Chu Hoan Hoan thực sự chấn động sau khi Dịch Lĩnh chỉnh sửa ảnh chụp, vậy cho nên khi cô ta rời khỏi Viện nghiên cứu có chút mất hồn mất vía.
Nhưng chỉnh ảnh là chuyện chỉnh ảnh, còn giải phẫu là chuyện của giải phẫu.

Ai cũng không dám đảm bảo, khi Châu Tiểu Thấm làm xong một loạt phẫu thuật, sẽ có thể trở thành cô gái xinh đẹp như bầu trời nắng gắt giống trong ảnh.
Cho nên trước mắt Chu Hoan Hoan vẫn còn ổn.
Sau khi trong văn phòng không còn người không liên quan, Ô Nha Nha từ xe lăn đứng lên, dí sát màn hình máy tính nhìn, nhỏ giọng hỏi: "Anh cảm thấy gương mặt này đẹp sao?"
Dịch Lĩnh cười khẽ, hỏi lại:"Em cảm thấy sao?"
Ô Nha Nha liếm liếm môi, không nói chuyện, sau đó mở băng vải sau gáy ra, đem một đầu sợi dây trong đó đưa cho anh.
"Anh tới cuộn."
"Cuộn cái gì?"
"Cuộn sợi dây."
Ô Nha Nha đứng xa một chút, chậm rãi xoay tròn, băng vải quấn quanh đầu cô từng sợi từng sợ rớt xuống.
Dịch Lĩnh hiểu rõ ý cô, vì vậy đem băng vải cuộn lại trên tay của mình.
Khi miếng băng vải cuối cùng rơi xuống, Ô Nha Nha đem đầu tóc lộn xộn hất ra sau, cười hì hì: "Ten ten tèn, ngạc nhiên không? Bất ngờ không?"
Gương mặt xinh đẹp so với trên ảnh chụp không khác biệt mấy cứ vậy mà xuất hiện trước mắt Dịch Lĩnh.

Nếu là người thường, lúc này có lẽ đã sớm bị vẻ đẹp quá mức hung hãn này cướp đi hơi thở, câu mất hồn phách, nhưng Dịch Lĩnh sớm đoán trước nên chỉ hơi sửng sốt, sau đó liền thấp giọng cười.
Anh nâng gương mặt non mềm của yêu quái nhỏ lên, chậm rãi lầm bầm: "Rất ngạc nhiên, rất bất ngờ."
"Xì!", Ô Nha Nha phun lên mặt anh một hơi thở ấm nóng, trợn tròn đôi mắt nói: "Anh gạt em! Anh một chút cũng không bị em làm bất ngờ!"
"Anh không lừa em.", Dịch Lĩnh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đuôi mắt của yêu quái nhỏ, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần em xuất hiện bên cạnh, với anh mà nói mỗi giây mỗi phút đều là bất ngờ."
Ô Nha Nha: "...", này, lời này bảo cô phải tiếp nhận thế nào đây?

Trái tim rối loạn nhảy lung tung, lỗ tai cũng từng đợt từng đợt nóng lên, vì ngừa Dịch Lĩnh nhìn ra bản thân quẫn bách, cô vội vàng tránh thoát hai bàn tay của anh, ngồi trở lại xe lăn.
"Gương mặt này rất giống với gương mặt thật của em.", cô phồng má, vô cùng kiêu ngạo nói: "Nhưng vẫn có chút xấu.

Nhưng của em so với gương mặt này đẹp hơn nhiều."
Cô nghiêng mắt nhìn Dịch Lĩnh, giả bộ không chú ý hỏi: "Anh có muốn nhìn qua gương mặt của em một chút không?"
Khoé môi Dịch Lĩnh hơi cong, dịu dàng cười nói: "Muốn!"
Tròng mắt đen láy của Ô Nha nha linh hoạt đảo đảo, giảo hoạt lại đắc ý nói: "Em càng không cho anh xem! Em muốn sau này bỗng nhiên em lộ ra, doạ anh nhảy dựng lên!"
Dịch Lĩnh thuận theo gật đầu: "Được, anh chờ em làm anh sợ nhảy dựng lên."
Thật ra bất kể yêu quái nhỏ biến thành bộ dạng gì, đẹp cũng được, xấu cũng vậy, đều sẽ không ảnh hưởng tới cảm tình của Dịch lĩnh đối với cô.

Dù cho cô vĩnh viễn chỉ là một con quạ nhỏ tròn vo, trong mắt Dịch Lĩnh đó cũng là sinh linh đáng yêu nhất thế giới."
Dịch Lĩnh vươn tay, xoa đầu tóc xù xù của yêu quái nhỏ, thoả mãn thở dài một hơi.
"Phương án trị liệu của Châu Tiểu Thấm đã có rồi, chúng ta đi qua xem sao?", anh cầm lấy di động lẫn chìa khoá xe.
"Được được được, chúng ta nhanh tới xem.", Ô Nha Nha vội vàng đứng lên.
Mấy chục phút sau, hai người đứng trước một bệnh viện khác dưới trướng tập đoàn Dịch thị, gặp Châu Tiểu Thấm được đông đảo bác sĩ vây quanh.

