Chương 1614

“Anh, em thấy cha thì phải?” Tiểu Niệm Khanh nhìn Lục Kiến Thành không chớp mắt, cậu bé ngơ ngác hỏi Tiểu Tư Mặc.

“Em trai, anh cũng thấy cha.” Tiểu Tư Mặc cũng ngẩn người.

“Anh, là em nhìn nhầm sao, hay em xuất hiện ảo giác rồi?”

Tiểu Tư Mặc trả lời: ”Em không nhầm đâu, chú Chu nói đúng, cha thật sự trở về rồi.”

Lúc này Lục Kiến Thành giang hai tay ra với hai đứa nhỏ, giọng nói quen thuộc kích động vang lên: “Niệm Khanh, Tư Mặc!”

Giọng nói vô cùng, vô cùng quen thuộc.

Nhất định là cha rồi.

Không sai.

Tiếp đó hai đứa bé nhanh chóng chạy đến.

Lục Kiến Thành lập tức giang tay ôm chặt hai bé vào trong lòng.

Sau đó anh cúi đầu, hôn mạnh lên mặt mỗi đứa nhỏ một cái.

”Tư Mặc, Niệm Khanh, cha về rồi, thật xin lỗi, là cha thất hứa, cha về muộn rồi.”

Hai đứa bé cảm thấy có chút không chân thực.

Hai đứa nhỏ đưa tay, mỗi bé giơ bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của mình lên xoa mặt Lục Kiến Thành, cố gắng xác nhận tính chân thực của anh.

Xoa nắn một lúc lâu, Tiểu Niệm Khanh mới nghiêm túc tuyên bố: “Anh, là thật, cha không có chết, cha về với chúng ta rồi.”

“Cha…”

Hai bạn nhỏ lập tức ôm thật chặt lấy Lục Kiến Thành.

Sau đó hai bé khóc như mưa, nước mắt ấm áp chảy vào trong cổ Lục Kiến Thành, cuối cùng trượt xuống ngực anh.

Nước mắt ẩm ướt nhưng anh không thấy khó chịu chút nào.

Ngược lại còn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Có lẽ do quá nhớ, cũng có thể do quá kích động.

Hai người bạn nhỏ ôm Lục Kiến Thành rất chặt, hai bàn tay nhỏ không có ý định buông ra.

“Cha, là cha thật sao?”

”Thật sự là cha sao?”

Mặc dù được Lục Kiến Thành ôm nhưng Niệm Khanh vẫn cảm thấy thiếu an toàn như cũ.

Lục Kiến Thành dịu dàng xoa tóc hai đứa bé, hôn nhẹ lên mặt hai bé một cái, chắc chắn nói: ”Là cha, thật xin lỗi, là cha đã khiến các con đau lòng.”

”Cha hứa sau này sẽ không rời xa các con lâu như vậy nữa.”

”Ừm, vậy cha nhất định phải giữ lời hứa, ngoắc tay hứa một trăm năm không cho phép nuốt lời.”

Lục Kiến Thành phối hợp ngoắc tay với hai đứa, lúc này hai bạn nhỏ mới có cảm giác an toàn hơn một chút.