Tình yêu năm 8 tuổi là thế nào?

Đó là loại rung động mà lúc ấy chính mình cũng không hiểu được, chỉ biết rằng rất muốn làm bạn tốt với anh ấy, muốn chơi với anh ấy mỗi ngày.

Tình cảm thuở hồn nhiên rất giản đơn, cũng rất dễ phai nhạt. Nhưng anh lại cố tình lưu lại một vết bỏng trên đùi cô, cố tình chuyển tới học lớp cô, cố tình theo đuổi cô, yêu quý cô, để cô trải nghiệm một thanh xuân lộng lẫy khác hẳn với mọi người.

Khi ở bên nhau, anh không biết đã hỏi cô bao nhiêu lần ——– có hối hận không?

Sao lại hối hận chứ? Hà Tân cũng là giấc mơ của Tôn Tâm Nghiên mà.

Mà giấc mơ, lại không phải là cuộc sống.

Chiếc xe băng băng trên đường, hai bên đường cây cối tươi tốt, giống như dòng nước chảy xuôi vào trong khoang xe.

Lý Địch giữ vô lăng: “Cậu đúng là nhẫn tâm, nói buông là buông. Tớ không thể tưởng tượng nổi sao cậu lại đưa ra quyết định này.”

Hà Tân cưng nựng cô, Lý Địch là người thấy rõ nhất.

Cửa sổ xe in bóng khuôn mặt điềm tĩnh của Tôn Tâm Nghiên.

“Khi bố mẹ tớ còn trẻ, là bà chủ động theo đuổi ông trước. Sau đó, bà phát hiện thế giới của bố tớ quá nhỏ, không cam lòng sống như thế cả đời. Lúc đó, tớ cảm thấy bà thật nhẫn tâm, lớn lên mới phát hiện, chính mình cũng thật tàn nhẫn. Có đôi khi chính là như vậy, tình cảm của hai người sẽ dần bị những quan điểm khác biệt bào mòn, như: con đường khác nhau, mong muốn khác nhau. Nếu miễn cưỡng tiếp tục, chính mình sẽ càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, dễ cãi vã, xô xát.”

“Đừng để bố mẹ ảnh hưởng quá nhiều, cậu là cậu, họ là họ.” Lý Địch nói, “Mỗi người trên thế giới này đều khác biệt. Nghiên Nghiên, thật ra tớ vẫn luôn rất tò mò, cậu có hối hận không?”

Cô có hối hận không? Dường như tất cả những người trong cuộc đều đã hỏi cô câu này.

“Trước đây anh ấy cũng từng hỏi tớ câu này, tớ cũng đã tự hỏi mình rất nhiều lần.”

Khung cảnh phố xá sầm uất hiện lên trước mắt, Tôn Tâm Nghiên nói: “Thực sự không có chỗ để hối hận, nếu quay lại lần nữa, ở cái tuổi đó, mỗi một bước đi của mọi người vẫn sẽ diễn ra như vậy, mỗi một sự lựa chọn đều không thể thay đổi. Tớ không hối hận, cũng chẳng có chỗ để hối hận.”

Cô quen Hà Tân khi còn nhỏ, yêu đương thời niên thiếu, đoạn tình cảm này bắt đầu quá sớm, sớm đến nỗi bọn họ căn bản không hiểu nên yêu thể nào. Họ đặt quá nhiều tình cảm vào đối phương, đồng thời cũng đòi hỏi quá nhiều. Cuối cùng, hai trái tim chân thành đều bị năm tháng cô phụ.

Nếu thật sự có thể quay trở lại, có lẽ cô sẽ tìm một cách thích hợp hơn, thay vì làm tổn thương anh một cách sâu sắc như vậy.

Lý Địch tóm tắt kết luận: “Cho nên, không nên yêu quá sớm, cũng không nên yêu quá muộn, có thể tu thành chính quả hay không, thời gian còn quan trọng hơn con người.”

Điện thoại đột nhiên reo, Lý Địch nhấc máy, là Trần Ngạn Kỳ gọi tới, hỏi có phải cô ấy đang ở với Tôn Tâm Nghiên không.

Lý Địch: “Ừ, rồi sao?”

“Lại đây ăn cơm với chúng tôi đi.”

“Lại cùng ăn? Có tiệc buổi tối rồi mà.”

“Không có mấy người đâu, chỉ có tôi với Hà Tân, buổi tối đông người thế, sao ăn no được, để tôi dắt các cậu đi ăn cơm trưa lót dạ.”

“Đợi tí, để tôi hỏi Tâm Nghiên.” Lý Địch nhấc điện thoại ra xa, thì thầm, “Ngạn Kỳ gọi bọn mình đi ăn, có cả Hà Tân, có nên đi không?”

