Im lặng đang lên men trong khoang xe.

Không biết qua bao lâu, Hà Tân nuốt nước bọt, nói: “Hiện tại cũng đủ lông đủ cánh rồi đấy, tự mua được nhà cho mình.”

Tôn Tâm Nghiên cười nhạt, nói: “Đừng khinh người thế, mua một cái nhà thì có khó gì.”

“Bao nhiêu mét vuông, ở trên đường nào?”

Tôn Tâm Nghiên bóp hộp sữa chua trên tay, “Hơn 60 mét vuông, ở gần trường của em, em không mua, chỉ thuê thôi.”

“Thuê bao nhiêu một tháng?”

“Tám trăm.”

Trái tim chua xót, cổ họng đắng chát, Hà Tân nói: “Nghiên Nghiên, em trưởng thành rồi.”

Anh đặt tay lên phanh tay, bên cạnh là góc áo len mềm mại của cô.

Tôn Tâm Nghiên không dám nhìn thẳng anh, sợ mình sẽ rơi nước mắt.

Tôn Tâm Nghiên nói, “Mắt anh sao thế, tối qua đánh nhau với người ta à?”

“Không cẩn thận nên bị ngã thôi.”

Cô không nói gì thêm.

Nắng sớm lan tỏa khắp các ngõ ngách trong xe, hai người lại im lặng.

“Em…”

“Anh…”

Đột nhiên lại đồng thời mở miệng, Hà Tân nhường cô nói trước: “Em muốn nói cái gì.”

Tôn Tâm Nghiên: “Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì em đi trước.”

“Sáng nay em có bận gì không?” Hà Tân nhìn cô.

Ánh mắt của Tôn Tâm Nghiên trôi dạt về một nơi bất định, “Lát nữa Lý Địch sẽ đến đón em, bọn em có hẹn cùng đi ăn trưa.”

“Em ăn sáng chưa?”

Tôn Tâm Nghiên do dự, không đợi cô trả lời, Hà Tân đã nói: “Cùng ăn sáng đi.”

Chiếc xe xuyên qua nội thành ầm ĩ, Hà Tân dẫn Tôn Tâm Nghiên vào nhà hàng ăn sáng.

Đang trong kỳ nghỉ 1/5, nhà hàng rất đông khách. Hà Tân dắt cô đến một góc nhỏ rồi đi đặt món. Anh nhớ rõ cô thích ăn bánh bao nhỏ nhất, gọi món xong thì quay lại ngồi xuống.

Tôn Tâm Nghiên nhìn anh rút cả đống giấy ăn ra, cẩn thận lau bàn.

Tối hôm qua, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô cảm thấy anh đã thay đổi rất nhiều. Không còn mặc đồ thể thao rộng rãi nữa, ánh mắt không còn trẻ con nữa, giơ tay nhấc chân cũng không còn giống một cậu bé hay hờn dỗi nữa, mà giống một người đàn ông.

Một người đàn ông trẻ tuổi, tự tin, ung dung bày mưu tính kế trong thế giới của riêng mình.

Nhưng khi nhìn động tác lau bàn của anh, thời gian giống như chưa từng đi xa, mọi thứ vẫn như trước đây, trước mỗi bữa ăn anh đều phải cẩn thận lau mặt bàn.

Vì quần áo của anh rất đắt. Trên mặt Tôn Tâm Nghiên toát ra ý cười nhàn nhạt.

Hà Tân nhìn cô, “Cười cái gì?” Anh đổ giấm vào bát trước mặt cô.

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu.

Lúc ăn cơm, hai người hàn huyên đôi câu về cuộc sống hiện tại, bầu không khí đã dễ chịu hơn.

“Ngạn Kỳ nói anh đã mở công ty ở Mỹ.”

“Ừ, hợp tác với đàn anh của anh.”

“Điều hành một công ty ở nước ngoài có khó lắm không?”

“Cũng tạm được, anh ấy là người Mỹ, gặp vấn đề gì cũng dễ giải quyết hơn.”

Tôn Tâm Nghiên gật đầu.

Cắt một miếng điểm tâm, Hà Tân đột nhiên hỏi: “Đã quen ai chưa?”

Im lặng một lúc, Tôn Tâm Nghiên nói: “Chưa, bận tốt nghiệp, không có thời gian.”

“Ừ, không có thời gian.” Anh lặp lại lời của cô.

Tôn Tâm Nghiên cúi đầu mỉm cười: “Nhại lời em làm gì, em còn lâu mới giống anh, ham chơi như vậy.”

Anh nhìn cô, “Anh đang quay như chong chóng đây này, làm gì có thời gian chơi.”