Phần đầu cùng ngón tay của cô ấy đã tháo băng gạc, lộ ra vết sẹo màu hồng nhạt gồ ghề, miệng vết thương thối rữa không qua xử lý mà lan ra, đem miệng của cô ấy bịt kín lại.
Viện trưởng cắt cho miệng của cô ấy một cái lỗ nhỏ, cô thường ngày chỉ có thể dựa vào ống hút ăn cơm.

(T.T)
Nhìn kỹ thấy cô ấy không giống một con người, mà giống như cùng một loại với sên quái vật [1].


[1] Tớ không chắc là có loài sên này, nhưng trong bản raw tác giả để là 蛞蝓怪物, cụm từ này có thể tìm kiếm trên Gg nhưng lại không có một định nghĩa nào rõ ràng về nó nên có khả năng nó không phải là một loài thuộc giống sên mà chỉ là hình tượng tác giả đưa ra để so sánh.

Sên là con kh có vỏ ốc, khác với ốc sên.

Thấy Dịch Lĩnh, sợ hãi cô ấy giấu ở sâu nơi đáy mắt không khỏi nhạt đi, khi Ô Nha Nha tháo khẩu trang, lộ ra gương mặt có 8 phần tương tự Chu Hoan Hoan, nhưng lại xinh đẹp rực rỡ giống như ánh mặt trời, cô ấy không dám tin tưởng mà trợn tròn đôi mắt.
Nhóm bác sĩ đang sôi nổi thảo luận bệnh tình chớp mắt đều yên lặng.
"Tôi chính là quạ nhỏ kia.", Ô Nha Nha dán vào bên tai Châu Tiểu Thấm nói nhỏ, sau đó nhanh tay đeo khẩu trang lên.
Nhóm bác sĩ lập tức thu lại ánh mắt kinh ngạc, tiếp tục thảo luận phương án trị liệu.
Trái tim treo trên cao vào giờ phút này cuối cùng rơi ầm xuống đất.

Thì ra đây là dáng vẻ của thần linh! Đúng rồi, cũng chỉ có thần linh mới có thể có dáng vẻ này! Cô ấy choáng váng suy nghĩ.
"Cô yên tâm điều trị, tôi định kỳ sẽ tới thăm cô.

Bác sĩ nói có chín mươi phần trăm nắm chắc có thể trị khỏi cho cô, cô phải tin tưởng họ, nhé?", Ô Nha Nha nhẹ nhàng vỗ bả vai của Châu Tiểu Thấm
Châu Tiểu Thấm gật gật đầu, trái tim bị ngọn lửa thù hận thiêu đốt đến cháy đen bỗng nhiên nứt ra một lỗ hổng, trào ra một dòng nước suối ấm áp.

Nước suối chảy qua chỗ nào, vết thương chỗ đó đều đang khép lại.
Cô ấy nghĩ, bản thân đã được trời cao chiếu cố.
Cô ấy vội vàng cúi đầu, không cho nước mắt tràn ra khoé mắt, tránh để thần linh nhìn thấy.


Sau đó, cô yên lặng tự nhủ bản thân phải kiên cường, bởi vì cô ấy đã ở thời khắc hắc ám nhất nhận được kỳ tích.
Sau khi nước mắt khô, cô ấy lại ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt bất khuất nói với Ô Nha Nha, bản thân có thể.
Ô Nha Nha tán thưởng và vỗ vỗ bả vai, sau đó mới nghiêm túc nghe các bác sĩ nói.

Dịch Lĩnh cũng cùng thảo luận, anh cầm lấy bút viết viết vẽ vẽ trên tờ notebook, tựa hồ sắp xếp đợt trị liệu giải phẫu.
Nói tóm lại, Châu Tiểu Thấm cần phải trải qua trước sau mười mấy ca phẫu thuật mới có thể hoàn toàn bình phục, chờ khi cô có thể một lần nữa dùng hai chân đi lại, có lẽ đã hai năm sau.
"Đây là một quá trì lâu dài lại thống khổ,", Dịch Lĩnh cúi người nhìn thẳng Châu Tiểu Thấm, ngữ khí nghiêm túc: "Nếu không có đủ dũng khí lẫn kiên trì nỗ lực không ngừng, cô sẽ không thể đứng dậy được.

Cô có thể phối hợp với chúng tôi không?"
Châu Tiểu Thấm nhìn Ô Nha Nha một cái, dùng sức gật đầu.
Dịch Lĩnh gật đầu hài lòng, sau đó đem công việc của tất cả hạng mục trị liệu sắp xếp.
Chờ sau khi Châu Tiểu Thấm an ổn ngủ, Dịch Lĩnh mới đưa Ô Nha Nha tới văn phòng, dò hỏi nhiệm vụ lần này.
Ô Nha Nha đem tâm nguyện của Châu Tiểu Thấm một chữ cũng không sai thuật lại một lần.
Dịch Lĩnh trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Vậy em chuẩn bị làm như thế nào?"
"Em sẽ ẩn nấp bên người Viện trưởng, làm bộ bỗng nhiên nhớ ra toàn bộ ký ức, sau đó mang thiết bị ghi âm thu lời nói của bà ta.

