Sau khi thi xong, Hà Tân mời bạn bè của Tôn Tâm Nghiên đi ăn cơm.

Lần đầu Tôn Tâm Nghiên muốn cậu mời bạn cô đi ăn cơm, Hà Tân không tùy tiện tìm quán cơm nào đó gần trường, mà mời bọn họ đi ăn tiệc đứng ở khách sạn, một phần hết 188 tệ.

Đàm Á Lôi và bạn trai cô ấy đều cảm thấy bọn họ quá khách sáo rồi, những thứ khác cũng cảm thấy đau đầu, rốt cuộc về sau còn phải mời cơm lại.

Ngay từ đầu Đàm Á Lôi đã nói thẳng với Tôn Tâm Nghiên: “Cậu nói bạn trai cậu cứ như bình thường là được, về sau khi mời lại cũng đỡ áp lực cho bọn tớ.”

Tôn Tâm Nghiên: “Tớ đã nói với Hà Tân rồi, nhưng anh ấy không muốn làm quá sơ xài. Nếu muốn mời lại thì cứ tìm một chỗ là được, anh ấy không để ý đâu, thật đấy.”

Đàm Á Lôi: “Cậu nói đấy nhé, không được lừa tớ đâu đấy, đến lúc đó tớ và Lỗi tử mời các cậu ăn lẩu, được không?”

Tôn Tâm Nghiên: “Được chứ, tớ cũng rất thích ăn lẩu.”

Đó là một buổi tối tốt đẹp.

Tôn Tâm Nghiên cảm thấy, đây có thể là bữa ăn vui vẻ nhất từ lúc cô vào đại học. Trước kia cô đã từng nghĩ đến bữa tối có bốn người, có mình, bạn trai mình, hơn nữa còn có cả bạn tốt, bạn trai của cô ấy, mọi người quang minh chính đại, ấm áp tụ họp với nhau, giống như những người trưởng thành.

Bạn trai Đàm Á Lôi không học y mà học kế toán ở học viện tài chính, đã sang năm hai, là người Đông Bắc, vóc dáng còn cao hơn Hà Tân, rất cường tráng, đôi mắt hẹp dài, cũng không nhiều lời, nhưng nhìn qua rất thật thà.

Hai cô gái rất sôi nổi, suốt cả buổi đều là các cô nói chuyện. Tiệc đứng không có gì ngon, nhưng hải sản lại khá lạ miệng. Hà Tân ở bên cạnh giúp Tôn Tâm Nghiên lột vỏ tôm, khi câu chuyện chuyển hướng sang mình thì mới mở miệng. Sau lại không biết nói thế nào tới chuyện tập thể hình, hai chàng trai mới giao lưu vài câu.

Hai cậu đều không cùng trường với các cô, nên sau khi ăn xong hai cô muốn tự mình về trường.

Khi đứng trước cửa tạm biệt, Hà Tân hỏi Tôn Tâm Nghiên: “Không cần anh đưa về sao? Hay cứ để anh đưa về đi, cũng muộn rồi.”

Trên đầu Tôn Tâm Nghiên đội mũ nhung Beret, tóc dài rũ xuống trước ngực, bị gió thổi bay bay nhẹ nhàng. Hà Tân giúp cô kéo mũ xuống chỗ những sợi tóc rơi ra.

Tôn Tâm Nghiên: “Không cần đâu, em về cùng với Đàm Á Lôi là được rồi, bạn trai cậu ấy cũng không tiễn mà. Anh đi về cẩn thận.”

Hà Tân: “Khi về đến trường nhớ gọi điện cho anh.”

Tôn Tâm Nghiên: “Ừm.”

Khi ngồi trên xe taxi, Đàm Á Lôi nói: “Nhà bạn trai của cậu có vẻ giàu nhỉ?”

Tôn Tâm Nghiên không kiêng dè gì, “Bố anh ấy làm kinh doanh, điều kiện trong nhà rất tốt.”

“Hai người quen nhau bao lâu rồi? Cậu ấy đối với cậu rất tốt.”

“Hơn hai năm, bọn tớ là bạn học cấp ba.”

“Lâu nhỉ, mối tình đầu phải không?”

Tôn Tâm Nghiên gật đầu.

Hai người xuống xe rồi đi vào trong trường.

Ban đêm, sân trường rất yên tĩnh, một đôi tình nhân đang lôi lôi kéo kéo ở dưới gốc cây phía xa xa, khi Tôn Tâm Nghiên và Đàm Á Lôi đi ngang qua, cô gái bỗng nhiên la to một tiếng “Anh cút đi!”

