Chương 38

"Giết nó không dễ đâu." Ngạn Huyền nhắc nhở Đường An, hắn cảm thấy dường như cái ảo cảnh này không có đơn giản như vậy.

"Không thử thì sao biết được." Nàng không quá quan tâm đến lời hắn nói, chỉ đơn giản muốn dùng đến cách thức "chày cối" không ngừng tìm chốt điểm để phá hủy.

Đường An đã nói như thế rồi thì Ngạn Huyền cũng không có ý kiến phản bác hay gì nữa. Dù sao hiện tại vẫn chưa có manh mối để kết luận được điều gì một cách chắc chắn, mọi sự đều từ suy đoán mà ra.

Nàng khẽ đi đến và ẩn náu đằng sau một cái cây, quan sát tinh hình phát triển hiên tại của kịch bản.

Giờ phút này con thỏ vẫn chưa xuất hiện, cảnh tượng vẫn còn dừng lại ở việc Quách Huyên cầu hôn Diệu Ly. Đường An thấy vậy liền dùng một lối di chuyển tương đối quỷ nguyệt để vượt ra đằng trước, rồi lại ngồi khuỵu một chân xuống, nấp sau những cây cỏ cao qua vùng gối.

Đường An tập trung vào điểm mạnh của mình chính là quan sát và tốc độ, đôi đồng tử đen nhánh lạnh lùng liếc qua lại xác định mục tiêu như diều hâu săn mồi, hơi thở đều đặn đè ép âm thanh xuống đến thấp nhất, ẩn thân như một sát thủ chuyên nghiệp.

Ngay đúng lúc này, một con thỏ từ nơi xa bắt đầu ló đầu ra ngoài, nó ngay lập tức hướng mắt nhìn về [Ma Linh] trên tay Quách Huyên. Sự thèm thuồng bắt đầu hiện lên trong mắt, ngo ngoe muốn "mượn" đi.

Con thỏ đi theo bản năng nhảy từng bước đến, ngày một tiến gần hơn vị trí của Quách Huyên, tốc độ rõ ràng còn gấp hơn vài phần.

Tuy nhiên Đường An vẫn chưa vội vàng đi đâu, nàng muốn đợi, đợi đến khi nó trộm đi [Ma Linh], như vậy mới có thể bắt đầu hành động được. Đến lúc đó thì dù hơi vướng víu một chút khi có cả Quách Huyên đuổi theo nhưng mà điều đó không quan trọng, chỉ cần diệt sát con thỏ đó là được.

Thời khắc chiến đấu bắt đầu nổi lên, cũng chính là lúc con thỏ trắng nuốt đi chiếc nhẫn.

Hai tay Đường An chống trên mặt cỏ xanh ngát, từ lâu đã vào trạng thái lấy đà. Nàng hít thở một hơi dài, sau đó dùng cực tốc của mình phóng một mạch về con đường thỏ trắng đang tẩu thoát.

Đột nhiên xuất hiện một người đuổi theo con thỏ khiến cho Quách Huyên không khỏi kinh ngạc, nhưng sau đó hắn lấy lại tinh thần, việc quan trọng nhất ở hiện tại chính là cần phải lấy lại chiếc nhẫn, còn những thứ khác tính sau cũng được.



Có một sự thật không thể chối cả đó chính là tốc độ của Đường An vẫn thua xa Quách Huyên, tốc độ chạy chắc chắn không cách nào đọ lại được, nói chi đến việc hắn liên tục vồ bắt con thỏ nhưng không lần nào trúng. Nhưng mà mục tiêu nàng hướng đến không phải chuyện thi chạy đua với nhau, Quách Huyên thuộc về loại tay không tấc sắt, còn Đường An chính là hệ xạ thủ, nàng không nhất thiết phải tận tay bắt được làm gì.

Đường An vừa chạy vừa giương cung lên, lối di chuyển kỳ lạ của nàng ngay lúc này đã phát huy công dụng thực sự của nó, dù có xốc nổi như thế nào cũng không giảm bao nhiêu độ tinh chuẩn của mũi tên được.

Tiếng dây cung đàn hồi vang lên ba lần, ba đường ánh bạc chớp nhoáng phi đến hướng con thỏ.

Những cây [Vân Tiễn] như thu được một loại tín hiệu nào đó, điên cuồng bám sát lộ tuyến, nhắm thẳng điểm yếu của kẻ địch mà phóng đến. Trên người con thỏ trắng như thể đột ngột xuất hiện một loại từ trường thu hút mũi tên bắn vào.

Kỹ năng bị động [Bách Phát Bách Trúng] thưc sự không đi theo một lẽ thường nào, khiến sự linh hoạt tăng lên vượt trội.

Khi những mũi tên ấy gần trúng đích rồi thì một "hiện tượng siêu nhiên" đã xảy ra, chúng không đụng trúng con thỏ mà mỗi nơi một hướng văng ra hết.

Đường An thấy cảnh này liền cau mày lại, không rõ ràng lắm chuyện gì vừa mới xảy ra, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nàng.

Hiện giờ không còn một chút thời gian nào để cho Đường An suy nghĩ thêm nữa, bởi vì con thỏ đã tít tắp chạy vào rừng.

Vòng lặp vì vậy mà bắt đầu lại.

...

