Đến kì thi, sinh viên trên cả nước ôn tập đến tối tăm mặt mũi.

Tôn Tâm Nghiên không ngờ, lúc sắp nghỉ học, cô lại quen được một bạn mới.

Cô gái này tên Đàm Á Lôi, cùng lớp cô, cao hơn cô nửa cái đầu, mày rậm mắt to, đường nét rất sâu, có cảm giác lai tây. Học kỳ một sắp kết thúc, Tôn Tâm Nghiên và cô ấy không hề biết nhau, cuối cùng trong một tiết sinh học tế bào, cô gái này trùng hợp lại ngồi cạnh cô.

Cô giáo nói tiết học này rất quan trọng, Đàm Á Lôi bèn mang theo sách tới học, mới ngồi xuống một lát, lại lẩm bẩm, “Bút của mình đâu rồi nhỉ…” Cô ấy cúi đầu tìm đông tìm tây trên mặt đất, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Tôn Tâm Nghiên.

“Cậu có mấy bút?”

Từ cây bút này, hai cô bắt đầu quen nhau. Mấy tiết còn lại của hai ngày học cuối cùng, Đàm Á Lôi đều chủ động ngồi với Tôn Tâm Nghiên.

Có hôm, sau khi hết tiết, Đàm Á Lôi nói, “Tớ muốn đi ăn mì sợi Thanh Đạm quá, cậu đi không?” Ngày đó Tôn Tâm Nghiên không đói bụng, nhưng vẫn đi với cô ấy.

Tới quán Thanh Đạm, Đàm Á Lôi hỏi Tôn Tâm Nghiên, “Nghe người ta nói cậu và bạn cùng phòng ký túc mâu thuẫn với nhau à?”

“Cũng không tồi, nhưng không thân nhau.” Tôn Tâm Nghiên gắp rau thơm ăn với mì sợi ra.

“Cậu không ăn sao? Cho tớ đi.”

Tôn Tâm Nghiên sửng sốt, “Cậu muốn sao?”

“Muốn.” Đàm Á Lôi nhìn cô gắp rau thơm để sang bát của mình, hỏi: “Cậu là người Giang Tô?”

Tôn Tâm Nghiên gật đầu.

Đàm Á Lôi nói, “Vậy lớp chúng ta có một người Giang Tô là cậu.” Vì thế Tôn Tâm Nghiên lại hỏi cô ấy là người ở đâu.

“Cát Lâm.” Tiếng phổ thông của cô ấy mang theo giọng địa phương, “Tớ rất muốn đi Giang Tô chơi, nhưng không có cơ hội, cô ruột tớ ở Thượng Hải đấy.”

Tôn Tâm Nghiên cười, “Thượng Hải không phải Giang Tô, chỉ gần Giang Tô thôi.”

“Tớ biết mà, sông Hoàng Phố bên đó giống hệt sông Trường Giang bên này nhỉ.”

Sau bữa cơm này, Đàm Á Lôi ăn cơm, tắm rửa đều sẽ nhắn tin hỏi Tôn Tâm Nghiên có muốn đi cùng không, hơn nữa lại rất tự nhiên, như quen thuộc từ lâu. Tôn Tâm Nghiên cảm thấy cô ấy khá lạnh lùng, rất ít khi cười, nói chuyện làm việc đều rất dứt khoát, giống con trai, lại giống một chị đại.

Hôm nay Hà Tân tới đọc sách với cô, laptop Tôn Tâm Nghiên đang bị hỏng, tiện thể mang tới đây cho cậu sửa luôn. Trong thư viện, Hà Tân giúp cô sửa máy tính, cô ở bên cạnh kể về Đàm Á Lôi, giọng nói vô cùng hưng phấn.

Tôn Tâm Nghiên: “Anh không biết đâu, cậu ấy buồn cười cực, ngày hôm qua cậu ấy tắm rửa xong thì đi sấy tóc, cậu ấy bảo sao tóc mình càng sấy càng ướt thế nhỉ. Em nhìn cũng thấy nó rất ướt, kết quả anh biết sao không, cậu ấy lại đi gội đầu lần nữa.”

Trên mặt Tôn Tâm Nghiên mang theo ý cười, điềm tĩnh tươi mát.

Hà Tân vẫn không nói gì, chờ đến khi cô nói xong, cậu mới dời mắt khỏi màn hình, quay sang nhìn cô, nhìn đến khi cô cảm thấy ngượng ngùng, cậu mới lười nhác sờ mũi cô, “Vui đến vậy sao?”