Tôn Tâm Nghiên mỉm cười lễ phép, không tiếp lời, tiếp tục ăn điểm tâm.

Cơm nước xong xuôi, Hà Tân nhấc điện thoại lên, “Bây giờ em dùng số gì?”

Tôn Tâm Nghiên lặng lẽ dùng thìa khuấy cháo, nhìn anh, đọc một chuỗi số.

Ngón tay mới nhập vài chữ số đầu tiên, động tác của Hà Tân đã dừng lại.

Anh bình thản hỏi, “Không đổi số?”

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu.

“Lúc trước anh gọi, là ai nhận vậy.”

“Khi đó bị mất điện thoại.”

Biểu cảm trên khuôn mặt cứng lại, Hà Tân cười gượng, “Thảo nào.”

Sau bữa sáng, Hà Tân đưa Tôn Tâm Nghiên trở về khách sạn.

Khi xe dừng lại, Tôn Tâm Nghiên tháo dây an toàn, cầm hộp sữa chua nhỏ trên tay, nói lời tạm biệt với anh.

Dựa lưng vào ghế, Hà Tân suy sụp nhìn cô xuống xe và biến mất sau cánh cửa kính.

Không biết qua bao lâu, anh lấy tay xoa mặt, châm điếu thuốc. Sau khi hút hết một điếu, anh lái xe rời đi.

Khi Hà Tân tìm thấy Trần Ngạn Kỳ, Trần Ngạn Kỳ vừa ra khỏi phòng giáo vụ của trường, anh ấy đến lấy một món đồ giúp bố mình.

Bầu trời tháng 5 có màu xanh nhạt, hai người đàn ông không màng hình tượng, ngồi trên cầu thang phía sau sân khấu nhỏ, hút thuốc, uống coca.

Ánh mặt trời lập lòe, những chiếc lá phát ra ánh bạc.

Trần Ngạn Kỳ nói: “Hôm nay Hoàng Trĩ Vi kết hôn, với một lão già người Pháp.”

Hà Tân: “Chuyện khi nào?”

“Một tuần trước, cô ấy gọi điện cho tớ.”

Trần Ngạn Kỳ khẽ cười, nói: “Cô ấy hỏi tớ, có từng thích cô ấy không?”

Hà Tân cười híp mắt.

“Tớ nói, có thích. Cô ấy nói, vậy cậu có muốn kết hôn với tôi không. Tớ nói, không muốn.”

Ở nước Pháp xa xôi, Hoàng Trĩ Vi bật cười trong điện thoại. Cười mãi, cô ấy bỗng nhiên dừng lại, nửa đùa nửa thật nói, “Ngạn Kỳ, hay là cậu cưới tôi đi?”

Trần Ngạn Kỳ cũng lặng im theo cô ấy, sau vài giây dừng lại, anh cười, “Tân hôn vui vẻ.”

Hoàng Trĩ Vi cười hừ: “Cậu chẳng thay đổi gì cả, đồ nhạt nhẽo.”

Im lặng.

Dưới ánh mặt trời ấm áp, dong dài, thoải mái trầm mặc.

Trần Ngạn Kỳ chạm vai với Hà Tân: “Này, tớ thật sự nhạt nhẽo lắm à?”

Hà Tân: “Tớ có phải cậu đâu, sao biết cậu nhạt hay không?”

Trần Ngạn Kỳ thụi mạnh một cú vào bụng anh, giây tiếp theo, hai người lại lao vào đánh nhau.

Sau bữa trưa, Tôn Tâm Nghiên và Lý Địch đi cùng vài bạn nữ đến bệnh viện thăm cô Lý.

Khi đến đó, trong phòng bệnh đã có người, mọi người vui vẻ hét lên: “Lớp trưởng, đến rồi sao không vào nhóm báo một tiếng!”

Hàn Đông đến đây vào buổi sáng, vừa xuống tàu đã chạy đến bệnh viện.

Nhìn những bạn nữ năm đó đều đã trưởng thành, Hàn Đông gần như không thể nhận ra ai với ai, chỉ biết mọi người đều rất đẹp. Nhưng ánh mắt đầu tiên của anh ấy vẫn bị cô gái kia thu hút, nhìn Tôn Tâm Nghiên, anh ấy khẽ mỉm cười.

5 năm không liên lạc, mâu thuẫn khó xử khi đó đều tan thành mây khói, Tôn Tâm Nghiên cũng mỉm cười.

Khi rời đi, Hàn Đông hỏi Tôn Tâm Nghiên: “Có rảnh nói vài câu không?”

Tôn Tâm Nghiên gật đầu.

Trong vườn hoa của bệnh viện, Hàn Đông ngồi xuống, phủi những chiếc lá rụng trên ghế bên cạnh, “Hơi bẩn một chút.”

