Chương 1617

Lục Kiến Thành nghe xong thì cảm thấy vô cùng áy náy.

Anh đưa tay xoa đầu cậu bé, sau đó ôm bé vào trong ngực: “Sao con biết cha bị đuổi ra ngoài?”

”Nhìn vẻ mặt của cha là biết nha! Hơn nữa nếu như con là mẹ thì con cũng sẽ đuổi cha ra ngoài.”

”Tại sao?”

”Từ sau khi cha rời đi, mỗi ngày mẹ đều dùng nước mắt để rửa mặt, mẹ chịu nhiều khổ sở như vậy, bây giờ cha về rồi, đương nhiên phải đền bù, cưng chiều mẹ gấp đôi.”

”Hơn nữa con nghe dì nhỏ nói cha thiếu chút nữa kết hôn với một người phụ nữ xấu xa, mẹ không tức giận mới là lạ! Hừ, con cũng tức giận, nếu không phải cha là cha con, không thể bỏ được quan hệ máu mủ thì con còn lâu mới tha thứ cho cha nhanh như vậy.”

Nghe bé nói vậy, Lục Kiến Thành cảm thấy áy náy hơn.

”Xin lỗi con Tư Mặc, khi đó cha bị mất trí nhớ, quên hết hai đứa và mọi người, bây giờ cha biết sai rồi, vậy con và Niệm Khanh có thể tha thứ cho cha không?”

Tư Mặc và Niệm Khanh đồng thời than thở.

Sau đó đồng thanh nói: “Haiz, ai bảo cha là cha chúng con chứ? Cha nên cảm thấy vui vì có hai đứa con trai biết điều, hiểu chuyện, phóng khoáng như chúng con đi.”

Lục Kiến Thành ôm chặt hai đứa nhỏ, vì quá kích động mà người cũng run rẩy.

”Cảm ơn con trai, cha cảm thấy xấu hổ với hai đứa.”

”Ôi, chúng con không quan trọng, mục đích quan trọng của cha bây giờ là làm lành với mẹ, con nói cho cha biết một chuyện, cha muốn để mẹ vui thì phải tặng mẹ thứ mẹ thích nhất.”

Lúc này Tư Mặc nhìn Niệm Khanh: “Em thấy thứ mẹ thích nhất là gì?”

Tiểu Niệm Khanh tự hào nhìn hai người, vẻ mặt chắc chắn: ”Cái này còn phải hỏi sao, mẹ đương nhiên thích em nhất!”

Tiểu Tư Mặc: ”…”

“Nam Niệm Khanh, em bớt tự luyến đi.”

Bạn nhỏ Niệm Khanh không phục: ”Vậy anh nói xem mẹ thích gì nhất?”

“Mẹ thích anh nhất, em chỉ có thể xếp thứ hai mà thôi.”

Lục Kiến Thành: ”…”

Bây giờ anh đang vô cùng nghi ngờ rằng hai tên nhóc thối này đang cố tình gây thù chuốc oán với anh.

Không chỉ như vậy mà còn cố ý khoe khoang trước mặt anh.

Cuối cùng hai bạn nhỏ vì vị trí xếp hạng trong lòng Nam Khuê mà cãi nhau đến mức đỏ bừng cả mặt.

Sau đó hai bé tức giận ngồi hai bên, không thèm để ý đến đối phương.

Lúc Nam Khuê xuống, hai đứa nhỏ đang chiến tranh lạnh với nhau.

Thấy cô, hai bé lập tức chạy đến: ”Mẹ, mẹ, chúng con có một chuyện muốn hỏi mẹ.”

”Chuyện gì vậy?”

“Con và em trai, ai xếp thứ nhất trong lòng mẹ?” Tư Mặc nói trước, ánh mắt mong đợi nhìn Nam Khuê.

Niệm Khanh cũng vô cùng mong đợi mà nhìn Nam Khuê.

Nam Khuê nhẹ nhàng nắm lấy tay hai bé, cũng không vội vã trả lời.

Hai người bạn nhỏ lại vô cùng sốt ruột.

“Mẹ, mẹ, mẹ mau nói đi, con và anh trai còn phải PK với nhau nữa!” Tiểu Niệm Khanh sốt ruột nói.

Nam Khuê cưng chiều nhìn hai bé, sau đó nói: ”Bảo bối, mẹ chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với các con thôi, mẹ không thể nói dối được, vị trí thứ nhất trong lòng mẹ là của cha.”