“Không có, chắc tại cảm thấy người Đông Bắc rất buồn cười.” Tôn Tâm Nghiên lại nói: “Chờ thi xong, chúng ta mời cậu ấy với bạn trai cậu ấy đi ăn cơm nhé?”

Cô đã gấp chờ không nổi mà muốn thắt chặt tình cảm với cô ấy.

“Em nói thế nào thì làm thế ấy.” Hà Tân lười biếng nghe lời cô.

Tôn Tâm Nghiên cười nhạt, nhìn máy tính, “Xong chưa?”

“Rồi.”

Hà Tân lấy đĩa ra, gõ nhẹ lên đầu cô, “Về sau có bản cập nhật thì phải cập nhật ngay, biết chưa? Đúng là ngốc như heo mà.”

Trong chuyện sử dụng máy tính, Tôn Tâm Nghiên là đồ ngốc chính hiệu, camera có cách sử dụng riêng, cô chỉ dùng mà không giữ. Dù bất kì cái gì nhảy ra nhắc nhở cập nhật đều bị cô trực tiếp xoá đi. Phần mềm ban đầu dùng rất tốt, cô cảm thấy không cần cập nhật, càng không cần phải nâng cấp tính năng nào, nên cô không hề có thói quen thay đổi phiên bản đang dùng.

Thói quen này thể hiện hoặc là cô lười biếng, hoặc là cô rất trung thành với một thứ, chỉ thích nhàn hạ yên ả.

Hà Tân: “Rất nhiều phần mềm đổi mới là để sửa những lỗ hổng bên trong, cải thiện nó. Hiểu chưa.”

……

Mấy ngày sau, cả hai trường đại học đều cho sinh viên nghỉ học, để bước vào giai đoạn ôn tập cuối cùng.

Tôn Tâm Nghiên không cho Hà Tân tới nữa. Bây giờ cô đã có bạn mới, đã không còn cô đơn như trước kia. Thứ nữa là ôn tập với cậu sẽ làm cô phân tâm ít nhiều, bớt một người thì hiệu suất sẽ cao hơn.

Sáng hôm nay, gần 10 giờ Hà Tân mới ngủ dậy, nói vài câu với Tôn Tâm Nghiên trong điện thoại, gặm một ổ bánh mì kẹp xong cậu nhanh chóng mang sách tới phòng tự học.

Khi cậu tới thì đã có sinh viên ngồi đầy, cậu đơn giản ngồi một mình ở bàn đầu tiên. Đọc sách đến giữa trưa, Trần Lỗi gọi điện tới, bảo cậu đến nhà ăn tầng hai ăn cơm.

Hà Tân đi qua, nhìn thấy ba cô gái lớp mình đều ở đây. Thẩm Minh mỉm cười, gật đầu với cậu, Hà Tân cởi áo khoác, trên mặt không biểu hiện gì, cũng gật nhẹ đầu với cô ta.

Bốn năm thằng con trai, bảy tám đĩa rau xào, bữa cơm vô cùng náo nhiệt.

Bữa ăn hôm đó là do một nam sinh tên Lâm Thời khởi xướng, thật ra là muốn mời Thẩm Minh ăn cơm, lại sợ cô ta không đồng ý, nên đã kéo bảy tám người cùng lớp đi cùng, nói là ăn một bữa trước khi thi.

Còn Hà Tân, thuần túy là bị gọi tới làm diễn viên quần chúng, trong nhóm nam sinh này, phảng phất chỉ có cậu là nổi bật nhất trong nhóm. Cậu là người không thích nói nhiều, nhưng cậu lại tự tin, tính cách thì bỏ đi, đã bị bọn họ trộn lẫn từ lâu. Hơn nữa biết cậu đã có bạn gái, tình cảm rất tốt, trong trường hợp này cũng không sợ cậu cạnh tranh.

Ở trong bữa ăn, cậu trai này biểu hiện rất tốt, biết bố mẹ Thẩm Minh đều làm việc trong ngành hàng không, vì thế trong chốc lát đã nói tới tình hình phát triển trong nước và quốc tế, sau lại nói tới thành quả nghiên cứu mới nhất, nghĩ sẽ bắt chuyện được với cô ta. Kết quả cô gái thật sự hào phóng, hỏi cái gì đáp cái nấy, rõ ràng là không quan tâm tới phản ứng của cậu ta.

Trần Lỗi ở bên cạnh làm mặt quỷ với Hà Tân, ý là chúng ta cứ lẳng lặng xem thằng kia xấu mặt đi.

