Chương 152

Rõ như vậy, cô không muốn thấy cũng khó.

Đúng lúc này, Lục Kiến Thành đẩy cửa phòng tắm bước ra.

Nam Khuê vội vàng tiếp tục lau tóc, giả vờ không biết gì.

Khi anh đi đến bên giường, cầm điện thoại lên xem, tim Nam Khuê cũng nâng lên theo.

Anh sẽ đi gặp Phương Thanh Liên sao?

Anh đồng ý sao?

Hay là từ chối?

Lục Kiến Thành chỉ nhìn lướt qua, sau đó tắt máy, không trả lời bất kỳ tin nhắn nào.

Nam Khuê hỏi dò: “Có phải có chuyện gì không, em nghe thấy điện thoại của anh cứ liên tục đổ chuông.”

“Không có chuyện gì.”

“Ồ.”

Nếu anh không nói, cô tự nhiên cũng không có gì để hỏi.

Sau khi Nam Khuê sấy khô tóc, Lục Kiến Thành tắt đèn phòng, hai người cùng nhau nằm trên giường.

Trong phòng rất yên tĩnh.

Trong phút chốc, Nam Khuê có thể nghe thấy rất rõ ràng hơi thở của hai người.

Đắp kín chăn, Nam Khuê nhắm mắt lại và không nói gì nữa.

Nhưng cô có thể cảm nhận được điện thoại của Lục Kiến Thành vẫn rung lên, màn hình vẫn sáng lên.

Anh nghiêng người, nhìn điện thoại di động.

Sau đó không khí xung quanh anh trở nên nặng nề.

Không nhớ sau bao lâu, cô nghe thấy một âm thanh nhỏ.

Nam Khuê hơi mở mắt, thấy Lục Kiến Thành đã đứng dậy khỏi giường, đang thay quần áo.

Quả nhiên anh vẫn đồng ý.

Bây giờ đứng dậy vào lúc này, là đã quyết định muốn đến gặp Phương Thanh Liên rồi.

Cơ thể Nam Khuê ở trong chăn trở nên cứng ngắc, cô cảm thấy giờ phút này mình giống như một tác phẩm điêu khắc gỗ nằm trong chăn, không dám nhúc nhích.

Giống như sợ bị anh phát hiện vậy.

Ngay cả mắt cũng phải phối hợp nhắm lại.

Khoảng sau vài phút, chắc là Lục Kiến Thành đã mặc xong quần áo.

Ngay sau đó, bên tai Nam Khuê truyền đến tiếng đóng cửa.

Cô biết anh đi rồi.

Cuối cùng anh cũng đi.

Hơn nữa anh không nói gì với cô, vẫn là nhân lúc sau khi cô ngủ, gạt cô mà đi.

Anh nhất định cho rằng cô đã ngủ, cái gì cũng không biết.

Buồn cười là cô biết hết.

“Lục Kiến Thành.” Nam Khuê ôm chăn, đau khổ gọi tên anh.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng sấm ầm ầm, dường như trời sắp mưa rồi.