Theo âm thanh phẫn nộ vang lên, là một chiếc di động bị ném ra xa bốn năm mét, pin bay thẳng đến bên chân Tôn Tâm Nghiên, dọa cô hết hồn.

Đàm Á Lôi kéo cánh tay Tôn Tâm Nghiên sang bên cạnh.

Đi ra xa rồi cô ấy mới nói: “Nóng tính thật, không hiểu chuyện gì cả, bọn con trai nhất định rất đau đầu.”

Mặt Tôn Tâm Nghiên nóng lên, có cảm giác như Đàm Á Lôi đang nói mình vậy.

Cô thử giải thích cho cô gái đó: “Chắc là giận quá thôi.”

Đàm Á Lôi nói: “Khi giận không thể coi bạn trai như bố mẹ mình được, bạn trai không phải người nhà, ai chịu nổi có người giận dỗi mỗi ngày được.”

Nhìn cách Đàm Á Lôi nói về bạn trai, có vẻ rất dày dặn kinh nghiệm.

Tôn Tâm Nghiên nhớ tới mình với Hà Tân.

Không phải người nhà sao? Trong lòng cô đã sớm đem cậu trở thành người nhà của mình rồi, hơn nữa lại rất thân thiết như bố cô. Cô tin tưởng cậu, nhưng đồng thời, lại không khống chế được tính chiếm hữu của bản thân, hay đố kỵ, vì thế hơi có gió thổi là lại giận cậu, không giữ được bình tĩnh.

Gió đêm thổi từng đợt, cằm Đàm Á Lôi chôn trong khăn quàng cổ, ôm cánh tay bước nhanh hơn. Đi hai bước cô ấy lại quay đầu nhìn Tôn Tâm Nghiên phía sau, “Còn không nhanh lên, cậu không lạnh à?”

Tôn Tâm Nghiên đuổi kịp, “Cậu và Thạch Lỗi không gặp mặt hằng thường được, cậu vẫn yên tâm vậy sao?”

Đàm Á Lôi nói bình thường cô ấy và Thạch Lỗi gặp nhau một đến hai lần một tuần.

“Có gì không yên tâm chứ, cậu cứ nghĩ đi, nếu là cậu thì bạn trai cậu chắc chắn sẽ động tâm, nhưng nếu không phải cậu, người khác chưa kịp nhìn, bạn trai cậu đã chạy mất rồi. Tớ và anh ấy lại không phải đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, việc học ở trường cũng bận rộn, ít gặp mặt có khi lại ít mâu thuẫn.”

Tôn Tâm Nghiên cảm thấy cách suy nghĩ của cô ấy thật thoáng.

Đàm Á Lôi bỗng nhiên nhìn cô, hỏi: “Ai da, có phải cậu không tham gia câu lạc bộ nào không? Bình thường thấy cậu rất rảnh rỗi.”

Tôn Tâm Nghiên: “Hồi khai giảng tôi đã tham gia hai câu lạc bộ.”

Câu lạc bộ tiếng Anh, câu lạc bộ khiêu vũ, vừa nhập học đã bị học tỷ khuyến khích tham gia. Cô khá rụt rè, không thích làm quen với người lạ, vài lần không đi hoạt động, dần dần cũng không ai gọi cô nữa.

Đàm Á Lôi: “Học kỳ sau cậu gia nhập câu lạc bộ kịch nói của bọn tớ đi, tớ dẫn cậu đi chơi, hoạt động của bọn tớ nhiều lắm, xem phim rồi viết kịch bản gì đó, cậu lại xinh đẹp, nói không chừng còn có thể nhận vai chính. Đừng cả ngày đọc sách, cậu đọc sách đến ngây người rồi đó.”

Tôn Tâm Nghiên: “Học kỳ sau rồi nói, còn không biết có tăng thêm tiết nào không.”

“Lại nói nữa,” Đàm Á Lôi nhìn cô ngượng ngùng mà xoắn xít, “Năm nhất đều là những môn cơ bản, có gì mà khẩn trương.”

Tôn Tâm Nghiên ngẫm nghĩ, bật cười, “Vậy được rồi, học kỳ sau cậu cho tớ tham gia với.”

……

Vào kỳ nghỉ đông năm nhất của Tôn Tâm Nghiên, xa nhà nửa năm, cuối cùng cô cũng về đến nhà, tất cả đều mang hương vị quen thuộc.

