Hai người đang ôm nhau, trên mặt mỗi người tựa mỗi một chỗ tương ứng đều khắc dấu vết của huyết thống.

Nếu nói bọn họ không phải là cha con, vậy ngay cả ông trời cũng sẽ không tin.
Chu Hoan Hoan đứng ở bậc cầu thang chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn này.
Một câu "ba" kia cô ta thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, cứ như vậy nghẹn ở trong cổ họng, hóa thành một khối băng lạnh hoặc một ngọn liệt hỏa làm cô ta lần nữa rơi vào rùng mình lẫn nôn nóng.
"Ba", cô ta chung quy vẫn hé miệng, gọi một tiếng thấp không thể nghe thấy.
Nhưng không có người nào chú ý đến cô ta.
Người cha thân sinh đứng ở nơi cách xa 5 mét cùng một người không có quan hệ huyết thống ôm nhau, cô ta lại không thể tiến lên nhận thân.

Ở trong trường hợp này, cô ta chỉ là một người xem, tác dụng duy nhất của cô ta là chứng kiến hai người trùng phùng, vì bọn họ mà vỗ tay, vì bọn họ mà hoan hô, sau đó rơi vài giọt nước mắt đồng cảm như bản thân cũng vui sướng đến phát khóc.
Vì vậy một giọt nước mắt liền thật sự từ khóe mắt của Chu Hoan Hoan rơi xuống, nhưng là nước mắt đau đớn.
Châu Húc Dương đang chuẩn bị nhắc cô ta chú ý quản lý biểu cảm của mình, cô ta ngay lập tức xuất phát từ bản năng sinh tồn, theo bản năng kéo ra một nụ cười.
Từ mặt ngoài nhìn vào, cô ta giống như thật lòng vì chính bạn tốt của mình mà cảm thấy vui sướng, nhưng sâu trong nội tâm của cô ta lại bị dày vò không ai có thể biết được.
Sau khi hai người ở bậc thang tách nhau ra, cô ta cuối cùng không nhịn được, giọng nói khàn khàn hỏi một câu: "Không kiểm tra ADN sao?"
Kiểm tra xong ADN, cô ta muốn khiến Châu Tiểu Thấm đem câu "Ba ba" vừa rồi gọi ra kia lần nữa nuốt vào!
Người đàn ông cao lớn lúc này mới bố thí cho cô ta một ánh mắt hờ hững, khi rũ mắt nhìn về phía cô gái nhỏ lên trong lồng ngực cùng mình không khác biệt mấy, lại dịu dàng cười: "Tôi cảm thấy không cần thiết."
Quan hệ huyết thống của bọn họ, cơ hồ tuyên khắc ở mỗi một giọt máu.
"Cậu ấy đã phẫu thuật thẩm mỹ.", Chu Hoan Hoan vội vàng thêm vào một câu.
Người đàn ông hiển nhiên cũng biết chuyện này, lại bất vi sở động [1]: "Tôi cảm nhận được, nó chính là con gái tôi.", ông xoa xoa mái đầu cô gái nhỏ, nhẹ thở ra một tiếng thở dài chứa đầy mãn nguyện.
[1] Bất vi sở động: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là thay đổi mà không bị tác động bởi ngoại lực.

Mở rộng ra là dù cho người khác có dụ dỗ thế nào, người đó vẫn có thể giữ vững ý định và nguyên tắc ban đầu của mình.

Ông không nỡ đánh vỡ niềm vui sướng này, tình nguyện không đi kiểm tra ADN cũng muốn nhận con gái.
Chu Hoan Hoan nóng nảy, còn muốn nói cái gì đó, Châu Húc Dương lại ở phía sau cô ta âm thầm kéo lại một cái.
Ô tiên sinh thoạt nhìn liền biết không phải là người dễ đối phó, Chu Hoan Hoan lại cứ ồn ào, nói không chừng sẽ khiến đối phương hoài nghi.

