Chương 1678

Hơn nữa tiền từ thiện cũng đều là giúp đỡ cho trẻ nhỏ, cho nên Nam Khuê vô cùng sẵn lòng.

Bộ sưu tập đầu tiên đã cực kỳ khốc liệt.

Sau mấy vòng hét giá, Nam Khuê mới được như ý nguyện.

Vòng cạnh tranh tiếp theo thậm chí còn khốc liệt hơn.

Sau khi toàn bộ buổi đấu giá kết thúc, ký ức sâu sắc nhất của Nam Khuê chính là số “17”.

Cô đưa tay, kéo kéo quần áo Lục Kiến Thành: “Ông xã, số 17 là ai vậy, hình như người đó lấy được mấy món, giá trị con người rất khủng đúng không?”

“Cố Ngôn Bân, giá trị con người lên đến hàng chục tỷ, hơn ba mươi tuổi bắt đầu từ hai bàn tay trắng, chưa đầy mười năm đã khiến cho một doanh nghiệp nhanh chóng lọt vào hàng ngũ quốc gia, thế lực vô cùng hùng hậu.”

“Nghe đồn ông ấy giữ mình trong sạch cực kì, tác phong tối giản, nhưng duy chỉ đối với các hội kiểu đấu giá vẫn luôn nhiệt tình, tiền bán đấu giá hầu như dùng để làm việc công ích.”

“Chủ đề của cuộc đấu giá từ thiện này là tài trợ cho trẻ em, ông ấy càng thêm hào phóng.”

Nam Khuê lúc này mới hiểu rõ: “Trách không được.”

Buổi đấu giá kết thúc, Nam Khuê cũng có chút buồn ngủ.

Đang trên đường trở về, Niệm Khanh và Tư Mục nói muốn đi WC.

“Để cha dẫn các con đi!” Nam Khuê có chút lo lắng.

Ai ngờ hai đứa trẻ rất độc lập: “Mẹ ơi, để cha ở lại để bảo vệ mẹ đi, bọn con có thể tự mình làm được.”

Nói xong, hai người liền chạy về phía toilet.

Kết quả lúc đi ra, có thể là hai bé quá sốt ruột, ở góc đường đột nhiên đụng phải một người.

“Ai nha…”

Đụng có hơi mạnh, hai đứa nhỏ trực tiếp ngã trên mặt đất, cái mông đau muốn nở hoa.

“Cậu bạn nhỏ, có phải là bị đụng đau rồi hay không, mau, để ông đỡ các con lên.” Cố Ngôn Bân chủ động khom người nói.

Dáng người Cố Ngôn Bân tương đối khôi ngô, nhẹ nhàng vươn tay, một trái một phải, kéo hai đứa nhỏ lên.

“Ông ạ?” Tiểu Niệm Khanh xoa mông, vẻ mặt nghi ngờ mở miệng.

Cố Ngôn Bân cười hiền lành gật đầu: “Đúng vậy, tính theo tuổi tác, các cháu nhỏ như vậy không phải nên gọi ông là ông sao?”

“Nhưng mà?” Tiểu Niệm Khanh xoa xoa đầu: “Cho tới bây giờ cháu chưa bao giờ gặp người ông nào lại trẻ như vậy, người không già chút nào cả.”

Cố Ngôn Bân lập tức bị lời nói ngây thơ của cậu bé chọc cười.

“Chẳng lẽ cứ phải là râu trắng, tóc bạc mới là ông sao?”

“Cũng không hẳn, chỉ là so với những người ông mà cháu nhìn thấy thì người trẻ hơn nhiều.”

Niệm Khanh nói xong, Tiểu Tư Mục cũng mở miệng trợ lực: “Đúng vậy, người cũng không nên trêu chọc chúng cháu nha, mẹ cháu nói ít nhất phải ngoài 50 tuổi mới được gọi là ông.”

Cố Ngôn Bân nở nụ cười sảng khoái, ông hiếm khi cao hứng tiết lộ tuổi tác của mình: “Vậy năm nay tôi đã năm mươi lăm rồi, có phải nên nhận một chữ ông này không?”