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu.

Lý Địch cầm lấy điện thoại: “À, chúng tôi không đi đâu.”

Trong xe, Hà Tân đặt một tay trên vô lăng, tay còn lại cầm điếu thuốc chưa châm lửa, cứ nhìn Trần Ngạn Kỳ gọi điện thoại.

Trần Ngạn Kỳ thong thả hỏi, “Sao lại không đi? Làm giá đấy à.”

“Bữa này tôi mời hết đấy, thích ăn gì cứ gọi.”

“Không cho tôi tí mặt mũi nào à? Bạn học Lý Địch, đây không giống bạn ngày thường nha.”

“Hay lại lén đi ăn chỗ nào ngon rồi?”

Đon đả mời chào không được, Trần Ngạn Kỳ giơ điện thoại lên trước, liếc nhìn Hà Tân, “Cúp máy rồi.”

Hà Tân hỏi: “Không chịu đi?”

“Không sao đâu, đằng nào buổi chiều chả gặp nhau ở trường.”

Buổi chiều mọi người trong lớp muốn cùng nhau đi dạo khuôn viên trường, chụp ảnh kỉ niệm.

Dứt lời, Hà Tân châm điếu thuốc, rít hai hơi rồi cầm lấy di động, không tra danh bạ mà trực tiếp ấn một dãy số.

Điện thoại rung vài lần trong túi, Tôn Tâm Nghiên mới chịu nhận.

Dãy số xa lạ, cô như linh cảm được nên hơi căng thẳng. Sau khi nghe xong câu “Là anh” thì sự căng thẳng ấy lan ra khắp cơ thể.

“Là anh.” Hà Tân nói.

Tôn Tâm Nghiên “ừ” một tiếng, “Có việc gì thế?”

Buổi sáng vừa mới cùng nhau ăn cơm, lúc này lại giống như hai người xa lạ.

Hà Tân: “Các em định ăn trưa ở đâu? Anh qua chỗ các em.”

Tôn Tâm Nghiên im lặng, Hà Tân nhìn ra ngoài cửa sổ, tỏ vẻ tự nhiên nói: “Vừa lúc bọn anh chưa nghĩ ra nên ăn gì.”

Ngập ngừng, đầu bên kia cuối cùng cũng nói: “Vạn vật thành.”

“Được, khi tới anh sẽ gọi lại cho em.”

Không ai cúp điện thoại, sau hai giây im lặng, Hà Tân nói: “Em cúp trước đi.”

Tôn Tâm Nghiên cúp điện thoại.

Lý Địch: “Sao thế, lại đồng ý với họ rồi à?”

Tôn Tâm Nghiên nhìn cô ấy, “Tớ hơi xấu hổ.”

Cô vẫn không thể coi anh như một người bạn cũ bình thường được.

Lý Địch: “Đừng nghĩ nhiều, cứ để thuận theo tự nhiên đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Hà Tân khởi động xe.

“Cậu nghĩ kỹ chưa?” Trần Ngạn Kỳ hỏi.

Đặt phanh tay xuống, Hà Tân đạp chân ga, “Nghĩ cái gì?”

“Còn nghĩ cái gì nữa?”

“Đi một bước tính một bước.”

“Cậu tưởng mình còn trẻ lắm à, tuổi này mà còn đòi đi một bước tính một bước. Cậu nghĩ cho kỹ đi.”

Hà Tân không nói lời nào.

Trần Ngạn Kỳ lại nói: “Nghĩ cho cẩn thận, bên kia cậu vừa mới bắt đầu, bên này cô ấy vất vả lắm mới ổn định được, cậu định chạy về nước hay để cô ấy sang đó với cậu? Còn cả bố cậu nữa, liệu có chấp nhận hay không.”

Hà Tân nhìn con đường phía trước: “Bố tớ thì liên quan gì, cậu không thể chúc phúc cho tớ được à.”

Trần Ngạn Kỳ cười khẩy, nói, “Cho nên tớ mới nói, sau này không thể sinh con trai được, tiền lừa tới tay thì trở mặt không nhận người.”

Hà Tân mở công ty dưới sự hỗ trợ của quỹ đầu tư tài chính bên phía bố anh, một khoản không hề nhỏ.

Sau khi cho xe chạy, Hà Tân nói: “Ngạn Kỳ, cậu không hiểu, vấn đề giữa tớ và cô ấy không phải mấy việc này.”

Khi hai người đàn ông đến, hai người phụ nữ đã gọi món xong, rất lịch sự không ăn trước, chỉ ngồi uống trà, trò chuyện.

