Ngạn Huyền lại mở mắt ra, đối mặt với ảo cảnh một lần nữa.

Gương mặt hắn ngưng trọng hơn nhiều lần, đôi mắt đen nhánh nhìn xuôi nhìn ngược liên tục một cách không thể khống chế. Hắn cố gắng bình tĩnh lại, giữ cho suy nghĩ của mình giảm thiểu sự hỗn loạn đi.

"Hô... hô..." Ngạn Huyền sâu lắng trong từng hơi thở ra vào, suy nghĩ trở về lại dòng chảy vốn có.

"Con thỏ thì chắc chắn sẽ không thể giết được, vì đây chính là tương lai đã định sẵn. Nhưng nếu như mình ngăn cản nó không lấy được chiếc nhẫn thì sao?" Hiện tại hắn trông như một kẻ đang cố gắng thay đổi tương lai của bản thân, dùng mọi cách để thoát khỏi tình cảnh khốn khó sẽ gặp phải, nhưng lại có muôn vàn những biến có sẽ xảy ra, còn được gọi là "hiệu ứng cánh bướm".

Ngạn Huyền muốn lợi dụng quy tắc này để thay đổi tương lai theo đúng ý của mình, tuy nhiên nỗ lưc bỏ ra không thể nào chỉ có một chút là thành công được, phải không ngừng nếm thử và rút ra kết luận mới thực sự tìm ra được giải pháp.

"Đường An, cô có mang theo thứ gì đó đại loại như..." Ngạn Huyền khẽ nói ra đồ vật mà mình cần, Đường An nghe xong liền kỳ quái nhìn hắn.

"Để làm gì?" Tư duy của nàng có chút không theo kịp được Ngạn Huyền, đang trong tình thế não bộ căng thẳng như vậy đột nhiên yêu cầu thứ đấy làm gì? Chọc cười nhau cho đỡ áp lực sao? Kể cả khi Đường An có mang theo đi nữa thì dùng trong trường hợp này thì có phải hơi chút không hợp lý à?

"Rồi cô sẽ biết thôi." Hắn phải từ bỏ đi những thứ được gọi là sĩ diện để phục vụ cho một sự việc vĩ đại hơn, mặt mũi không ăn được nhưng rời khỏi đây mới có thể được ăn thứ mình muốn.

Đường An đương nhiên không mang theo những thứ Ngạn Huyền cần, nhưng nàng lại có biện pháp tạo ra chúng. Túi trữ vật của nàng như là túi thần kỳ của con mèo ú màu xanh nào đó vậy, vật phẩm thông thường thì không có nhiều nhưng vật phẩm phi thường lại không ít.

Sau khi được giao thứ mình yêu cầu rồi thì Ngạn Huyền bắt đầu hành động.

...

"Diệu Ly, em có muốn làm vợ anh không?" Trong ánh mắt Quách Huyên chất chứa đầy sự chân thành. Hắn rất yêu Diệu Ly và mong muốn đem lại hanh phúc cho nàng, trong thâm tâm vẫn mong rằng nàng sẽ đồng ý.



Thế nhưng đáp lại lời cầu hôn ấy thì Diệu Ly vẫn đứng đấy, im lặng không trả lời. cũng không làm ra bất cứ hành động nào, chỉ đơn giản là nàng đang đứng đó nhìn hắn.

Tình cảnh trông vô cùng lãng mạn, những nỗi niềm hạnh phúc sẽ được bộc phát ra khi Diệu Ly gật đầu.

Tưởng như sự im lặng này vẫn tiếp tục nhân chìm mọi sự khuấy động mọi thứ từ bên ngoài, thì đột nhiên một giọng nói hối hả vang lên ở phía sau, còn kèm theo tiếng thở gấp.

"Xin làm phiền hai anh chị ạ, nhưng mà hôm nay em đang có khuyến mãi giảm giá 50% cho mỗi món hàng ở đây, ngoài ra còn có sự kiện mua một tặng hai vô cùng lời, nếu như mua đồ cặp đôi thì chỉ cần trả tiền bằng với phân nửa số tiền hai món cộng lại. Ưu đãi này chỉ dành cho những người mua hàng đầu tiên ở bên em..."

Đó chính là Ngạn Huyền, không biết từ lúc nào hắn đã đổi sang một bộ trang phục của người đi làm tư vấn khách hàng, một tay cầm theo một cái rương đồ chất chứa bên trong những loại trang sức trông cực kỳ bắt mắt. Ngoài ra còn có những bộ đồ đôi được thiết kế rất đẹp, gồm nhiều loại phong cách, từ dễ thương cho đến sang trọng và thậm chí có cả những bộ đồ thiếu vải sử dụng trong phòng ngủ vào buổi đêm...

"À ừm... nhưng mà cậu là ai?" Não bộ Quách Huyên vốn là suy nghĩ không được nhanh, trí thông minh về IQ lẫn EQ đều không được cao lắm, nên khi đối mặt với tình huống đột ngột như thế này thì hắn vô cùng bối rối và không biết nên làm gì.

"Em là ai không quan trọng, anh chỉ cần mua những món này ủng em được thôi... " Ngạn Huyền không cần phải để cho Quách Huyên hiểu được những gì mình đang làm, mục đích thực sự của hắn chỉ là để thu hút được sự chú ý của hai người mà thôi.

"Ừm... tôi không cần." Quách Huyên ngập ngừng một lúc rồi trả lời lại, những thứ này nhìn kỳ lạ vô cùng, không hề có một chút đáng tin cậy nào. Vả lại hắn không biết chúng là gì, trông như vô hại nhưng lỡ như mang về mà xảy ra chuyện gì nguy hiểm thì thiệt thòi là bọn hắn.

"Vậy chị có muốn mua hay không?" Rồi hắn hướng mặt về phía Diệu Ly, thực hiện cho đúng vai trò của mình với nụ cười tương đối xốc xếch, trông không được chuyên nghiệp cho lắm.

Một sự kỳ lạ bất chợt thoáng qua bên đầu khi Diệu Ly dường như không hề phản ứng đến hắn, chỉ đơn giản là đứng đó và nhìn về phía Quách Huyên. Nàng đứng nghiêng mặt sang một bên nên hắn hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc hiện tại của nàng như thế nào.


Vì sao nàng lại không để ý đến hắn nhỉ?

Ngạn Huyền tinh chuẩn nắm bắt lại chi tiết đó, rất nhiều thứ nhìn như nhỏ nhặt thế này lại phục vụ rất nhiều cho những vòng lặp về sau nếu có.

"Ừm? Con thỏ kia trông dễ thương thế nhỉ?"

Quách Huyên ngơ ngác nhìn về phía hắn chỉ hướng về, một con thỏ trắng với đôi mắt đỏ tròn xoe tiến về phía này.

Đây mới chính là lời mấu chốt và là mục đích thực sự của Ngạn Huyền,để cho Quách Huyên trước tiên phát hiên được sự tồn tại của con thỏ trước khi quá muộn. Tất cả những gì đã nói trước đó chỉ là hư chiêu làm giảm bớt cảnh giác của Quách Huyên, để hắn tập trung vào những lời mà mình nói hơn.

"Nếu như có thể bắt một con về nướng thì tốt biết mấy nhỉ?" Ngạn Huyền nở nụ cười công nghiệp nhìn con thỏ đó, trong lòng thầm đưa ra dự đoán rằng chuyện gì có thể cản trở sự can thiệp này từ hắn.

"[Vận Rủi Hóa Hình]"

Một tạo vật vận rủi ngắn như dao găm lập tức xuyên thủng một con thỏ vừa bén mảng lại gần, đây không phải là con mà Quách Huyên đang nhìn mà là một con hoàn toàn khác, không biết từ khi nào tiến đến sát bên người.

"Quả nhiên là mọi thứ không đơn giản như thế." Ngạn Huyền cau mày lại, nếu như hắn không tiêu diệt con thỏ này thì chắc chắn nó sẽ là "hung thủ thay thế" trộm đi chiếc nhẫn. Nếu như nó thực sự là như vậy thì xem như kế hoạch này đã thất bại.

Tiếp theo lần lượt xuất hiện những con thỏ chạy đến bên người, số lượng không nhiều nhưng chắc chắn sẽ không dừng lai.

Đến khoảng chừng đến con thứ 30 thì Ngạn Huyền buông tay để cho mọi thứ xuôi theo cách kịch bản phát triển.


Vòng lặp cũng vì vậy mà bắt đầu lại.

"Tương lai không thể thay đổi được, những việc làm này không có ý nghĩa nào." Đó là lời mà Ngạn Huyền nói với Đường An sau khi trải qua một số vòng lặp như thế, mỗi lần đều thất bại bởi một lý do ngoài ý muốn.

"Chỉ có thể tìm đến chốt điểm khác để đột phá." Rồi hắn lại bổ sung thêm một câu, thể hiện rõ ý định của mình.

"Ừm." Đường An không đưa ra ý kiến gì, trầm tư quan sát bên ngoài, những thứ được gọi là "kịch bản" đang liên tục chạy đi chạy lại như một cuốn băng.

Nối liền khoảnh khắc sau đó, hai người họ cũng dùng đến cách chạy ngược lại vào trong rừng, nhưng điều đó không hề có tác dụng, không phải là vì đụng chạm đến một giới hạn nào của ảo cảnh mà là không đủ thời gian để chạy hết khu rừng trước khi con thỏ thành công tẩu thoát.

Việc liên tục hoạt động não bộ khiến Ngạn Huyền chìm vào trong cảm giác căng thẳng miên man, cơ thể dù là không mệt mỏi đến đâu nhưng tinh thần lại hao tổn rất nhiều, việc số vòng lặp được tăng lên theo hàng chục đã trở thành một chuyện hết sức bình thường trong nhận thức của hắn.

Trong những phút giây ngắn ngủi thư giãn đầu óc thì bất chợt một suy nghĩ dấy lên, đây là một câu hỏi trước đó mà Ngạn Huyền đã từng tự hỏi.

Vì sao Diệu Ly lại không nhìn về phía hắn hay Đường An? Hắn có cảm giác rằng thậm chí nàng còn không phải đang nhìn Quách Huyên và chỉ đang chằm chằm một khoảng không vô tận.




Nếu bạn rảnh, xin mời đọc