Nói nói cười cười, một người bỗng nhiên quay đầu, “Thầy Giang……”

Vài người cũng sôi nổi quay đầu, thấy thầy giáo dạy thiết kế bản đồ đi ngang qua, hình như đang đi lấy cơm.

Thầy giáo hơn năm mươi tuổi, tóc đã điểm bạc, thân thiết cười tươi đi tới, xua xua tay, miễn cho bọn họ đứng dậy chào, “Ở đây đang liên hoan à?”

“Đúng vậy, sắp cuối kỳ, mọi người tụ họp tại đây, thầy Giang cũng cùng ăn đi.”

Mấy học sinh cùng nhiệt tình mà nói: “Đúng vậy, thầy cùng ăn với tụi em đi.”

Thầy giáo là người chính trực, bình dị gần gũi, tất cả mọi người đều quý ông.

“Không cần không cần, thanh niên các em liên hoan, ông già như tôi quấy rầy các em làm gì. Các em ăn đi.”

Ông đi rồi, mọi người lại vui vẻ ăn cơm.

Nhà ăn vô cùng náo nhiệt, qua một lát, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to từ ngoài cửa sổ, mọi người cùng đưa mắt nhìn.

Mấy cậu nam sinh tò mò nhìn qua, không biết ai là người đứng lên đầu tiên, nháy mắt một bàn người đều chạy qua.

……

Giữa trưa, Tôn Tâm Nghiên nhắn tin cho Hà Tân, cậu không đáp. Sau cô lại gọi điện cho cậu, gọi thông, nhưng không ai nhận. Cô đoán cậu quên mang di động, nghĩ cậu thấy số mình sẽ gọi lại, nên không gọi nữa.

Hơn 4 giờ chiều, Tôn Tâm Nghiên một mình đi bệnh viện lấy thuốc. Kinh nguyệt của cô không đều nên vẫn phải uống thuốc để điều chỉnh, không được ăn thức ăn chứa chất kích thích, mỗi ngày chỉ được pha thuốc uống với nước. Rất nhiều người xếp hàng trong phòng phụ khoa, chờ đến lúc gọi tên mình, cô lại thử gọi điện cho Hà Tân, kết quả cậu tắt máy.

Vừa nghe thấy tắt máy, tim Tôn Tâm Nghiên bỗng nhiên đập nhanh, hoang mang rối loạn.

Di động Hà Tân luôn ở trên người, mở máy suốt 24 giờ, cô quen cậu đã lâu, cũng chưa bao giờ không liên lạc với cậu lâu như vậy. Vừa nghĩ cậu không mang di động theo, đến chạng vạng, cậu chắc chắn cũng phải trở lại ký túc xá.

Đầu óc Tôn Tâm Nghiên mơ hồ đi lấy thuốc, xuống lầu nộp lệ phí. Cô vừa đi vừa tìm số điện thoại Trần Lỗi. Kết quả điện thoại Trần Lỗi cũng thông, nhưng cũng không ai tiếp.

Ở lầu một nộp phí xong, Tôn Tâm Nghiên nhìn di động, trong lòng là những ý nghĩ hoang đường.

Di động bị trộm? Chắc là trong nhà cậu đột nhiên phát sinh chuyện gì, cảm xúc tệ đến mức bất cứ ai điện thoại cũng không tiếp? Hoặc là đã có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra?

Hồn bay phách lạc ngồi trong đại sảnh bệnh viện, Tôn Tâm Nghiên nhìn dòng người qua lại xung quanh, nghĩ đến việc cậu gặp chuyện không may, lòng bàn tay lạnh ngắt.

Cô quyết định đến trường tìm cậu.

Đúng lúc này, bóng dáng hai người trẻ tuổi vội vàng xuyên qua đám đông, đi đến cửa sổ đóng viện phí. Tôn Tâm Nghiên cảm thấy mình đang gặp ảo giác.

Hà Tân và một cô gái.

Cô gái dáng người cao gầy, trên người mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, tóc quăn ở sau đầu búi kiểu Hàn Quốc. Hà Tân cúi đầu nhìn biên lai trên tay, khi cô gái đó nghiêng mặt nói chuyện với cậu, Tôn Tâm Nghiên cảm thấy hai lỗ tai như nứt ra, kêu ong ong, nghe không rõ âm thanh xung quanh.

Người rất nhiều, cách cũng xa, nhưng con gái trời sinh mẫn cảm, Tôn Tâm Nghiên liếc mắt một cái đã nhận ra cô gái này.

Cô gái này cô đã gặp qua, ở trên lớp của bọn họ.