Hà Tân và Trần Ngạn Kỳ kéo ghế ngồi xuống. Lý Địch đưa thực đơn cho Trần Ngạn Kỳ, “Nhìn xem các cậu còn muốn ăn gì không.”

Lý Địch chợt phát hiện trên mặt hai người đều có vết bầm xanh tím, bèn hỏi: “Trên đường tới các cậu đánh nhau à?”

Trần Ngạn Kỳ nhìn thực đơn: “Không, đêm qua uống rượu bị chó cắn.”

Trần Ngạn Kỳ nói chuyện với Lý Địch, bên này, Hà Tân ngồi đối mặt với Tôn Tâm Nghiên.

Hà Tân hỏi cô: “Sợ cay sao còn gọi thức ăn Hồ Nam?”

“Cũng tạm, bây giờ không sợ nữa.”

Tôn Tâm Nghiên nói dối.

Thực ra cô vẫn không quen ăn những món quá cay, vì vậy khi đồ ăn được bưng lên, cô chưa ăn được mấy miếng đã liên tục uống nước.

Một lúc sau, Hà Tân gọi người phục vụ tới, nhìn thực đơn, gọi thêm hai đĩa rau xào không cay và hai món tráng miệng.

Trần Ngạn Kỳ và Lý Địch đều nhìn anh, Trần Ngạn Kỳ nói, “Nhiều món ăn như này mà còn gọi nữa? Lãng phí.”

Hà Tân: “Ăn không hết thì gói mang về.”

Tôn Tâm Nghiên liếc Hà Tân một cái, rồi lại nhìn ra phía cửa sổ sát đất.

Đang trong kỳ nghỉ 1/5, trung tâm thương mại tấp nập người, thực khách đang xếp hàng dài chờ bên ngoài cửa hàng. Ánh mắt bình tĩnh dừng lại phía đối diện, Tôn Tâm Nghiên bàng hoàng ngây ngốc.

Hà Tân đang nói chuyện với Trần Ngạn Kỳ, để ý thấy cô bị phân tâm, không nhịn được mà nhìn theo tầm mắt cô.

Đối diện là một cửa hàng bít tết.

Đó là nơi lần đầu tiên anh chính thức mời cô đi ăn sau khi thắng trận bóng rổ.

– “Đủ rồi, cậu gọi nhiều quá đấy.”

– “Ăn không hết thì gói mang về.”

– “Này, không phải lần trước cậu bảo không thích đồ lạnh sao?”

Thiếu nữ 17 tuổi đỏ mặt, cầm thìa kem trên tay, giận dỗi nhìn chàng trai đang làm bộ làm tịch phía đối diện.

Nếu trên đời có cỗ máy thời gian, nếu đôi thiếu niên ấy bỏ ra một giây ngọt ngào để nhìn qua, họ sẽ phát hiện một cặp đôi trưởng thành đang ngồi đối diện, lặng lẽ xuyên qua đám người tất tả ngược xuôi và những năm tháng dài dằng dặc, nhìn bọn họ đầy hâm mộ.

Vĩnh viễn không trưởng thành, thì tốt biết mấy.

Buổi chiều, 39 học sinh của lớp 17 tới họp lớp đều vội vã đến trường.

Trong phòng hội thảo, các giáo viên của phòng giáo vụ trường nồng nhiệt chào đón các cựu học sinh trở lại thăm trường.

Bầu trời quang đãng, đoàn nam nữ từ khắp nơi trên đất nước tụ tập thành nhóm đi tham quan vườn trường.

Sau đó, mọi người tập trung tại đài phun nước ở cổng để chụp ảnh chung. Các cô gái đứng ở phía trước, các chàng trai đứng ở phía sau. Nhiếp ảnh gia cố định máy ảnh DSLR bằng giá ba chân, “Tôi đếm đến 3 mọi người cùng cười nhé.”

Cả đám trai gái bật cười vui vẻ.

“Một, hai, ba … Tách!”

Những tiếng “tách tách” vang lên liên tiếp, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu sáng, bao phủ bức ảnh bằng một màu vàng mờ nhạt. Cả nam và nữ đều mỉm cười chân thành, đầy xấu hổ, trong một khoảnh khắc, những gương mặt trẻ tuổi ấy như được trở lại cái tuổi ngây ngô, đẹp đẽ nhất của đời người.

Bữa tối được sắp xếp tại một khách sạn trong thành phố, tổng cộng có bốn bàn.

Mấy chục người tụ tập trong ghế lô, không phân nam nữ, mọi người đều uống hết mình.

