Sau khi mời ba ba rời khỏi núi, Ô Nha Nha vì để Chu Hoan Hoan chính mắt chứng kiến "thời khắc vinh quang" bản thân được đại phú hào nhận về làm Công chúa, vào lúc ban đêm liền dọn hành lý ra khỏi nhà cũ của Dịch Lĩnh, tung tăng tung tẻ chạy đến nhờ cậy Chu Hoan Hoan.
"Hình như anh không quá vui?", trước khi xuống xe, Ô Nha Nha nghiêm túc nhìn mặt Dịch Lĩnh.
Dịch Lĩnh đang tự hỏi làm thế nào để đối phó với cha vợ tương lai, vội vàng hoàn hồn, sau đó cười khổ nói: "Em phải rời xa anh, làm sao anh vui cho được?"
Lỗ tai Ô Nha Nha đỏ lên, sau đó liền trợn trắng mắt xuống xe.

Nhưng cô rốt cuộc vẫn không nhịn được, bám vào cửa sổ xe, cười hì hì với Dịch Lĩnh: "Em rất nhanh sẽ trở về.

Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày, chúng ta sẽ có thể gặp mặt."
Cô giơ ra ba ngón tay.
Dịch Lĩnh nắm lấy 3 ngón tay, giọng nói trầm thấp lại dịu dàng: "Ba ngày sau chúng ta gặp lại."
"Được, tạm biệt!", Ô Nha Nha lui về phía sau hai bước, vẫy vẫy tay nhỏ.
Đương lúc Dịch Lĩnh khởi động động cơ chuẩn bị rời đi, cô bỗng nhiên nhào lên, hôn thật mạnh lên má Dịch Lĩnh một cái.

Một nụ hôn này tới quá vội vàng, quá hấp tấp, cho nên không thể nhắm chuẩn, không cẩn thận đem khoé miệng của Dịch Lĩnh cùng hôn luôn.
Một chút ấm áp ướt át dính trên môi mỏng, dùng đầu lưỡi liếm qua vẫn mang theo vị ngọt nhàn nhạt.

Dịch Lĩnh sững người, ước chừng qua một hồi lâu mới vui sướng đến cực điểm mà cười nhẹ.
Thấp thỏm bất an trong lòng đều biến mất, yêu quái nhỏ có thể sử dụng phương thức hữu hiệu nhanh chóng nhất, vuốt phẳng những mặt trái cảm xúc của anh.

Dịch Lĩnh nghiêng đầu nhìn về phía thân ảnh đang hoảng hốt chạy trốn vào chung cư, tròng mắt tràn ngập ánh sao.
Ô Nha Nha chạy một hơi đến cửa nhà Chu Hoan Hoan, sau đó che mặt lại, tâm loạn ý hoảng nỉ non: "Không xong rồi, vừa rồi hình như hôn lên môi.

Ba ba nói không thể hôn môi con trai! A a a!!! Vậy mà thực sự hôn rồi..."
Cô vung nắm tay nhỏ lên đánh vào đầu của mình, phảng phất rất đau khổ, rất tự trách, trên mặt lại không tự giác lộ ra nụ cười ngây ngô.
Nếu cho cô thêm một cơ hội, cô sẽ lựa chọn...!hôn chuẩn hơn một chút!
Miệng Ô Nha Nha cười đến lệch, một giây trước lúc cửa phòng rộng mở, lại đổi thành biểu tình lã chã chực khóc.
"Tiểu Thấm, cậu có thể cho tớ ở nhờ được không? Tớ không còn chỗ để đi nữa rồi.", giọng nói cô mang theo thương tâm muốn chết, trong mắt cũng cất giấu lo lắng thống khổ, giống như đứa trẻ bị người ta vứt bỏ bên đường.
Chu Hoan Hoan vội vàng bước lên ôm chặt cô, không ngừng an ủi: "Đừng khóc, cậu còn có tớ! Cửa nhà tớ vĩnh viễn rộng mở với cậu!" (câu quen quá )
Ngữ khí cô ta nghe chân thành tha thiết đến vậy, mà gương mặt gác lên vai Ô Nha Nha chậm rãi kéo ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp hoạ.