Hà Tân nộp tiền xong, mặt lạnh lùng cầm tiền thừa trên tay đi tới thang máy, Thẩm Minh xách theo một bọc thuốc nhỏ đi bên cạnh.

Hà Tân đột nhiên dừng lại, ngơ ngẩn.

Cậu kinh ngạc đi tới, “Nghiên Nghiên, sao em lại ở đây?”

Tôn Tâm Nghiên ngồi không nhúc nhích, ánh mắt tĩnh lặng mà nhìn cậu, rất bình tĩnh nói, “Em tới lấy thuốc, còn anh, em gọi cho anh, sao anh lại tắt máy.”

Thẩm Minh đứng cách đó không xa, bình tĩnh nhìn bọn họ.

Hà Tân cảm giác thần sắc Tôn Tâm Nghiên không đúng, quay đầu nói với Thẩm Minh: “Cậu lên trước đi, tôi đưa bạn gái về.”

Thẩm Minh gật gật đầu, lúc gần đi lễ phép mỉm cười với Tôn Tâm Nghiên.

Hà Tân nắm tay Tôn Tâm Nghiên, dẫn cô rời khỏi bệnh viện. Mới ra khỏi cửa Tôn Tâm Nghiên đã rút tay ra khỏi tay cậu.

Hà Tân: “Nghe anh nói, giữa trưa thầy giáo của bọn anh đột nhiên bị xuất huyết não, trong nhà ông không có ai, bọn anh ở đây với ông hết một buổi trưa, di động anh nhất định là hết pin rồi.”

Hà Tân biết cô giận, vừa nói vừa tìm điện thoại, đưa cho cô xem.

Tôn Tâm Nghiên không xem, chỉ rũ mắt nói: “Em biết rồi.”

“Thật không?” Hà Tân nhìn mặt cô chằm chằm, hỏi, “Lại suy nghĩ vớ vẩn cái gì?”

Cậu muốn nắm tay cô, Tôn Tâm Nghiên âm thầm né tránh, “Không có, do vừa rồi tìm không thấy anh nên sốt ruột thôi, anh cứ đi đi, em về trường trước.”

Hà Tân đi theo cô đến ven đường, giúp cô đón xe, đỡ cửa xe nói: “Buổi tối anh tìm em.”

Trước kia, Tôn Tâm Nghiên chưa từng có loại cảm giác này —— có lẽ có một ngày, cô sẽ không tìm ra Hà Tân.

Hôm nay, cô đã cảm nhận sâu sắc được loại vô lực bất an này. Cô không đoán sai, đúng là có chuyện ngoài ý muốn. Nhưng cậu vội đến mức thời gian gọi một cuộc điện thoại cũng không có sao? Di động hết pin, không thể mượn di động người khác sao?

Có thể, chỉ là cậu đã khác trước đây, không còn lo lắng sốt ruột cho cô nữa, cho nên, cứ như vậy tự nhiên không nhớ phải gọi cho cô.

Nhưng còn cô, lại càng ngày càng để ý cậu. Còn công bằng sao?

Vì thế buổi tối, Hà Tân chờ trước ký túc xá của Tôn Tâm Nghiên khoảng một tiếng, cô mới chậm rãi đi xuống.

Xung quanh không có ánh sáng, Hà Tân đứng dưới tàng cây ở ngoài ký túc xá, trên đầu đội mũ, mặc chiếc áo khoác dày, hút thuốc chờ ở bên kia.

Một chút ánh sáng từ tàn thuốc lại càng làm cho xung quanh trở nên u ám.

Tôn Tâm Nghiên đi đến trước mặt cậu, mới phát hiện cậu đã cao lớn như vậy.

Hà Tân nhìn chằm chằm cô một lát, ngữ khí nặng nề, “Hết giận rồi à?”

Tôn Tâm Nghiên không hé răng.

Kỳ thật đợi lâu như vậy, trong lòng Hà Tân cũng thấy bực bội, cảm thấy cô quá tùy hứng. Nhưng khi nhìn thấy cô, lửa giận lại vơi hơn phân nửa.

“Phạt anh đúng không?” Điện thoại không nhận, tin nhắn không đáp, cậu còn tưởng rằng đêm nay cô nhẫn tâm đến cùng không chịu xuống.

Tôn Tâm Nghiên cúi đầu không nhìn cậu.

Hà Tân kéo cánh tay cô về phía mình, ôm eo cô, ấn gáy cô vào ngực mình.

Khuôn mặt Tôn Tâm Nghiên dán lên vạt áo cậu.

Áo khoác cậu lạnh ngắt, không giống vải dệt, chất liệu cứng cáp, mặt trên phủ một lớp sương mỏng.