Đây là một lớp học xuất sắc. Ngồi ở đây, có bác sĩ, có luật sư, có nhà thiết kế, có kỹ sư và cả công chức bình thường. Ra khỏi phòng, mũ áo chỉnh tề. Nhưng khi ngồi lại với nhau, họ lại trở thành những học sinh bướng bỉnh năm đó.

Các chàng trai lần lượt kính rượu các bạn nữ, các cô gái cũng không rụt rè, mấy người tửu lượng tốt còn uống đến cùng với con trai luôn.

Không khí tăng vọt, Tôn Tâm Nghiên thấy Lý Địch đang định uống thả phanh, tranh thủ lúc cô ấy rót rượu, cô khẽ nhắc nhở, “Được rồi, cậu đừng uống nhiều quá.”

Mặt Lý Địch đỏ bừng, “Yên tâm, tớ biết mà, không uống quá nhiều đâu.”

Tôn Tâm Nghiên đang định nói thêm thì có người cầm cốc rượu sang phía cô, “Ly này, tớ phải kính hoa khôi của lớp 17 mới được. Tôn Tâm Nghiên, mời cậu.”

Mọi người ồn ào: “Chuẩn!”

Tôn Tâm Nghiên hơi xấu hổ, cầm lấy cốc rượu, mỉm cười.

Chàng trai chạm cốc với cô, “Tớ uống đây, hoa khôi chỉ cần nhấp môi thôi.”

“Không được, không được, phải uống hết!”

“Đúng, phải uống hết!”

Rượu vang đổ đầy nửa cốc, Tôn Tâm Nghiên một hơi cạn sạch, mọi người trong phòng thích ý cười to.

Do đó, lại có rất nhiều người lục tục đến kính rượu cô.

Nửa chừng thì Tôn Tâm Nghiên vào toilet, khi cô bước ra đã thấy Hà Tân đợi ở cửa.

Anh đút một tay vào túi, tay kia thì chơi điện thoại, nhìn cô bước ra, “Đã không biết uống rượu lại còn cố uống với họ làm gì.”

Hai má Tôn Tâm Nghiên đỏ ửng: “Mấy khi.”

Hà Tân nói: “Đừng uống nữa. Uống nhiều rồi ai chăm sóc em lúc về khách sạn.”

Lâu lắm rồi mới được nghe những lời chân thành ấm áp, lại cộng thêm men say, Tôn Tâm Nghiên buột miệng, “Em không cần ai chăm sóc cả.”

Giọng điệu này tựa như lúc cô giận lẫy anh năm xưa.

Một cảm giác quen thuộc trỗi dậy trong lòng, Hà Tân nhìn vào mặt cô, thì thầm, “Sao em lại không cần ai chăm sóc chứ?”

Nghe thấy giọng điệu thân mật này, nháy mắt Tôn Tâm Nghiên đã tỉnh táo lại, không nói gì, mà quay trở lại ghế lô.

Liên lạc từng người, sắp xếp thời gian, đặt phòng khách sạn… Chuẩn bị suốt hai tháng cho lần gặp mặt bạn bè, lại chỉ có một bữa ăn ngắn ngủi này.

Quá ba tuần rượu, tiếng người ồn ào, rượu không say, người lại tự say.

Hà Tân đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn công việc, thì có người cầm ly rượu đứng trước mặt anh.

Hà Tân ngẩng đầu lên, sửng sốt, rồi anh cũng cầm ly rượu, đứng dậy.

Hàn Đông nhìn anh, “Kính cậu một ly.”

Hai người chạm ly, ly rượu sóng sánh.

Có người từ nhỏ đã không thể làm bạn, nhưng sau một ly này, ngày nào đó gặp lại, ít nhất có thể coi nhau là người xa lạ.

Kết thúc buổi tiệc, mọi người nhìn cựu lớp trưởng Hàn Đông đứng dậy, lấy đũa gõ vào cái ly.

Người đàn ông trẻ lăn lộn ba năm trong công việc, giơ tay nhấc chân đều rất có phong thái.

Tiếng ồn trong ghế lô tắt dần.

“Hôm nay, rất cám ơn các bạn học đã vượt vạn dặm xa xôi để đến đây, tham gia buổi họp lớp của lớp chúng ta. Sau bảy năm tốt nghiệp, ở đây sẽ có rất nhiều người quen biết nhau gần mười năm. Đời người không có mấy cái mười năm, cũng không có mấy cái bảy năm. Chúng ta đã cùng trải qua ba năm đẹp nhất, sau hôm nay không biết bao giờ mới gặp lại, xin chúc mọi người tiền đồ gấm hoa, một đời hạnh phúc, vĩnh viễn không quên lớp 17! Kính mọi người! Kính lớp 17!”