May mắn của Châu Tiểu Thấm khiến cô ta ghét cay ghét đắng, nhưng bất hạnh của Châu Tiểu Thấm lại là suối nguồn vui sướng của cô ta.
Thấy đối phương vừa gặp được đại vận liền rơi vào kết cục bất kham chật vật, cô ta chỉ cảm thấy vui sướng.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu mau vào, chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói.", cô ta đem Ô Nha Nha kéo vào chung cư, vội vàng tìm hiểu tình cảnh của đối phương.
"Vừa rồi bác sĩ Dịch tới tìm tớ.", Ô Nha Nha ngồi xếp bằng trên thảm, rút ra một tờ giấy che mặt lại, bắt đầu thút tha thút thít nói lại chuyện đã trải qua.
Chuyện Dịch Lĩnh muộn như vậy còn tới tìm Ô Nha Nha, Chu Hoan hoan đã biết, cô ta ở trong điện thoại nghe thấy giọng anh ta.

Khi đó cô ta còn tưởng hai người đã tiến đến với nhau, không nghĩ lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn nhanh như vậy.
"Sau đó thì sao?", cô ta vội vàng hỏi.

"Bác sĩ Dịch thấy bài viết trên mạng, cho nên tới tìm tớ nói rõ.", Ô Nha Nha khóc ướt một chiếc khăn giấy, vậy nên lại rút thêm một cái khác.

Diễn khóc từ trước đến nay là sở trường giỏi nhất của cô.
"Anh ấy nói trong lòng anh ấy còn yêu Kim Cẩm Khê, hơn nữa sẽ luôn yêu.

Anh ấy nói trên thế giới này không có bất kỳ ai có thể thay thế được địa vị của Kim Cẩm Khê trong lòng anh ấy, anh ấy bảo tớ đừng chờ đợi, không có hy vọng đâu, hu hu hu..."
Ô Nha Nha nói vậy mà thực sự bi ai, từ giả khóc thành khóc thật.
Khi cô đem tên của Dịch Lĩnh cũng một người phụ nữ khác đặt bên cạnh nhau, còn bịa ra chuyện bọn họ yêu nhau, cô vậy mà cảm thấy tim như bị dao cứa.
Dịch Lĩnh làm sao có thể yêu Kim Cẩm Khê? Anh ấy cũng chưa từng gặp qua Kim Cẩm Khê! Kim Cẩm Khê ở bên cạnh anh ấy là tôi nha, là Ô Nha Nha nhá!
Chỉ là ai biết chứ? Không ai biết Kim Cẩm Khê kia chính là Ô Nha Nha.

Tất cả mọi người cảm thấy Dịch Lĩnh là thuộc về Kim Cẩm Khê! Hai người bọn họ mới là một đôi trời đất tác hợp, đến cả cái chết cũng không thể tách rời họ.
Tư duy này phát tán khiến Ô Nha Nha hoàn toàn nhập vai.

Cô càng khóc càng hăng, càng khóc càng tức giận, lấy di động ra gọi điện cho Dịch Lĩnh, phẫn nộ quát: "Anh không thể thích người khác ngoài tôi! Anh không thể yêu Kim Cẩm Khê, anh chỉ có thể yêu tôi! Đồ trứng thối! Đồ thối tha! Củ cải hoa tâm! Tôi nhổ!"
Chu Hoan Hoan đang chuẩn bị an ủi cô: "...", tính tình Châu Tiểu Thấm có nóng nảy như vậy sao?
Dịch Lĩnh bị mắng không thể hiểu được: "..."
Một giây sau, anh liền lý giải được mạch não của yêu quái nhỏ.


Khẳng định là khi cô bịa ra chuyện cũ đã đem chính mình nhập tâm vào.

