Chương 153

Nam Khuê ôm mình ngồi trên giường, trong căn phòng tối om, cô không nhìn thấy gì cả, cho nên càng nghe rõ tiếng sấm.

Khi Lục Kiến Thành đến bệnh viện thì trời đã mưa.

Trong phòng bệnh trống rỗng, nào có bóng dáng của Phương Thanh Liên.

Anh hỏi bác sĩ, hỏi y tá, câu trả lời cuối cùng là Phương Thanh Liên đang ở bên ngoài.

Qua khung cửa sổ, anh rõ ràng nhìn thấy Phương Thanh Liên ngồi trong khu điều dưỡng của bệnh viện, ở đó là ngoài trời, mưa tuôn xối xả, tất cả đều đổ lên người cô ta.

Lục Kiến Thành lập tức cầm một chiếc ô chạy xuống.

Khi nhìn thấy Phương Thanh Liên ngồi trên xe lăn ở dưới làn mưa, cả người ướt như chuột lột, đặc biệt là trên cổ tay bị nước mưa ngâm đến sưng đỏ lên.

Tất cả sự tức giận của anh đều trở thành đau lòng.

Cầm ô che đỉnh đầu cô ta, Lục Kiến Thành nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về.”

Nghe thấy giọng nói, Phương Thanh Liên lập tức xoay người, khi nhìn thấy Lục Kiến Thành, trên mặt cô ta lập tức nở nụ cười thỏa mãn: “Kiến Thành, anh đến rồi, em biết anh sẽ đến mà.”

“Anh vẫn không nỡ bỏ rơi em đúng không?”

Phương Thanh Liên vui mừng đến phát khóc.

Lục Kiến Thành không nói gì, chỉ lặng lẽ đẩy cô trở lại phòng bệnh.

Sau đó anh dặn dò nhân viên y tế trong phòng bệnh: “Đẩy cô ấy vào tắm nước nóng, thay quần áo sạch.”

Sau mười mấy phút, Phương Thanh Liên mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ gọn gàng đi ra.

Lúc này, các bác sĩ đã chờ sẵn trong phòng bệnh.

Phương Thanh Liên vừa định nói chuyện, Lục Kiến Thành giành trước một bước: “Xem vết thương của cô ấy đi, băng bó cho thật tốt.”

Bác sĩ lập tức đi qua, Lục Kiến Thành đứng một bên chờ.

Khi nhìn thấy chỗ cắt cổ tay của cô ta không những không có chuyển biến tốt, ngược lại càng nghiêm trọng hơn, thậm chí đã có dấu hiệu nhiễm trùng, hàng lông mày Lục Kiến Thành nhíu chặt lại.

Xử lý xong vết thương, tất cả mọi người đi ra ngoài, Phương Thanh Liên ngồi trên giường bệnh, trông rất yên tĩnh và ngoan ngoãn.

Ánh mắt thâm trầm của Lục Kiến nhìn chằm chằm vào cô ta, không nói một lời.

Không khí trong phòng rất áp lực, Phương Thanh Liên rốt cục nhịn không được, mở miệng trước: “Kiến Thành, anh đừng nhìn em như vậy, ánh mắt của anh như thế làm em sợ.”

“Bây giờ biết sợ rồi, không phối hợp với bác sĩ, lúc vết thương xấu đi sao lại không nghĩ tới sợ? Em có biết mình bị thương ở đâu không?”

“Biết chứ!”

Phương Thanh Liên ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ rất tủi thân: “Dù sao anh cũng không quan tâm, em quan tâm làm gì.”

“Em nên biết, anh ghét nhất lấy chuyện bị thương để uy hiếp anh.”

“Em biết, nhưng nếu em không làm như vậy, còn có thể gặp được anh không?”

Phương Thanh Liên kích động nắm lấy tay Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, em sai rồi, em không nên dùng cách này, nhưng em thật sự rất nhớ anh, nhớ anh đến phát điên, anh có biết mấy ngày nay em ở đây như thế nào không?”