“Không sao.” Tôn Tâm Nghiên ngồi xuống.

“Vẫn còn ở Cáp Nhĩ Tân à?” Anh ấy nhìn khuôn mặt trẻ trung của cô.

Anh ấy cảm thấy cô không hề thay đổi.

Tôn Tâm Nghiên gật đầu.

“Cậu sẽ làm ở đâu? Sẽ quay lại đây chứ?”

“Không nhất thiết phải quay lại đâu.”

Hàn Đông mỉm cười, anh ấy mặc một chiếc sơ mi trắng, quần tây đen. Tay áo được xắn qua khuỷu tay, cả người vẫn đẹp trai như năm đó.

“Tôi cũng thích bên kia, nhớ năm ấy đến Cáp Nhĩ Tân chơi, cậu đã dẫn chúng tôi đi chơi rất nhiều nơi.”

Tôn Tâm Nghiên mỉm cười. “Thoáng cái đã 5 năm rồi.”

“Cậu và Hà Tân, sau này thế nào?”

“Chia tay rồi.”

“Mặc dù hiện tại đã muộn, nhưng tôi vẫn muốn nói lời xin lỗi với cậu. Khi ấy còn quá trẻ, quá bốc đồng.”

Tôn Tâm Nghiên nhìn anh ấy, “Cậu không cần phải xin lỗi, cậu không làm gì sai cả.”

Hàn Đông cười, bỗng nhiên nói, “Thích bạn gái của người ta, có tính là sai không?”

Không khí thoang thoảng mùi hoa cỏ thơm ngát, Tôn Tâm Nghiên cười híp mắt, “Nói thật, Hàn Đông ạ, tôi chưa từng cảm thấy cậu thích tôi.”

Bởi vì không biết anh ấy có thích cô không, nên cô cũng không biết nên đối xử với anh thế nào, không biết mình có nên phòng bị hay không. Đặc biệt là sau khi biết hoàn cảnh gia đình của anh ấy, cô càng để ý chừng mực, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh.

“Cậu có biết tôi thích môn thể thao nào nhất không?”

“Bóng bàn.”

Cả lớp, cả khối đều biết anh ấy thích bóng bàn. Khi đó còn ở trường, mọi người đều thích buôn chuyện về cuộc sống của đám học sinh giỏi, luôn cảm thấy họ khác với những người bình thường. Nhãn hiệu của Hàn Đông chính là thích chơi bóng bàn.

Hàn Đông nói: “Hồi cấp 2 tôi thích chơi bóng rổ nhất.”

Tôn Tâm Nghiên nhìn anh ấy.

“Hồi mới lên cấp 2, tôi thường xuyên tham gia đội bóng rổ, có lẽ cậu không biết, người thích chơi bóng rổ chú ý nhất là giày bóng rổ, thường hay thảo luận với nhau. Một ngày nọ, một cậu bạn bỗng phát hiện tôi không đi giày bóng rổ, liền hỏi tôi, Hàn Đông, sao cậu lại đi giày này chơi bóng? Tôi nói, à, hôm nay tớ quên mang giày. ”

Một khi con người ta chú ý đến điều gì đó, sự tò mò sẽ không thể dừng lại.

Sau đó, không biết chuyện gì đã xảy ra, cả đội bóng rổ vừa thấy anh ấy là lại nhìn giày của anh ấy. Lúc đầu, mọi người đều hỏi trêu, anh luôn nói mình quên mang. Sau đó, mọi người càng ngày càng hỏi kỹ, cuối cùng thì hỏi có phải anh không có giày bóng rổ hay không.

Anh đương nhiên không có.

Thật khó để tưởng tượng, khi đó, nhà anh không thể mua nổi đôi giày bóng rổ rẻ nhất cho anh.

Khi bạn biết rõ rằng mình không thể có được một thứ, bạn sẽ không điên cuồng thể hiện tình yêu của mình với nó nữa. Thay vào đó, bạn sẽ tránh xa, vứt bỏ, thậm chí tự thôi miên chính mình – tôi không hề thích nó.

“Quá tự ti, tôi đã tự nói với mình rằng, tôi không thích chơi bóng rổ, sau đó thì đi học bóng bàn.” Hàn Đông mỉm cười. “Mấy năm nay đi làm, điều kiện cải thiện tôi mới dũng cảm nói ra điều này đó. Tôn Tâm Nghiên, khi còn học cấp 3, tôi thật sự thích cậu, giống như tôi thích bóng rổ vậy. Con trai cả khối đều biết cậu, trước khi chúng ta quen nhau, tôi đã thấy ảnh cậu trên Tieba. Sau đó, chúng ta lại học cùng lớp học thêm, rồi tôi được phân vào lớp cậu, hôm nào thấy cậu cười thì cả ngày tôi đều vui vẻ.”