Ly rượu chạm nhau, mọi người đồng thanh hô: “Kính lớp 17!”

Xin mời bạn một chung Kim Khuất, hãy uống đi bất tất chối từ. Loài hoa mưa gió làm hư, con người ly biệt đã dư buồn phiền. (*)

(*) Đây là bài Khuyến Tửu của Vu Võ Lăng, bản dịch trên của Nguyễn Minh, dịch sát nghĩa là: Mời bạn một chén Kim Khuất, hãy uống cạn đừng chối từ. Vì loài hoa sinh ra để chịu gió mưa tàn phá, loài người đã đủ khổ đau vì sinh ly tử biệt rồi. [Kim Khuất là tên 1 loại chén uống rượu quý hiếm thời xưa.]

Hơi rượu nồng nàn và nhiệt huyết tuổi trẻ xộc thẳng lên đầu, khiến người ta suýt khóc.

Bức màn của tuổi thanh xuân từ từ hạ xuống, bọn họ diễn lại lần cuối cùng, đứng trên sân khấu lộng lẫy này, cúi người chào tạm biệt lần cuối.

Sau khi tan cuộc có rất nhiều người say khướt, mọi người tốp năm tốp ba ôm nhau đi về.

Đèn neon nhấp nháy trên đường phố, Lý Địch đi chậm rãi bên cạnh Trần Ngạn Kỳ. Trần Ngạn Kỳ nói: “Bọn họ tập trung ở cổng để đón taxi, chúng ta đi lên phía trước, bắt xe theo bọn họ.”

Trên đường, Trần Ngạn Kỳ lại lảm nhảm mấy câu nhàm chán, Lý Địch không đáp lời, chỉ có tiếng giày cao gót đạp trên mặt đất.

Anh nhìn cô, “Có sao không đấy, uống nhiều lắm à.”

Lý Địch lắc đầu.

Đi về phía trước một đoạn, Lý Địch: “Trần Ngạn Kỳ.”

“Hả?” Anh dừng lại.

Lý Địch xoay người, chặn trước mặt anh. Cô đi giày cao gót, ánh mắt chiếu thẳng tới hàm dưới của anh.

Bốn mắt nhìn nhau, hương rượu nhàn nhạt trôi nổi giữa họ.

Trần Ngạn Kỳ cũng uống rất nhiều, chỉ cảm thấy mình bất ngờ bị ai đó đẩy, bước chân loạng choạng, lại theo bản năng ổn định.

Thật ra không phải đẩy, là chống đỡ.

Đầu người phụ nữ dựa vào vai trái của anh.

Bả vai dày rộng lại vững chãi. Gục đầu xuống rồi nhắm mắt lại, trong những giây cuối cùng trước khi mọi thứ hoàn toàn kết thúc, hai mắt Lý Địch ướt đẫm, gả vào vai anh 3 giây.

Trần Ngạn Kỳ không nhúc nhích, để mặc cô dựa vào.

Ba giây sau, Lý Địch ngẩng đầu, tựa như không có chuyện gì xảy ra, dưới màn đêm lung linh huyền ảo, nở một nụ cười thật đẹp, “Đi thôi…”

Trần Ngạn Kỳ mỉm cười, nghĩ thầm: Phụ nữ ấy mà.

Đàn ông tự cho là hiểu, nhưng thật ra cả đời họ cũng không thể hiểu được.



Sau khi lên taxi, Lý Địch gọi cho Tôn Tâm Nghiên, hỏi họ gọi được xe chưa, chưa được thì cô ấy sẽ vòng qua đón họ.

Tôn Tâm Nghiên nói: “Không cần, chỗ này gần ngay khách sạn tớ ở mà.”

Lúc này Lý Địch mới nhớ ra, quả thật chỗ đó rất gần khách sạn của cô, bèn vội vã cúp máy.

Hà Tân nhìn Tôn Tâm Nghiên cúp điện thoại.

Hai người chậm rãi tản bộ trên con đường, ánh đèn neon dịu dàng bao phủ, không khí nhuốm màu vàng sữa bơ.

Đi được một đoạn, Hà Tân chạm vào tay Tôn Tâm Nghiên, nhẹ nhàng nắm tay cô. Tay cô vẫn như trước kia, quanh năm đều lạnh. Còn chưa cầm chắc, cô đã tránh đi.

Lại đi thêm hai bước, Hà Tân châm điếu thuốc, rít một hơi, rồi lại đưa điếu thuốc ra xa môi.

“Không còn cảm giác với anh nữa?” Anh hỏi.

- -----oOo------