Chương 1615

”Mẹ đâu?” Dỗ dành xong hai người bạn nhỏ, lúc này anh mới lên tiếng hỏi Nam Khuê.

Tư Mặc chỉ lên trên tầng: “Mẹ đang ngủ trưa ở trên tầng, em gái hình như không ngoan, luôn đá mẹ.”

Lục Kiến Thành nhẹ nhàng thả hai đứa bé xuống, sau đó nói: ”Hai đứa ở chỗ này chơi, mẹ cũng rất nhớ cha, cha muốn lên gặp mẹ, có được không?”

”Được ạ.” Hai bạn nhỏ vô cùng hào phóng: ”Cha mau đi đi, mẹ gặp cha nhất định sẽ rất vui.”

Lúc lên tầng, mỗi bước chân của Lục Kiến Thành đều mang theo sự căng thẳng và bất an.

Lần này gặp lại, anh không biết Khuê Khuê sẽ có thái độ gì.

Cô sẽ vui chứ?

Hay giận anh, giận anh thiếu chút nữa đã kết hôn với Chu Hiểu Tinh?

Đến cửa, cuối cùng anh cũng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa.

Anh đẩy cửa rồi lập tức chạy vào.

Nam Khuê vừa tỉnh dậy, cô đang định xuống tầng.

Lúc nhìn thấy Lục Kiến Thành đẩy cửa bước vào, chân thật đứng trước mặt mình, dịu dàng gọi tên mình, đột nhiên cô ngẩn người.

“Khuê Khuê, là anh, Kiến Thành của em, anh đã về rồi!”

Lục Kiến Thành vươn tay, lúc anh đang muốn ôm Nam Khuê ôm vào ngực thì đột nhiên cô đã nâng ánh mắt bình tĩnh nhìn anh.

“Xin lỗi, anh nói anh là ai cơ?”

Lục Kiến Thành như bị ai đó đánh mạnh một cái.

Anh nhìn Nam Khuê, giọng nói run rẩy không thể tin được: ”Khuê Khuê, là anh, em quên anh rồi sao?”

”Đúng, tôi quên rồi.”

Nhưng Nam Khuê chỉ nhìn anh, bình tĩnh như một dòng nước trong, không có chút gợn sóng nào.

Giọng nói của cô quá lạnh nhạt.

Thái độ cũng vô cùng bình tĩnh.

Lục Kiến Thành đứng đó, chỉ cảm thấy trái tim như bị một thanh đao cứa từng nhát từng nhát một.

Trái tim anh đau như cắt, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi…

“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành không muốn ngồi chờ chết, anh đi lên trước một bước, khàn giọng nói: “Em không nhớ anh là ai sao? Anh là Kiến Thành, là ông xã của em!”

Nam Khuê nhếch miệng, cố gắng nhẫn nại.

Cô siết chặt tay, ngẩng mặt lên, bình tĩnh nói: ”Anh sai rồi, bây giờ đã là chồng hợp pháp của Chu Hiểu Tịnh chứ không phải tôi. Anh Cố, nhận loạn vợ không phải là thói quen tốt, anh đừng cố ý làm như vậy.”

Giờ phút này Lục Kiến Thành mới biết rằng Khuê Khuê của anh không phải đã quên anh.

Cô đang đau lòng, đang tức giận nên mới cố ý không biết anh.

”Anh không có kết hôn với cô ta, Khuê Khuê, lúc nhìn em mặc váy cưới đi ra cửa anh đã hối hận rồi.”

”Hơn nữa anh đã khôi phục trí nhớ, anh nhớ ra rồi, anh nhớ ra hết tất cả mọi chuyện giữa anh và em, anh cũng biết em là vợ của anh, Niệm Khanh và Tư Mặc là con của chúng ta, trong bụng em còn con gái của chúng ta, thật mà.”

Nam Khuê không nhịn được nữa, cô cố nén nước mắt xoay người về chỗ khác.