ta sợ hãi hàn quang.

Cô há miệng thở dốc, sắc mặt tức thì tái nhợt, thanh âm phát run.

“Cung Cảnh Hào... Tại sao là anh? Anh... Tại sao anh lại ở chỗ này!"

Cung Cảnh Hào xông lên, một tay giữ thang máy kẹp lấy Vũ Tiểu Kiều.

"Tôi đang hỏi cô, tại sao cô lại ở chỗ này!" Hơi thở ngang ngược cường thế phun xuống dưới, làm cho Vũ Tiểu Kiều sợ tới mực không mở ra được mắt, cả người hiện tại lại đang suy yếu, căn bản vô lực giãy giụa.