Chương 1688

“Cha vợ của anh – Chu Phong, tìm ông ta .” Người đàn ông chậm rãi nói ra câu trả lời.

Lục Kiến Thành lập tức xiết chặt điện thoại, sắc mặt nhanh chóng tối sầm lại: “Không thể nào, cha vợ của tôi đã qua đời rồi, tôi không thể giúp các người tìm một người đã chết được.”

“Ha Ha” Ai ngờ, người đàn ông kia bắt đầu cười lớn: “Tổng giám đốc Lục, không ngờ các người lại dễ bị lừa như vậy.”

“Tôi biết, các anh đang tìm Chu Phong, có phải các tư liệu đều nói cho các anh là Chu Phong đã chết rồi.”

“Vậy bây giờ tôi nói cho anh biết, Chu Phong chưa chết, ông ta vẫn còn sống trên thế giới này, khi xe phát nổ, ông ta đã chạy ra ngoài rồi, chỉ là sau khi được người ta cứu sống thì vẫn luôn mai danh ẩn tích, thậm chí còn thay đổi khuôn mặt để sống trong một góc tối nào đó.”

“Anh rốt cuộc là ai? Sao anh biết chuyện đó?”

Giọng nói của người đàn ông đột nhiên trầm xuống: “Chuyện này không cần tổng giám đốc Lục phải nhọc lòng, cũng không phải chuyện mà anh cần quan tâm.”

“Chu Phong chắc chắn chưa chết, tôi cho anh thời gian năm ngày, trong năm ngày này, tôi sẽ bảo đảm sự an toàn của vợ anh. Năm ngày sau, nếu như các người không tìm được tung tích của Chu Phong cho tôi, vậy thì xin lỗi, chỉ có thể thu dọn xác cho vợ anh thôi.”

“À, không đúng, còn có đứa con chưa ra đời của anh và một cô gái khác nữa chứ.”

“Tổng giám đốc Lục, suy nghĩ kỹ đi nhé!”

Dứt lời, người đàn ông lập tức cúp máy.

Lúc Trần Tranh đi vào, Lục Kiến Thành đang ngồi trên sofa, hai bàn tay xiết chặt, lông mày nhíu lại.

Anh giống như một bức tượng, từ đầu đến cuối đều giữ nguyên tư thế đó.

Cho dù nhìn thấy Trần Tranh rồi, anh cũng chẳng cử động chút nào.

“Sao rồi?” Anh cúi đầu nhìn xuống đất rồi hỏi.

“Đã điều tra rõ rồi, trong thang máy lúc đó ngoại trừ thiếu phu nhân và bác sĩ Đông ra thì chỉ có một bệnh nhân và người nhà, những người còn lại đều không phải.”

“Anh và cảnh sát Chu đoán không sai, gần như tất cả bệnh nhân đều là giả, chiếc thang máy này từ khi bắt đầu đã là màn kịch mà bọn chúng dàn dựng rồi, thế nên bắt cóc cũng là âm mưu từ lâu.”

“Đã hỏi người bệnh nhân và người nhà đó chưa?” Lục Kiến Thành chắp hai tay lại, giọng nói trầm thấp.

“Đã hỏi rồi, đều nói không chú ý, cũng nhìn không rõ.”

“Được, tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi!”

Lục Kiến Thành lập tức đi đến đồn cảnh sát tìm Chu Tiễn Nam.

Anh rất thẳng thắn: “Tôi đã nhận được điện thoại của bọn chúng, điều kiện là tìm được cha của Khuê Khuê – Chu Phong.”

“Cái gì?”

Chu Tiễn Nam không thể hiểu được mà nhìn anh, vẻ mặt không thể tin nổi.

Lục Kiến Thành hút một hơi thuốc lá, vẻ mặt u sầu: “Lúc đó tôi cũng phản ứng giống như anh vậy, Chu Phong rõ ràng đã chết rồi, đúng không?”

“Đúng vậy, đến mẹ tôi cũng đã chính miệng xác nhận rồi, nên chắc không phải là giả đâu.”

“Nhưng bọn chúng quả quyết nói rằng Chu Phong chưa chết, nói vụ nổ xe năm đó chỉ là bề ngoài, ông ấy đã được người khác cứu ra ngoài rồi, hơn nữa còn đã có thân phận và khuôn mặt mới, hoàn toàn thay đầu đổi mặt, thế nên chúng ta mới không tìm được.”

“Bọn chúng còn nói gì nữa?” Chu Tiễn Nam hỏi.

“Chúng bảo tôi trong vòng năm ngày phải tìm ra thân phận mới của Chu Phong, nếu không”

“Tính mạng của Khuê Khuê khó giữ.”