Chương 1527

“Thuốc hôm qua anh mua không thể uống được sao?”

“Bác sĩ khuyên nếu tình trạng không quá mức nghiêm trọng thì không nên uống thuốc để tránh ảnh hưởng đến thai nhi. Còn nếu tình trạng quá nghiêm trọng thì có thể uống một chút.” Trần Tranh trả lời.

“Vậy thì anh mang thuốc tới đây. Cô ấy nóng đến kinh người, có lẽ phải cho uống thuốc thôi. Nếu không, cứ để sốt cao kéo dài thế này cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.”

Trần Tranh nhanh chóng đưa thuốc tới.

Sau đó, anh ta hướng dẫn cho Cố Mạc Hàn cách sử dụng và liều lượng của các loại thuốc khác nhau.

“Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Sau đó, Cố Mạc Hàn hòa tan loại thuốc dịu nhẹ nhất vào nước ấm.

Tiếp đó, anh dùng thìa nhỏ đút từng chút vào miệng Nam Khuê.

Sau khi uống thuốc xong, Cố Mạc Hàn đã tự tay chăm sóc Nam Khuê cả đêm.

Khi trời gần sáng, anh đưa tay chạm vào trán Nam Khuê.

Cuối cùng, khi cảm thấy trán cô mát lạnh và cơn sốt đã hạ Cố Mạc Hàn mới thở phào nhẹ nhõm .

Anh nhìn đồng hồ, lúc này đã sáu giờ sáng rồi.

Phía chân trời cũng dần xuất hiện vầng trắng sáng, một tia sáng đỏ mờ nhạt hiện ra.

Ánh sáng mặt trời tỏa những tia nắng thật đẹp.

Mở điện thoại di động, anh phát hiện trong đó có hàng chục cuộc gọi nhỡ.

Mà toàn bộ cuộc gọi nhỡ trong đó là của Chu Hiểu Tinh.

Tất nhiên, còn có cả những tin nhắn WeChat của cô ta.

“Mạc Hàn, sao anh còn chưa về nhà?”

“Mạc Hàn, anh mau trở về cho em, rốt cuộc anh đang ở đâu vậy hả?”

“Tên khốn khiếp Mạc Hàn, em ra lệnh cho anh mau về ngay cho em…về ngay lập tức.”

Cô ta gửi hết đoạn tin nhắn này đến đoạn tin nhắn khác, hơn nữa dường như còn liên tục gửi đến.

Hai giờ sáng: “Mạc Hàn, anh đừng làm em sợ, có được không? Có phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Ba giờ sáng: “Mạc Hàn, anh đừng tức giận nữa, em không trách anh nữa đâu, em chỉ xin anh mau về nhà sớm đi, có được không?”

Tin nhắn cuối cùng được gửi đến lúc hơn 5 giờ sáng, tức là cách đây 10 phút.

“Mạc Hàn, em luôn đợi anh, em chờ anh trở về với em.”

Lật nhìn những đoạn tin nhắn này, Có Mạc Hàn cảm thấy hổ thẹn và áy náy trong lòng.

Anh thật sự là một thằng khốn nạn!

Anh ở đây đã chăm sóc Nam Khuê cả đêm, nhưng hoàn toàn bỏ mặc Hiểu Tinh ở nhà.

Nhưng Hiểu Tinh lại vì anh mà lo lắng không yên.

Anh đưa tay chạm vào trán Nam Khuê thêm lần nữa để xác nhận rằng cơn sốt của cô đã thật sự giảm xuống. Sau đó Cố Mạc Hàn thận trọng và nhanh chóng đứng dậy khỏi giường.

Có thể là do nửa đêm cô ngủ không ngon, bây giờ cơn sốt đã hạ, cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều nên đã chìm sâu vào giấc ngủ.