Chương 1616

Đáng lẽ giờ phút này cô nên vui vẻ.

Đợi lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy.

Không phải cô luôn chờ giây phút này sao?

Nhưng vì sao vậy? Vì sao trong lòng cô lại cảm thấy đắng chát, lại cảm thấy uất ức như vậy chứ?

Có lẽ điều cô canh cánh trong lòng không phải là chuyện anh quên đi mọi thứ, mà rõ ràng anh nói yêu cô nhưng lại lựa chọn kết hôn với Chu Hiểu Tinh.

“Anh đi đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.”

”Đã quên thì quên hết đi mới đúng, cũng đừng tiếp tục nhớ lại làm gì, đâu cần thiết phải mang thêm sự thống khổ về cho bản thân mình chứ?”

Lục Kiến Thành nắm lấy tay Nam Khuê: “Khuê Khuê, sao có thể là thống khổ được chứ?”

”Em là vợ của anh, bây giờ cuối cùng người một nhà chúng ta đã có thể bình yên hạnh phúc ở cùng bên nhau, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.”

Nam Khuê bình tĩnh tránh khỏi sự kiềm chế của anh: ”Anh Cố đừng gọi nhầm, tôi không phải vợ của anh.”

”Còn nữa, đây là phòng ngủ của tôi, không có sự đồng ý của tôi thì mong anh đừng tùy tiện ra vào.”

Cô quay lưng về phía Lục Kiến Thành.

Giọng nói bình tĩnh không có chút rung động nào.

Nhưng cô càng như vậy thì Lục Kiến Thành càng đau lòng hơn.

“Khuê Khuê, thật xin lỗi.”

”Anh biết bây giờ em rất khó chịu, anh cũng biết trong lòng em cảm thấy rất uất ức, là anh không tốt với em.”

”Nếu như bây giờ em tạm thời không muốn gặp anh thì được, anh sẽ đi trước.”

”Nhưng mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không rời khỏi em.”

Nói xong Lục Kiến Thành rời khỏi phòng.

Lúc cửa phòng vừa đóng lại, Nam Khuê không nhịn được nữa, cô gần như lảo đảo ngồi xuống giường.

Nước mắt lăn dài theo sườn mặt cô.

Nước mắt rơi vào trong miệng, vừa đắng vừa chát.

Quả nhiên nước mắt ăn không ngon chút nào.

”Lục Kiến Thành, anh là đồ đần, đồ ngốc, đần độn chết đi được.”

”Em nói anh đi là anh đi luôn à?”

Mới một thời gian thôi mà anh đã ngốc đi như vậy.

Chẳng lẽ anh không biết phải dỗ dành con gái sao?

Dưới tầng, Niệm Khanh và Tư Mặc chỉ thấy một mình Lục Kiến Thành xuống, vẻ mặt lại còn buồn bã, hai bé lập tức biết cuộc gặp mặt của cha mẹ hoàn toàn thất bại.

”Cha, cha gặp được mẹ rồi chứ?”

”Ừm, gặp rồi.”

”Vậy có phải mẹ đuổi cha ra ngoài rồi không?”

”Không có, mẹ hơi mệt nên nói muốn ngủ thêm lúc nữa.” Lục Kiến Thành mạnh miệng.

Tư Mặc lắc đầu, than thở như người lớn: ”Haiz, người lớn đều dạy những đứa trẻ như chúng con phải thật thà, không được nói dối, kết quả người lớn còn hay nói dối hơn, còn không thành thật bằng những người bạn nhỏ này.”