Chương 1715

“Ừm.”

Đến bệnh viện, khi thấy Đông Họa, Nam Khuê không chờ kịp mà chạy đến ôm cô ấy.

Hai người đều không nói gì, Đông Họa tựa đầu vào vai Nam Khuê.

Giọng nói của cô ấy rất nhẹ: “Khuê Khuê, cậu khôi phục thế nào rồi? Vết thương còn đau không?”

Lúc đầu cảm xúc của Nam Khuê vẫn luôn căng thẳng, nghe cô ấy nói vậy thì không nhìn được nữa.

“Cô gái ngốc này, cậu đừng có chỉ lo cho mình mình, cậu mới là người cần được quan tâm đó!”

Vừa dứt lời, nước mắt Nam Khuê đã rơi xuống.

“Khuê Khuê, thật ra mình…” Đông Họa dừng lại rồi tiếp tục: “Mình vẫn tốt, không có nghiêm trọng như mọi người nghĩ đâu.”

Làm sao lại không nghiêm trọng chứ?

Giọng của cô ấy nhỏ như vậy, thấp như vậy.

Tính cách cũng yên lặng hơn nhiều, ngay cả khi nói chuyện cũng yếu đuối không còn sức.

Nếu là lúc trước, cô ấy đã sớm ríu rít như chim Hỉ Thước nhỏ rồi.

“Họa Họa…” Giọng nói Nam Khuê nghẹn ngào, cô đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, ngay cả một lời an ủi cũng không nói được.

“Khuê Khuê, mình không sao, thật đấy.”

Cô ấy càng nói như vậy thì trong lòng Nam Khuê càng khó chịu.

Nhưng Đông Họa không muốn nói, cô lại không dám ép, cho nên cô chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh chăm sóc cho cô ấy.

Một ngày hôm nay Nam Khuê vẫn luôn ở bên cạnh Đông Họa.

Đông Họa yên lặng hơn rất nhiều, đa số thời gian đều là xem tivi hoặc nhìn phong cảnh bên ngoài.

Lúc Nam Khuê chuẩn bị rời đi, cô ấy đột nhiên đưa tay giữ góc áo cô, giọng nói cũng yếu ớt đến mức khiến người khác đau lòng: “Khuê Khuê, mình…”

“Thật xin lỗi, mình lừa cậu, thật ra mình rất sợ, mình rất khó chịu, mình…”

Đông Họa không nhịn được nữa, trực tiếp khóc to.

“Đừng sợ đừng sợ.” Nam Khuê lập tức xoay người ôm chặt cô ấy.

Chỉ có mấy ngày mà thôi, Đông Họa đã gầy đi rất nhiều.

Cô ấy vốn đã gầy, nay còn trở nên gầy gò hơn.

Cô ấy dựa vào người Nam Khuê như một con chim nhỏ bị thương, nghĩ đến những hình ảnh kia, cô ấy cũng không nhịn được mà run người.

“Khuê Khuê, sau này mình sẽ bị ghét bỏ sao?”

Đông Họa khóc hỏi.

Nam Khuê cẩn thận nâng mặt cô ấy lên, nghiêm túc trả lời: “Nếu như là người đáng giá để Họa Họa nhà chúng ta phó thác cả đời thì người đó sẽ tuyệt đối quý trọng và bảo vệ cậu.”

“Nếu như anh ta để ý thì đó cũng không phải là ý trung nhân của cậu.”

“Họa Họa của chúng ta là một cô gái tốt như vậy cơ mà, cậu xứng đáng với người đàn ông tốt nhất.”

Đông Họa làm ổ trong ngực cô.

Rất rất lâu sau, đột nhiên cô ấy hỏi nhỏ một câu: “Vậy cậu nói xem, anh Chu sẽ như vậy chứ?”