Chương 1714

Thở dài một hơi, ông ấy phiền muộn gật đầu: “Nhiệm vụ năm đó vô cùng nguy hiểm, cha sợ lỡ như bị bại lộ, bọn chúng sẽ dùng tính mạng của mẹ con ra làm quân cờ, cha không dám mạo hiểm, nên chỉ có thể đề nghị chia tay.”

“Cha còn nhớ, lúc chia tay mẹ con đã khóc đến đau lòng. Bà ấy không ngừng hỏi cha lý do, nhưng cha không thể nói gì cả. Bà ấy tìm cha rất nhiều lần, nhưng lần nào cha cũng tránh mặt, về sau, cuối cùng bà ấy cũng tuyệt vọng và không còn xuất hiện nữa.”

“Khi đó, cha không hề biết bà ấy đã mang thai.”

Nói đến đây, vẻ mặt của Cố Ngôn Bân đầy áy náy: “Là cha có lỗi với mẹ của con, cả đời này là cha đã phụ bà ấy.”

“Vậy sau đó thì sao? Sau khi cha đổi họ tên, không nghĩ đến việc đi tìm bà ấy sao?”

Cố Ngôn Bân gật đầu: “Có đi tìm.”

“Cha không dám tùy tiện xuất hiện trước mặt bà ấy, cho nên đã cho người đi tìm hiểu tình huống của bà ấy, kết quả biết được bà ấy đã có gia đình, đã kết hôn sinh con.”

“Cha căn bản không dám đi gặp bà ấy, cha sợ mình không khống chế được.”

“Sau đó chú Phùng của con đến tìm cha, ông ấy nói có người vẫn đang theo dõi Thu Thu, cha sợ cha xuất hiện sẽ khiến bà ấy gặp nguy hiểm nên mới quyết định hoàn toàn rời xa bà ấy.”

“Hoàn toàn trở thành người xa lạ, chỉ có như vậy bà ấy mới được an toàn tuyệt đối.”

Cố Ngôn Bân đã hóa giải thắc mắc trong lòng Nam Khuê.

“Cha, con có thứ này muốn đưa cho cha.”

Nam Khuê đưa quyển nhật kí đã được đóng gói tốt cho Cố Ngôn Bân.

“Đây là nhật kí của mẹ, thật ra năm đó sau khi cha rời đi mẹ đã biết mình mang thai. Vì để con có một gia đình hoàn chỉnh, một thân phận quang minh chính đại, mẹ đã cưới cha nuôi con.”

“Hai người chỉ là kết hôn hợp tác, bọn họ không có bất kì tình cảm gì với nhau.”

“Thật ra sau khi kết hôn mẹ vẫn luôn nghe ngóng tin tức của cha, bao gồm cả tin xe cha lúc đó phát nổ, cha vì thế mà tử vong mẹ đều cất hết, nhưng từ đầu đến cuối mẹ không tin cha đã chết.”

Nói đến đoạn sau, Nam Khuê đã không biết nên nói như thế nào.

“Tình cảm của mẹ dành cho cha đều ở trong quyển nhật kí kia, tự cha đọc sẽ rõ!”

Cố Ngôn Bân mới lật vài tờ mà lệ đã rơi đầy mặt.

Chu Tiễn Nam nói dối, tình hình của Đông Họa thật ra không quá tốt.

Sau khi Nam Khuê về nhà ngày thứ ba mới phát hiện ra được.

“Có phải mấy người lừa em chuyện của Họa Họa không?” Cô hỏi thẳng Lục Kiến Thành.

Lục Kiến Thành vội vàng giải thích: “Lúc ấy sức khỏe của em rất yếu, bọn anh sợ em quá lo nên mới…”

Anh còn chưa kịp nói xong đã bị Nam Khuê cắt lời: “Vậy thì mọi người cũng không nên lừa em.”

“Lục Kiến Thành, anh có biết rằng nếu như lúc ấy không phải là Họa Họa đứng ra thì người bị thương chính là em, cũng có khả năng em đã sớm chết rồi, đã sớm một xác hai mệnh rồi.”

“Anh biết rõ là em lo lắng cho cô ấy, vì sao còn cố ý giấu em?”

Lục Kiến Thành biết mình đã làm sai, anh vội vàng nói: “Anh lập tức đưa em đến gặp cô ấy có được không?”