"Một thứ gì đó đã cản mũi tên lại." Đường An khẳng định là như vậy, tuy rằng trong vẫn mù mờ không xác định chắc chắn được thứ đó xuất phát từ đâu.


"Tôi biết rồi." Ngạn Huyền trầm tư sờ cầm suy nghĩ, ngộ ra được cách nào thì hay cách đó thôi. Thời gian của mỗi vòng lặp đều rất quý giá, không thể nào để nó trôi đi qua một cách hoang phí được.

"Dùng lại chiêu cũ vậy." Hắn sẽ dùng lại cái bẫy rập khi đánh nhau với Kẻ Canh Gác Linh Hồn Cổ Xưa, dụ nó đạp vào trong. Cách này trông như không được thông minh cho lắm nhưng đối đầu với những sinh vật trí tuệ thấp như thỏ trắng thì lại là tuyệt phối.

Ngạn Huyền dựa theo kịch bản mà đi đến nơi mà con thỏ trắng chạy vào bên trong, thiết lập sẵn những cây chông vận rủi bày ra ở đó.

Một cái bẫy gai được thành lập trong khu vực, được những bụi cây giấu ở phía sau không dễ để nhận ra, độ dài đủ cao để không cho con thỏ có thể nhảy qua được, nhưng đủ nhiều để mà tiêu diệt được nó. Ngoài ra Ngạn Huyền còn dùng [Vận Rủi Hóa Hình] ngưng tụ ra thêm một cây kiếm đứng chờ sẵn phục kích, Đường An cũng tham gia vào trong "chiến trận" này, nàng ẩn thân sau những thân cây, giương cung chờ sẵn mục tiêu vào trong tầm ngắm.

Con thỏ một lần nữa lại ló đầu ra, một lần nữa trộm mất chiếc nhẫn.

Nhưng nó lại không biết được đằng trước nó có những nguy hiểm gì đang chờ đợi, vẫn ngây thơ cắm đầu chạy về đó.

Một trận thiên la địa võng chực chờ ngay phía cuối khu rừng, chỉ cần nó bước vào thôi thì sẽ bị vận rủi của Ngạn Huyền ăn mòn, mũi tên của Đường An xoắn nát, hay thậm chí là bị Quách Huyên giẫm nát tươm.

Đôi mắt đỏ tròn xoe nhìn ngóng trước mặt, đột nhiên trong cơ thể nó phát ra một loại ánh sáng ngọc bích. Con thỏ dường như dự báo được nguy hiểm sắp đến gần, khi chỉ còn một bước nữa thôi là rơi vào bẫy rập thì nó khựng người lại, dùng tốc độ khó có thể tin được mà quay phắt người nhảy sang hướng khác.

"Hả?" Ngạn Huyền không ngờ đến con thỏ lại lanh lợi đến như vậy, nhưng mà hắn còn chuẩn bị sẵn phương án dự phòng dành cho những trường hợp ngoài dự đoán xảy ra.

Nếu như con thỏ trắng rẽ sang một hướng khác thì sẽ không thể trong thời gian ngắn chạy vào trong rừng được, bởi vì phạm vi cái bẫy gai tương đối rộng rãi, tính sai một li là dính vào ngay.

Ngạn Huyền xách theo vật thể vận rủi nhanh chóng trải dài cạm bẫy, chỉ cần con thỏ trắng vẫn chạy thì hắn vẫn sẽ tiếp tục trải đến đấy. Hắn rút kinh nghiệm từ lần trước rằng sẽ không dùng đến [Thần Nguyền], như vậy sẽ kích phát "tiềm năng ẩn" của nó mà chạy nhanh gấp đôi người bình thường.

Ánh mắt sắc như đao của Đường An đã khóa chặt lại vị trí con thỏ, nàng dường như dự đoán trước được nó sẽ nhảy đến đâu thông qua kinh nghiệm của bản thân, gảy nhanh dây cung vài lần, mũi tên bạc phóng ra.


Con thỏ trắng vẫn không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, ánh sang ngọc bích tỏa ra từ người của nó dần đậm màu lên, mặc một con dã thú như Quách Huyên đang đuổi theo, mặc cho hàng dài cạm bẫy Ngạn Huyền sắp đặt, mặc cho những mũi tên đang phóng thẳng vào người nó mà tiếp tục chay.

Cuộc chiến hàng trí con người tưởng chừng như sẽ kết thúc và nghiêng phần thắng về phía Ngạn Huyền, nhưng "hào quang" từ trong con thỏ lại tỏa ra mạnh mẽ hơn bao giờ hết, những hạt năng lượng ngọc bích lơ lửng giữa không trung đột ngột tắt lịm đi, một tiếng vỡ nát vang lên trong cơ thể nó.

Nếu như Ngạn Huyền đoán không sai thì [Ma Linh] đã bị sử dụng quá tải, nát rồi.

Đây là điều mà hắn chưa từng nghĩ đến trước kia, khinh thường trí thông minh một con thỏ và rốt cuộc thằng khờ ở đây lại là hắn.

Ai mà ngờ được rằng một con thỏ lại có thể dùng [Ma Linh] để tự giải nguy cho mình cơ chứ?

Thì ra đó là lý do vì sao những lần trước đều ám sát thất bại.

Và lần này cũng như thế.

Vòng lặp bắt đầu lại.

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: