Chương 151

“Một trăm tám mươi vạn.”

Lục Kiến Thành không giấu cô chuyện này.

“Cái gì?”

Nam Khuê mở to mắt, gần như không thể tin những gì mình vừa nghe thấy.

Lúc trước ông ta thiếu nợ mấy nghìn, sau đó là mấy vạn, hơn mười vạn.

Cô nghĩ lần này có nhiều hơn nữa thì cũng là hơn mười vạn.

Nhưng không ngỡ đã gần đến hai trăm vạn.

“Một khoản tiền lớn như vậy mà anh vẫn cho ông ta?” Nam Khuê cảm thấy kinh ngạc.

“Với anh mà nói đó cũng chỉ là chút tiền thôi, anh trả nổi.” Lục Kiến Thành bình tĩnh đáp.

Nam Khuê nhìn anh, nghiêm túc giải thích: “Lục Kiến Thành, đó không phải là chuyện ít hay nhiều tiền, hôm nay anh cho ông ta hai trăm vạn, lần sau ông ta muốn năm trăm vạn, sau này sẽ là năm nghìn vạn, em hiểu rõ con người ông ta.”

“Anh như vậy chỉ khiến lòng tham của ông ta ngày càng sâu hơn mà thôi, ông ta sẽ như một con quỷ hút máu dính trên người anh, luôn hút máu của anh, đến khi máu anh khô cạn mới dừng lại.”

“Không được, số tiền đó không thể cho ông ta như vậy được, em muốn quay lại.”

Nam Khuê càng nghĩ càng tức giận.

Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, kiên nhẫn an ủi: “Em đừng nóng vội, nếu như anh đưa thì nhất định sẽ có kế hoạch của anh, tuyệt đối sẽ không để ông ta chèn ép.”

“Anh chắc chắn sao?”

Nam Khuê vẫn rất lo lắng.

“Ừ, yên tâm đi.”

Nghe được lời cam đoan của Lục Kiến Thành, lúc này Nam Khuê mới yên tâm.

Nhưng cô vẫn gọi cho Đỗ Quốc Khôn một cuộc điện thoại: “Là tôi, Nam Khuê, đừng tưởng rằng hôm nay ông cầm được tiền rồi muốn làm gì thì làm.”

“Đỗ Quốc Khôn, tôi cảnh cáo ông, đây là lần cuối cùng, về sau dù có là tôi hay Kiến Thành thì cũng sẽ không cho ông thêm đồng nào, ông tự giải quyết cho tốt.”

Chỗ tốt của nhà lớn chính là nhiều phòng tắm, vô cùng tiện lợi.

Buổi tối sau khi cơm nước xong xuôi, Nam Khuê tắm rửa trong phòng tắm ở phòng ngủ, Lục Kiến Thành đi tắm ở phòng khác.

Lúc cô thay xong quần áo ngủ đi ra ngoài, điện thoại của Lục Kiến Thành đúng lúc vang lên.

Vì đang sạc trên giường, hơn nữa còn đang trong trạng thái mở máy nên Nam Khuê không cẩn thận nhìn được.

Kết quả cô vừa nhìn xong đã cứng người, tay đang lau tóc cũng dừng lại.

Là tin nhắn của Phương Thanh Liên.

“Kiến Thành, gặp em được không?”

“Tay của em nhiễm trùng rồi, rất nghiêm trọng, nếu như anh không đến thì để em đau chết đi là được rồi.”

“Kiến Thành, em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh.”

Liên tục ba tin nhắn đều hiện lên bên trên màn hình.