Hành vi phạm tội bọn họ phạm phải nếu bị vạch trần, Ô tiên sinh có thể sẽ lựa chọn bảo vệ con gái của mình, nhưng nhất định sẽ không bỏ qua cho Châu gia.
Người chính trực giống như ông, không chừng sẽ vì đại nghĩa diệt thân.
Tóm lại, trước khi thăm dò được tính cách và đối nhân xử thế của đối phương, thân phận của Chu Hoan Hoan nhất định không được để lộ.
Nghĩ đến đây, Châu Húc Dương lại âm thầm kéo Chu Hoan Hoan một cái.
Chu Hoan Hoan rốt cuộc tỉnh táo lại, kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc, giọng nói có vẻ run rẩy mà than thở: "Đây đại khái chính là ràng buộc huyết thống đi, thật là tốt!"
Đôi mắt của cô ta ánh lên, nước mắt lấp lánh liền chảy ra.
Đúng lúc này, hai chàng trai khôi ngô đem Viện trưởng Cô nhi viện Dương Quang lại.

Trên tay bà ta cầm theo một cái rương nhỏ, sợ hãi lẫn không dám tin tưởng tràn ngập khuôn mặt.
Thấy Ô Nha Nha và Chu Hoan Hoan đứng ở bậc cầu thang, tâm tình của bà ta không khỏi càng trở nên phức tạp.
Bà ta tưởng rằng Chu Hoan Hoan có đủ thủ đoạn, có đủ tàn nhẫn, về sau nhất định có thể ngày tháng dần tốt hơn.

Nào ngờ người tàn nhẫn cũng đấu không lại phúc vận trời sinh.

Châu Tiểu Thấm chính là người có đại phúc khí, cô chân trước mới bị người ta cướp đi thân phận thiên kim nhà giàu, sau liền có được một người ba giàu có.
Ông trời quá trêu người mà.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Viện trưởng được mời vào phòng khách.
"Viện trưởng Chân, hân hạnh được gặp mặt.


Cảm ơn bà từng ấy năm qua đã chăm sóc con gái tôi.

Kẻ hèn này họ Ô, Ô Dung Thành.", người đàn ông vươn tay ra.
Viện trưởng vội vàng nắm lấy bàn tay lớn mà có lực, kinh sợ nói: "Ô tiên sinh, chào ngài, chào ngài!"
Tòa nhà Xuân Nha trải rộng khắp cả nước, bà ta cũng biết.

Nếu Châu Tiểu Thấm thật sự được Ô tiên sinh nhận về, vậy Cô nhi viện Dương Quan có thể có được rất nhiều chỗ tốt.

Có lẽ Ô tiên sinh sẽ mua cho bọn họ một miếng đất, xây một cô nhi viện lớn hơn nữa.
Vậy được bao nhiêu là béo bở?
Trái tim Viện trưởng đều run lên, nhưng nghĩ đến chính mình ngược đãi Châu Tiểu Thấm thời gian dài như vậy tới giờ, cả người lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Đồ vật tôi muốn đều mang đến cả rồi sao? Có thể để tôi nhìn một chút không?", Ô Dung Thành lịch sự dò hỏi.
"Mang đến, đã mang đến, ngài xem thử.", Viện trưởng vội vàng mở rương nhỏ, chuẩn bị đem đồ vật lấy ra.
Ô Dung Thành lại xua tay, ý bảo bà ta trước tiên không cần vội.
"Con gái tôi khi đi lạc mặc một chiếc váy liền áo thuần màu trắng, trên váy thêu đầy dứa nhỏ màu vàng nhạt.

Giày mang cũng là giày da nhỏ màu vàng nhạt.

Nó còn đeo một miếng ngọc bội, trên ngọc bội khắc hai chữ An khang.

Không biết tôi nói đúng không?"

Ô Dung Thành cực kỳ chăm chú nhìn về phía Viện trưởng.
Viện trưởng vội vàng lấy từ trong rương ra một chiếc váy liền áo thêu đầy dứa nhỏ, một đôi giày da nhỏ màu vàng nhạt, một miếng ngọc bội hình quả trứng khắc hai chữ "An khang".
Khi mỗi một đứa trẻ bước vào cô nhi viện, Chính phủ đều sẽ thành lập một kho hồ sơ như vậy cho bọn họ.

Nếu một ngày nào đó trong tương lai, thân nhân của bọn họ tìm đến cửa, cũng có cơ sở để phân biệt.
Kho hồ sơ của Châu Tiểu Thấm đã bị Chu Hoan Hoan cầm dùng.

Bây giờ thân nhân của Chu Hoan Hoan tới tìm kho hồ sơ của cô ta, tất nhiên nó sẽ thuộc về Châu Tiểu Thấm.
Mà những món đồ đó, không một cái nào sai với miêu tả của Ô Dung Thành.