Quần áo ma xát phát ra âm thanh rất nhỏ, cậu ôm chặt cô, hôn lên cái trán trơn bóng của cô, lại dùng môi cọ cọ lỗ tai cô, “Còn giận anh nữa không?”

Đêm khuya tháng 1 ở Cáp Nhĩ Tân, cậu nói một câu, thở ra toàn khói trắng.

Nhìn cậu lạnh đến như vậy, Tôn Tâm Nghiên đau lòng đến rớt nước mắt. Cô ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt lại rũ xuống, ở trước ngực cậu lắc lắc đầu.

“Nghiên nghiên……” Thấy cô lại thuận theo, Hà Tân nhẹ nhàng kêu cô một tiếng, cúi đầu tìm môi cô, hôn cô thật sâu.

Chỉ chốc lát sau, có vài nữ sinh được bạn trai đưa về, ở trước cửa ký túc xá từ biệt.

Ký túc xá nữ ban đêm, vẫn luôn miên man tình ý như vậy.

Cảm xúc ổn định lại, Hà Tân cúi người, kề trán lên trán Tôn Tâm Nghiên, kể chuyện từ trưa đến giờ cho cô nghe, lại hỏi cô nguyên nhân tức giận.

Tôn Tâm Nghiên lúc này mới nói cho cậu nghe buổi chiều mình có bao nhiêu lo lắng.

Hà Tân rất sảng khoái thừa nhận mình sai, bảo đảm lần tới sẽ gọi trước báo cho cô một tiếng, xong rồi lại vuốt mặt cô hỏi: “Điện cho anh không được mà giận như vậy, tính tình ngày càng càng xấu nhỉ? Học ai vậy.”

Tôn Tâm Nghiên nói ra sự tủi thân thật sự của mình: “Đó là bởi vì anh ở bên một cô gái khác.”

Mặt Hà Tân chìm trong mũ, mắt mũi ẩn ở bên trong, có vẻ rất bình tĩnh.

“Cùng lớp với anh, căn bản không thân.” Cậu mổ nhẹ lên môi cô, “Số điện thoại cũng không có, không tin thì em cứ kiểm tra.”

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu.

Cô mà xem, lại có vẻ càng keo kiệt.

“Giáo viên các anh thế nào rồi?” Cô hỏi.

“Nằm viện, đang ở phòng ICU, con cái đều ở nước ngoài, vợ ông cũng không ở đây, đi công tác rồi.”

Trải qua chuyện ngoài ý muốn của bố mình năm ấy, Hà Tân xem như có kinh nghiệm, đưa người đến bệnh viện rồi cả một buổi trưa bận rộn trong ngoài đều là cậu. Ông sống một mình, vợ cũng là giáo sư đại học, đi nơi khác mở buổi toạ đàm.

“Thật đáng thương.” Tôn Tâm Nghiên ôm cậu chặt hơn, “Lạnh quá, anh về đi, chuẩn bị đóng cửa rồi.”

“Không ghen nữa à?”

“Em giận như vậy, anh không thấy phiền sao.”

Hà Tân rất đau lòng, chậm rãi vuốt ve tóc cô.

“Đương nhiên là không, cái kia của em không phải đang tốt sao, sao lại đi bệnh viện?”

“Nói với anh anh cũng không hiểu, dù sao cũng phải uống thuốc rất lâu.”

“Lần sau anh đưa em đi.”

“Xem biểu hiện của anh đã, biểu hiện tốt sẽ mang anh theo.”

“Dùng lương tâm mà nói xem, anh đối xử với em có tốt không?”

“Không tốt bằng trước kia.” Giọng nói Tôn Tâm Nghiên thỏ thẻ, không nhìn vào mắt cậu.

“Sao lại không tốt bằng trước kia?” Hà Tân nhướng một bên lông mày.

Tôn Tâm Nghiên trầm mặc.

Hà Tân: “Nghiên Nghiên, về sau anh sẽ đối xử với em tốt hơn nữa.”

Cô nâng mí mắt: “Anh nói phải giữ lời…”

“Được, giữ lời.”

Suốt một ngày, đến lúc này Tôn Tâm Nghiên mới cười, cô đẩy cậu ra, “Được rồi, anh mau về đi, lạnh quá, em về ký túc xá đây.”

Trước khi đi, cô vội vàng đặt một nụ hôn nhẹ lên mặt cậu, rồi chạy đi, bóng dáng uyển chuyển nhẹ nhàng biến mất ở phía trước.

- -----oOo------