Khẽ mỉm cười, nghĩ đến những năm tháng vô tư vô lự ấy, đôi mắt của Tôn Tâm Nghiên bắt đầu hoe đỏ.

“Sau đó, cậu với Hà Tân yêu nhau, tôi rất ghét cậu ta, cảm thấy cậu ta là đồ bất tài vô dụng, chỉ biết dựa vào bố mẹ. Có rất nhiều người theo đuổi cậu, cậu lại ngoan như vậy, tôi cứ tưởng cậu cũng ghét cậu ta, tôi bèn để mặc cậu ta theo đuổi cậu, mua đồ ăn vặt, tặng quà cho cậu, đón cậu đi học mỗi ngày. Cho đến một ngày, tôi phát hiện ra cậu thực sự quen với cậu ta. Sau đó, tôi liền đối chọi gay gắt với cậu ta.”

Hàn Đông thoải mái mỉm cười: “Tôi vẫn luôn có một thắc mắc, nếu lúc đó, tôi cạnh tranh với cậu ta, liệu có cơ hội hay không?”

“Hàn Đông, cậu có biết tôi quen Hà Tân từ khi nào không?”

“Tôi biết, cậu ta chuyển đến lớp cậu vào đầu năm lớp 10.”

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu: “Chúng tôi biết nhau từ khi còn rất nhỏ. Ông bà chúng tôi là hàng xóm.”

Họ biết nhau khi còn rất nhỏ.

Khi Tôn Tâm Nghiên về quê, nếu tình cờ thì anh cũng về, hai người thỉnh thoảng chạm mặt nhau ở ngoài sân.

Cô vẫn luôn biết bên nhà hàng xóm có một anh Hà Tân. Chân chính kết bạn là vào kỳ nghỉ hè năm 8 tuổi, bọn họ đều về quê chơi, nghịch bùn nghịch đất với nhau mỗi ngày.

Bé gái 7, 8 tuổi đã sớm biết thế nào là xinh xắn, thế nào là đẹp trai. Tất cả mọi người đều nói lớn lên anh sẽ rất đẹp trai nên cô rất thích chơi với anh.

Nhưng anh có một tính xấu, là rất thiếu kiên nhẫn với mọi người.

Có lần, anh cầm theo một cái bật lửa và nói với đám trẻ là sẽ dẫn họ đến thám hiểm hầm trú ẩn. Cô thấy bên trong vừa bẩn vừa tối, sợ hãi không chịu bước vào. Anh nói, anh cầm bật lửa theo rồi, em sợ cái gì? Cô vẫn không chịu đi vào. Cả đám 7, 8 đứa nhóc đều đang đợi một mình cô, anh nói, em không đi thì ra khỏi hội, tự về nhà chơi đi.

Tất cả các bạn đều đi vào, mình cô đứng ngoài cửa động, khóc nức nở.

Không biết qua bao lâu, cô khóc đến khi trời tối mịt, có một giọng nói nói: “Này, rốt cuộc em muốn thế nào, dẫn em đi chơi thì em không dám, bảo em về nhà thì em lại khóc…”

Xuyên qua màn lệ mơ hồ, trước mặt cô là một khuôn mặt rất trắng nõn rất thiếu kiên nhẫn.

“Anh Hà Tân…”

Cuối cùng, anh bật lửa lên, nắm lấy tay cô dắt vào sơn động. Cái bật lửa vừa tắt, cô đã kêu, anh nói, “Đừng kêu, đừng kêu, em không thể bắt anh bật nó suốt được, anh sẽ bị bỏng chết đấy.”

Vì thế, cô không kêu nữa.

Anh đi ở phía trước, Tôn Tâm Nghiên gắt gao nắm chặt tay anh.

Sau này, anh không bị bỏng chết, nhưng cô lại bị anh dùng nước nóng làm bỏng.

Trên giường bệnh, anh đứng cạnh ông bà và bố mình, rũ đầu không dám nhìn cô, lúng búng nói, “Anh xin lỗi.”

Cô nhìn anh: “Không sao đâu.”

Đây là lần cuối cùng họ gặp nhau trong thời thơ ấu.

Lần đầu tiên bạn thích một người là năm mấy tuổi?

Có phải tất cả con gái đều trưởng thành sớm như vậy không?

Đúng vậy.

Lần đầu tiên, Tôn Tâm Nghiên thích cậu bé xấu tính nhưng lại dễ mềm lòng này, là năm 8 tuổi.

- -----oOo------