Không cần làm xét nghiệm ADN gì đó, đây là chứng cứ tốt nhất.
Ô Dung Thành nâng chiếc váy liền áo được bảo quản hoàn hảo, sau đó ánh mắt khẽ run mà nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh mình.
Giọt nước mắt lấp lánh của Ô Nha Nha chợt lóe, sau đó giọng nói khàn khàn mà gọi một tiếng "Ba ba".
Một tiếng gọi này đã không còn khiếp đảm cùng không xác định như lúc trước, mà chứa đầy quyến luyến nồng đậm cùng vui sướng.
"Ba ba", cô lại gọi một tiếng, sau đó chui vào lòng của Ô Dung Thành.
Ô Dung Thành vội vàng ôm lấy cô, từng chút từng chút khẽ vuốt tóc cô, không chê phiền hà mà hòa theo: "Ba đây, ba ở đây, ba ba đã tìm được con rồi."
Cả người Ô Nha Nha đều run rẩy, giống như khóc đến không thể kiềm chế, nhưng trên thực tế, cô đang cười một tràng.

Đây là lần đầu cô cùng ba ba làm nhiệm vụ, cảm giác chơi thật vui vẻ.
"Ba ba, ba ba, ba ba!", cô dùng sức ôm chặt ba ba, giống như đầu con gấu nhỏ trong lồng ngực ông dụi dụi.

Ô Dung Thành cười trầm thấp, đôi mắt kích động vô biên, vui sướng dịu dàng vô hạn.

Ông tôn quý như vậy, uy nghiêm như vậy, nhưng khi đối mặt với con của mình lại dịu dàng như vậy, từ ái như vậy.
Ông có kiên nhẫn vô tận đi bao dung con của mình, cũng có năng lực cường đại bảo vệ con của mình, lại càng có tình thương không đếm được của người cha sẽ tặng cho con của mình.
Động tác ông vuốt ve Ô Nha Nha cẩn thận như vậy, giống như vuốt ve một bảo vật vô giá.

Chu Hoan Hoan ngồi ở bên cạnh hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn này, đồng tử muốn chảy ra máu tươi ghen ghét.

Nhìn qua vật chứng Viện trưởng mang đến, cô ta có thể xác nhận, đây chính là ba ba của mình!
Không cần kiểm tra ADN, đây là ba của cô!
Tôi mới là người nhà họ Ô, tôi mới là Chu Hoan Hoan.

Trái tim bị xé rách của cô ta đang phát ra tiếng hò hét như vậy.
Nhưng trong hiện thực cô ta lại chỉ có thể cắn chặt răng, bức bách chính mình im miệng.
Vì cướp đi thân phận của Châu Tiểu Thẩm, cô ta đã làm quá nhiều việc sai trái.

Cô ta thay đổi dung mạo, lẫn lộn huyết mạch, mua chuộc bọn bắt cóc, phạm tội mưu sát.

Cô ta như vậy, sao dám ở trước mặt ba mình phơi bày hết thảy chân tướng, để ông đối mặt với tội ác ghê tởm của cô ta?
Ba của cô ta là người ba tốt nhất trên thế giới, vì vậy cô ta cũng nên là đứa con gái tốt nhất trên thế giới.
Cô ta muốn ba mình cảm thấy kiêu ngạo vì mình, chứ không phải khó chịu, thậm chí là chán ghét.
Lần đầu tiên, Chu Hoan Hoan vậy mà hiểu được cách dùng tam quan chính xác để suy xét vấn đề.

Vì vậy cô quản chặt miệng mình, cũng vãn hồi lý trí muốn sụp đổ.
Cô ta cười vui sướng, thỉnh thoảng lau giọt nước mắt cảm động trên khoé mắt, giống như một người xem đủ tư cách.

Nhưng ở bên trong thân thể không ai thấy được, trái tim cô ta đang bị xé rách, linh hồn đang khóc rống.
Châu Húc Dương thường quét mắt liếc nhìn cô ta một cái, thật sự bội phục tố chất tâm lý mạnh mẽ của cô ta.

Nếu đổi lại là chính mình, chỉ sợ đã sớm chạy tới ôm đùi của Ô Dung Thành..