Bà ta chỉ là một người bình thường, sau khi chịu một màn sợ hãi liền sẽ lộ ra chân tướng.

Bà ta là phòng tuyến dễ công phá nhất."
"Sau khi nắm được ghi âm, em sẽ báo cảnh sát, nói họ âm thầm bảo vệ em, sau đó em sẽ cố ý để lộ chuyện em khôi phục trí nhớ với Chu Hoan Hoan.

Cô ta ở bên kia vì che giấu chân tướng, khẳng định sẽ lại lần nữa hạ độc thủ với em, mà cảnh sát âm thầm bảo vệ em có thể bắt được cô ta gây án."
Ô Nha Nha giơ bàn tay nhỏ chụm thành nắm lên, tựa như đã nắm chắc: "Cứ như vậy, em có thể cho cô ta đi bóc lịch! Ở trước toà, cô ta khẳng định sẽ quỳ xuống cầu xin Châu Tiểu Thấm tha thứ."
Cô nâng cằm lên, làm biểu tình "thế nào, em rất lợi hại phải không".
Dịch Lĩnh câu môi cười, sau đó mới hỏi: "Em cảm thấy tâm nguyện của Kim Cẩm Khê là gì?"

"Là kiếm tiền!", Ô Nha Nha không chút nghĩ ngợi nói.
"Kiếm tiền chỉ là biểu trưng.", Dịch Lĩnh dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, làm phân tích chiều sâu đối với nhiệm vụ trước đó: "Kỳ thực ở bên dưới tiền tài, cô ấy có một yêu cầu sâu thẳm hơn.

Cô ấy mong muốn không phải là thoả mãn vật chất, mà là nhận được sự đồng cảm, là giá trị của bản thân."
"Cô ấy bị fans của Mộ Thần phủ nhận nhiều năm như vậy, đã mất đi năng lực tự định vị bản thân, cô ấy muốn dùng sức mạnh có lực đánh trả lại mọi người, nói cô ấy không phải phế vật, cô ấy cũng có năng lực tự nuôi sống mình, cô ấy không phải là vật phẩm phụ thuộc vào ai."
"Đây mới là thứ đến chết cô ấy cũng muốn có được.

Năm trăm triệu kia chẳng qua chỉ là một công cụ, khẩu hiệu tự chứng minh.

Sống sáu- bảy năm trong sự chửi rủa lẫn chán ghét của mọi người, cô ấy mong muốn nhất chỉ là được một câu khẳng định của mọi người khẳng định và một chút yêu thích mà thôi."
Dịch Lĩnh nhìn về phía yêu quái nhỏ, thấp giọng cười: "Có kiếm đủ năm trăm triệu hay không, kỳ thực cũng không quan trọng, đạt được công nhận của mọi người mới là trung tâm của nhiệm vụ lần trước.

Mà em đánh bậy đánh bạ lại làm được điều này."
Ô Nha Nha nghe đến ngẩn người, qua một hồi lâu mới nỉ non: "Thì ra nhiệm vụ lần trước phức tạp vậy sao? Khó trách nguyện lực em đạt được so với mọi lần tốt rất nhiều!"
Dịch Lĩnh gõ gõ mặt bàn, nhắc nhở: "Cho nên, em hẳn là phải phân tích kỹ nhiệm vụ lần này."
"Đưa Chu Hoan Hoan vào tù tuy cực kỳ vui vẻ, nhưng cô ta sớm đã mất đi lương tâm, cho nên tuyệt đối sẽ không có chuyện thật tình sám hối."
"Cô ta chỉ biết hận em tại sao phải khôi phục ký ức, cũng hận bản thân không sớm một chút giết em."
"Mà điều Châu Tiểu Thấm muốn nhất là không chỉ Chu Hoan Hoan phải đền tội, mà người đó cũng phải thật tình thật lòng nói một câu xin lỗi."
"Em phải hiểu được, bọn họ đã từng thân mật như vậy, đối với Châu Tiểu Thấm mà nói, Chu Hoan Hoan chính là người thân duy nhất của cô ấy."
"Để từ chính miệng của Chu Hoan Hoan, nói ra một câu thật lòng thật dạ rất xin lỗi tớ sai rồi, mới là an ủi lớn nhất cho Châu Tiểu Thấm."
"Đau xót cùng bất bình trong nội tâm của cô ấy, đều sẽ vì câu nói này mà từ từ khỏi hẳn."
Ô Nha Nha nghe được sửng sốt không thôi.

Khi cô cho rằng bản thân đang ở tầng thứ 5, Dịch Lĩnh lại nói với cô, cô thực ra còn đang ở tầng hầm..