Từ sân bay đi ra với Hà Tân, lấy hành lý xong, Tôn Tâm Nghiên giành lấy hành lý của mình từ trong tay cậu, không chịu đi ra ngoài với cậu. Bố tới đón cô, cô không muốn cho ông thấy Hà Tân.

“Thấy thì thế nào?” Hà Tân cảm giác cô sắp coi mình là người xa lạ.

Tôn Tâm Nghiên nói: “Về sau chính thức gặp mặt thì tốt hơn, như vậy rất xấu hổ.”

Sắc mặt Hà Tân không tốt, “Tùy em, em đi trước, vài phút sau anh sẽ đi ra.”

“Giận sao?”

Tôn Tâm Nghiên nhìn mặt đoán ý, kéo kéo cánh tay cậu, “Đừng giận mà…”

Hà Tân nhìn cô, mặt vô cảm nhìn bên cạnh, cánh tay dài vươn tới, ôm lấy mặt cô, hôn một cái lên má, “Đi thôi, về đến nhà thì gọi cho anh.”

Bố Tôn trực tiếp lái xe tới sân bay Lộc Khẩu đón cô. Dọc đường đi hai bố con không nhiều lời lắm, mà cái bầu không khí thân mật hân hoan này lại chưa từng có.

Trong nhà không có gì thay đổi, phòng Tôn Tâm Nghiên sạch không một hạt bụi, trên giường là ga trải giường mới tinh, đầu giường còn cắm một bó hoa bách hợp tươi mới.

Vì nghênh đón con gái trở về, mỗi một chi tiết nhỏ đều được bố Tôn để ý.

Ăn tết năm ấy, cô chú Tôn Tâm Nghiên ở nơi khác cũng tới, người một nhà vui mừng tụ họp ở nông thôn, bữa cơm đoàn viên đêm ba mươi rất náo nhiệt. Cả nhà đều lấy Tôn Tâm Nghiên ra trêu, gọi cô “bác sĩ tiểu Tôn”, cô ruột còn hỏi cô đã có bạn trai chưa.

Bố Tôn uống rượu, mỉm cười nhìn cô.

Tôn Tâm Nghiên đỏ mặt, “Vẫn chưa ạ.”

Cô ruột lại nói: “Vậy nên có đi, lên đại học là phải yêu đương chứ.”

Bố Tôn nói: “Nó còn nhỏ, chờ thêm một thời gian nữa, ở trường học là chính, không vội làm gì.”

Tôn Tâm Nghiên không nói chuyện.

Trong mắt Tôn Hạ Mẫn vẫn coi cô còn nhỏ tuổi, không nghĩ cô lên thành phố đã có bạn trai.

Sáng sớm mùng một, thị trấn vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí lười nhác của năm mới, trên đường không một bóng người.

Tôn Tâm Nghiên đi đến chỗ hẹn, đã thấy ở phía xa xa, Hà Tân đứng ở ven đường. Có thể là mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân lạnh hơn, nên cậu chỉ mặc một cái áo khoác da, trông rất đẹp trai.

“Sao mặc ít vậy?” Còn cô lại trang bị rất kĩ càng, khăn quàng cổ, bao tay, rất nhiều thứ.

“Muốn anh mặc nhiều lên à?”

Người này, Tết nhất mà giọng điệu chẳng bình thường chút nào.

Đèn lồng đỏ treo đầy đường, biểu ngữ màu đỏ bị gió thổi bay bay.

Liếc mắt nhìn cậu một cái, cô không so đo với cậu, lại mỉm cười, “Năm mới vui vẻ.”

Từ lúc bắt đầu nghỉ tết hai người đã lâu không gặp nhau.

Hà Tân lúc này mới cười, ôm lấy vai cô, “Cười ngốc quá.”

“Đi chỗ nào chơi đây?” Tôn Tâm Nghiên hỏi.

Ngày hôm qua hai người nói cả đêm cũng không biết nên đi nơi nào, cuối cùng Hà Tân nói sáng mai gặp nhau rồi tính tiếp.

Ra tới đường cái, Tôn Tâm Nghiên thấy Hà Tân bỗng nhiên móc chìa khóa ra, mở cửa một chiếc ô tô màu đen đậu ven đường. Cậu bảo cô ngồi ở vị trí phó lái.

Tôn Tâm Nghiên mới vừa ngồi vào, một quả cầu màu trắng đột nhiên vọt tới trên người, lại nhảy nhảy, lăn lộn trước ngực cô.

Hà Tân mang Hà Bồi Nghiên tới.

Tôn Tâm Nghiên lập tức cười như hoa nở, đuôi mày khóe mắt đều là ý cười, ôm ấp trấn an chó nhỏ, còn không kịp cởi bao tay với khăn quàng cổ.