Cô như vậy là lo lắng anh sẽ thích người khác sao? Ngay cả một chút tai tiếng cũng không sao chịu đựng?
Ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ này...
Dịch Lĩnh thấp giọng cười, giọng nói cực kỳ từ tính như là suối nguồn trào ra mang theo dòng nước ấm áp an ủi: "Ừ, anh biết rồi, anh chỉ thích mình em.

Trừ bỏ em ra, ai anh cũng đều không yêu.

Anh và Kim Cẩm Khê rốt cuộc có liên quan hay không, người khác không biết, em còn không rõ sao? Bạn gái của anh vẫn luôn là em mà, là Nha Nha mà, không có người khác."
Anh ở đầu dây bên kia dùng ngữ khí sủng nịnh mà gọi tên Ô Nha Nha, tiếng cười mang theo trấn an, cũng mang theo sung sướng, lại dường như lập tức phun một luồng khí nóng bỏng từ microphone chui ra, thổi vào tai cô.
Ô Nha Nha cảm thấy tai mình bị bỏng, sau đó mới khôi phục tinh thần.
Trong nháy mắt, cô đang khóc bi thương nỉ non, nước mắt treo ở khoé mắt cũng ngưng kết, cả người giống như lửa đốt nhanh chóng đỏ mặt lên.
"Biết, đã biết.", giọng của cô dần yếu đi, tiếng nói cũng mềm mại, giống như nước đường hoà tan.
"Không tức giận nữa sao?", Dịch Lĩnh trầm giọng cười.
Thân thể Ô Nha Nha liền mềm nhũn, khi dựa vào sô pha nhanh chóng liếc nhìn Chu Hoan Hoan một cái, nhỏ giọng: "Không!"
"Vậy tốt rồi.

Buổi tối em nhớ ngủ sớm một chút, đừng đùa lâu quá."
"Uhm uhm, em phải cúp máy đây.", Ô Nha Nha dùng móng tay bấu nhẹ vào thảm lông, cúi mặt xuống cất giấu thẹn thùng, cũng cất giấu một tia vui sướng.
Nói chuyện với Dịch Lĩnh, cô luôn vui vẻ.
Chu Hoan Hoan là cao thủ xem mặt đoán ý, chẳng cần nghe thấy hai người nói gì cũng có thể cảm nhận được, vấn đề của hai người đã được giải quyết, không tách ra, có lẽ còn tiến thêm một bước.

Đây hiển nhiên không phải là kết quả khiến cô ta vui mừng.

Hoàn toàn tách hai người ra, đem Châu Tiểu Thấm cô lập, sau đó hoàn toàn khống chế cô trong lòng bàn tay mới là mục tiêu của cô ta.
Vì vậy cô ta ra vẻ lo lắng nói: "Hoan Hoan, cậu đừng quá tin tưởng Dịch tiên sinh.

Thân phận của anh ta là gì? Thân phận của cậu là gì? Cậu phải suy nghĩ kỹ lại.

Hiện thực rất tàn khốc, ở bên cạnh anh ta, cậu định sẵn sẽ không chiếm được đối đãi bình đẳng.

Huống hồ trong lòng anh ta còn có người khác, mà người này đã chết.

Có một câu khó nghe thế này: người sống vĩnh viễn đấu không lại được người chết."
Quả nhiên nghe xong lời cô ta nói, gương mặt vừa lộ ra chút vui mừng của Ô Nha Nha lại trầm xuống.
Cô khổ sở mà đan ngón tay: "Tiểu Thấm, nếu tớ không phải là một đứa trẻ mồ côi thì tốt rồi.

Như vậy, tớ có thể to gan mà theo đuổi bác sĩ Dịch.

Tớ không muốn là cái tay nải của anh ấy, nhưng tớ luyến tiếc rời xa anh ấy."
Cô nói xong lại rơi thêm hai giọt nước mắt.
Tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, cô lau nước mắt lung tung, nhìn khắp nơi, sau đó hâm mộ một tiếng: "Tiểu Thấm, nhà của cậu lớn thật đấy!".