Hà Tân mở máy sưởi, vỗ vỗ đầu nó, “Được rồi, được rồi, nổi điên rồi sao? Bình tĩnh, bình tĩnh nào.”

Con chó không nghe lời cậu, đứng trên đầu gối Tôn Tâm Nghiên, không ngừng cọ đầu vào cổ cô, điên cuồng vẫy đuôi.

Tôn Tâm Nghiên đẩy tay Hà Tân ra, “Đừng đánh nó.”

“Anh đánh nó chỗ nào.”

“Anh vừa mới đánh đấy thôi, mà xe ai vậy?”

“Xe của nhà Kỳ Kỳ.”

Hà Tân cúi đầu tìm trong ngăn kéo nửa ngày, cuối cùng tìm ra được một thanh chocolate, hỏi Tôn Tâm Nghiên ăn không.

“Em ăn sáng rồi. Anh chưa ăn sáng sao?”

“Chưa kịp, suýt chút nữa ngủ quên.” Tiếng mở giấy gói vang lên giòn tan, Hà Tân bẻ thanh chocolate.

Tôn Tâm Nghiên ôm Bồi Nghiên, lấy bình giữ nhiệt trong túi ra, mở nắp đưa qua, “Nóng đấy.”

Hà Tân nhận lấy uống một ngụm.

“Mấy ngày ở đây có chơi gì không?” Cậu cầm tay cô, lơ đãng ho một cái.

“Em đã nói anh mặc ít quá mà……” Tôn Tâm Nghiên nhìn cậu, nhìn một lát lại yêu thương nhìn Bồi Nghiên, không chút để ý mà nói, “Cũng không chơi cái gì, năm nay họ hàng em về thăm, mỗi ngày mọi người đều ăn cơm với nhau.”

Hà Tân vừa muốn nói chuyện, kết quả lại ho một cái, nắm tay đưa lên che miệng.

Tôn Tâm Nghiên nhíu mày nhìn cậu, lo lắng nói, “Anh đi về mặc thêm quần áo trước đi, đừng để bị ốm, hôm nay trời lạnh lắm đấy.”

Khi Hà Tân đã hết ho, cậu nhìn cô, “Biết anh lạnh còn không tới ôm anh?”

Tôn Tâm Nghiên đang ôm chó, nghiêng đầu nhìn cậu, dừng dừng, thật sự xoay người chủ động ôm lấy cậu.

Bồi Nghiên bị bọn họ ép ở giữa, phe phẩy cái đuôi.

“Còn lạnh không?” Đầu gác trên vai, Tôn Tâm Nghiên ôm lấy eo cậu.

Không gian bên trong xe nhỏ hẹp ấm áp, cái ôm này có vẻ rất chặt chẽ.

“Mấy ngày nay có nhớ anh không? Heo nhỏ.” Hà Tân hỏi bên tai cô.

Không biết là do năm mới hay vẫn là do đã về đến nhà, hai người đều rất vui vẻ.

“Nhớ.” Tôn Tâm Nghiên hỏi, “Anh nhớ em không?”

“Nhớ đến phát điên rồi.”

Giờ khắc này Tôn Tâm Nghiên cảm thấy cậu thật sự nói lời giữ lời, cậu đối với cô lại tốt giống như trước kia.

Ngày đó, Hà Tân muốn dắt cô tới toà cao ốc chơi, Tôn Tâm Nghiên không chịu, họ hàng muốn đến ăn cơm, cô đã đáp ứng với bố Tôn buổi chiều về sớm một chút. Kết quả, cả ngày Hà Tân lái xe mang cô đi một vòng, cơm trưa thì mua pizza ăn trên xe.

Bọn họ mang theo Bồi Nghiên lái xe đi ra ngoài chơi, Tôn Tâm Nghiên cảm thấy giống hình ảnh quảng cáo gia đình hạnh phúc trên TV, có chút kích thích, lại có chút mới lạ. Tóm lại, Hà Tân có thể dễ dàng mang cô tới những trải nghiệm mới mẻ.

Tôn Tâm Nghiên phát hiện, Hà Tân rất thích lái xe, lái mấy giờ cũng không kêu mệt, hứng thú bừng bừng.

Còn cô, cũng thích như vậy, không cần nghĩ gì mà ngồi trên ghế phó lái, ôm Bồi Nghiên cùng cậu đi một vòng những con đường quen thuộc.

Chỉ như vậy, cô đã cảm thấy rất sung sướng.

- -----oOo------